Nàng oán thẩm trong lòng, không mở miệng nữa, cuộc nói chuyện này xem như xong. Sau khi nàng yên lặng liền nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, khí thế cường đại đang đến gần còn mang theo cảm giác vô cùng áp lực, không cần quay đầu lại nàng cũng biết ai đang đến. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bỗng nhiên nàng cảm giác có một trận gió mạnh thổi qua người. Tiếp đó nghe thấy tiếng “Ầm” rất nhỏ, nhưng lần giao tranh ngắn ngủi giữa hai người đã kết thúc. Bây giờ bên hông nàng đang bị một cánh tay cứng như sắt ôm lấy, cảm xúc quen thuộc từ cánh tay này khiến nàng nhận ra người đến2là Phượng Vô Trù!
Bả vai của nàng thì bị Doanh Tần ôm lấy, nàng còn ngửi thấy mùi hoa anh túc thoang thoảng từ trên người của hắn.
Cánh tay trên hông mang đến cho người ta cảm giác bị chèn ép, giống như chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị chủ nhân cánh tay này đặt ở trên ông tùy ý tàn sát. Mà cánh tay ở trên vai lại mềm mại, nhẹ nhàng, nơi cánh tay chạm đến trở nên tê dại, rõ ràng là đang quyến rũ người. Điều này làm cho Lạc Tử Dạ càng xác định hai người này vô cùng hợp nhau! Tư thể kỳ quặc này duy trì vài giây đồng hồ. Lạc Tử Dạ buồn bực vươn tay gạt8đi hai cánh tay trên người, mở miệng nói: “Bây giờ là mùa hè, các ngươi không thấy nóng sao?” Nàng khó chịu với cả hai người, cho nên hai vị mỹ nam miễn cưỡng bình tĩnh lại. Ngoại trừ khi Phượng Vô Trù bị gạt ra thì trong mắt xuất hiện tức giận, Doanh Tẩn bị đẩy ra chỉ cảm thấy mất mát chứ không có gì khác thường.
Doanh Tần nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói mang theo ý khiêu khích: “Nhiếp chính vương điện hạ, đến bây giờ mới đến, ngươi không thấy mình đến quá muộn rồi sao?”
Phượng Vô Trù nghiêng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt đó cực kỳ khinh miệt, hoàn toàn không có coi trọng hắn, giọng nói trầm thấp6lạnh nhạt chậm rãi vang lên: “Vậy thì Cổ nên đa tạ các hạ tới trước cứu người của cô ra. Mấy ngày nữa chắc chắn Cô sẽ chuẩn bị đại lễ để cảm tạ!”
Diêm Liệt đứng gần đó quan sát, cảm thấy Vương vẫn rất thông minh, cuối cùng cũng không bảo Doanh Tần cút đi ngay, làm như thế sẽ khiến Thái tử có ấn tượng xấu với Vương.
Nhưng mà ánh mắt Doanh Tần tối lại. Hắn cảm thấy hứng thú với lễ vật của Phượng Vô Trù, nói không chừng bên trong đó có rất nhiều của cải, nhưng hắn cũng biết nếu bản thân nhận lễ vật của người kia thì không khác nào thừa nhận Lạc Tử Dạ là người của Phượng Vô3Trù, còn mình chỉ là người hỗ trợ mà thôi. Tất nhiên là hắn không thể nhận! Đôi môi hắn hơi nhếch lên, giọng nói mê hoặc mang theo một chút lạnh lùng: “Ta chỉ cứu người của mình thôi, đâu có liên quan đến Nhiếp chính vương đâu?”
Thanh Thành yên lặng quan sát, hôm nay hắn ta rốt cuộc hiểu được một điều, thì ra hai người đàn ông là tình địch của nhau đấu võ mồm cũng không thua hai người phụ nữ trào phúng châm biếm nhau chút nào.
Lạc Tử Dạ không hiểu hai người này đang nói linh tinh cái gì, nàng theo dõi tình huống bên phía dịch quán một lát, phát hiện sắp tới thời khắc quan trọng để cứu hỏa, thời5cơ cũng chín muồi nên lập tức nhảy vào không trung, chạy về phía dịch quán!