Mặc dù viên quan phụ trách dịch quán rất bất mãn với việc Tiêu Sơ Cuồng dẫn người tới trước cổng dịch quán la lối om sòm, nhưng dẫu sao hắn cũng chỉ dọa bọn họ một trận rồi thôi, cũng không gây ra chuyện điên rồ gì. Vì vậy, sau khi nghe Đại Lý Tự khanh nói xong, lúc này hắn có thể vì tấm lòng chính nghĩa của mình mà đứng ra nói mấy câu.
Hắn khom lưng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thật ra người của phủ Thái tử đều nghi ngờ chuyện này là do Minh vương Phượng Minh và Đại hoàng tử Long Chiều gây nên. Đặc biệt là người của Thần Cơ doanh, đêm nay bọn họ còn yêu cầu2vị thần lục soát phòng của hai người này, cũng tiết lộ chuyện trước đây Thái tử và hai người này có xảy ra xung đột. Thế nhưng dịch quán là nơi quan trọng, tất nhiên vi thần không cho phép bọn họ lục soát. Vì vậy, sau khi náo loạn
một hồi thì bọn họ cũng bỏ về. Sau đó dịch quán xảy ra hỏa hoạn, trong lúc đó vị thần đã tình cờ tìm thấy những binh khí này. Chuyện này tất cả những người có mặt ở đây đều tận mắt chứng kiến, vì thế vị thần cũng cho rằng Thái tử vô tội!” Nếu Thái tử vô tội, vậy thì Minh Dận Thanh rất có thể là hung thủ thật sự. Lạc8Tử Dạ hơi mím môi. Khi đó nàng đã dặn dò Lộ Nhi là lúc bọn họ tới dịch quán gây chuyện hãy nói rằng nàng từng va chạm với Võ Hạng Dương và Minh Dận Thanh. Lúc ấy chỉ muốn lấy lý do để bọn họ tới gây chuyện mà thôi, không ngờ lúc này nó lại trở thành một luận điểm có lợi cho nàng. Sau khi viên quan phụ trách dịch quán nói xong, Lạc Túc Phong nhanh chóng nhìn sang Minh Dận Thanh: “Minh vương, về chuyện này, Trẫm hy vọng ngươi có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý. Tại sao ở trong sân viên của ngươi lại lục soát được những binh khí này? Tuy rằng người6từ phương xa tới là khách, nhưng dẫu sao người xảy ra chuyện là con trai của Trẫm, mong rằng ngươi có thể thông cảm cho nỗi lòng của người làm cha.”
Lời này của Lạc Túc Phong khá là khách sáo, không hề đắc tội khách, nhưng cũng yêu cầu Minh Dận Thanh đưa ra lời giải thích hợp lý.
Ông nói xong lời này, vẻ mặt Minh Dận Thanh đã đổi sắc mấy lần. Hắn đã bị mời tới đây thì đương nhiên cũng có sự chuẩn bị trước để đối phó với các câu văn hỏi của Lạc Túc Phong. Mặc dù hắn đã chuẩn bị tất cả, nhưng nghe thấy câu hỏi này, trong lòng hắn vẫn bùng lên từng cơn lửa giận!
Trong3chuyện này, Minh Dân Thanh đương nhiên biết đã xảy ra những gì, nhưng mà biết chuyện không có nghĩa là có thể nói ra. Một khi hắn nói ra sự thật thì chẳng khác nào thừa nhận bản thân là đồng lõa tham gia vào chuyện này. Trên thực tế, đúng là hắn có tham gia đấy, nhưng tham gia không nhiều. Nhưng nếu như hắn khai báo hết chân tướng ra rồi lại nói là mình không tham gia nhiều lắm thì ai mà tin.
Vì thế, hắn ác độc trừng mắt nhìn Võ Hạng Dương, sau đó dứt khoát giả ngu với Lạc Túc Phong: “Tất nhiên là bản vương có thể hiểu được nỗi lòng của bệ hạ, nhưng bản vương cũng5hoang mang lắm! Thật ra mấy ngày trước bản vương mới bị người ta ám sát, bây giờ vẫn còn đang bị thương nặng đây này. Nếu bệ hạ không tin thì có thể mời thái y tới chẩn bệnh cho bản vương. Bản vương thật sự không nghĩ rằng một người đang bị thương mà vẫn có thể sai người đi giết người giá họa đâu!”