Mặc dù Lạc Tử Dạ cũng không ưa tên quỷ kiêu ngạo Phượng Vô Trù kia, nhưng nàng vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt như có như không, nàng bèn mở miệng hỏi tướng quân nọ: “Đúng vậy, Phượng Vô Trù đâu có gì đáng sợ. Hắn cũng giống như người, đều là bê tôi mà thôi. Người xem thường hắn, cũng không sợ hắn, lá gan của người lớn thật đấy. Thế mà sao mỗi lần hắn đến, ngươi cũng quỳ xuống đón hắn ở ngoài cửa vậy?”
Tuy nàng không thích Phượng Vô Trù, nhưng nàng càng ghét Long Ngạo Địch hơn. Chính vì thế, những tên thủ hạ của Long Ngạo Địch cũng được xếp trong danh sách đen của nàng. Nghe nàng nói vậy, những đại thần khác - nhất là văn thần, và cả nhóm đại thần đứng bên phe Phượng Vô2Trù đều len lén bật cười. Lời vừa rồi của Thái tử đúng là tiêu chuẩn của câu thành ngữ “một mũi tên bắn xuyên tim”! Thực ra, đối với đám người thổ lỗ này, bọn họ đã chướng mắt từ lâu rồi.
Mà gã tướng quân nhận được câu châm chọc của Lạc Tử Dạ thì giận đến nỗi gương mặt lúc đỏ lúc trắng. Gã sửng cổ tiến lên, quát: “Ngươi!”
Nhìn hành động của gã tựa như đang muốn ra tay.
Tuy nhiên, Lạc Tử Dạ lại chẳng sợ chút nào. Ngược lại, nàng vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, xòe cây quạt ra phe phẩy: “Gia thế nào chứ? Không phục à? Bực bội thì cứ xông lên đánh gia đi! Đánh xong rồi thì chúng ta cùng nhau ngồi xuống tính toán một chút, xem ẩu đả trên Kim Loan điện là tội gì, mà8phạm thượng, đánh Thái tử lại là tội gì! Không biết phạt người bị trừ bổng lộc cho đến tận kiếp sau, đồng thời tống người vào tù cho chết mục ở trong đó có đủ đền tội hay không?”
Nàng vừa nói vậy, gã tướng quân kia liền khựng lại, bàn tay vốn đang giơ cao cũng không dám tiếp tục có hành động thiếu suy nghĩ gì nữa. Thế nhưng, khi thấy Lạc Tử Dạ ngông cuồng nói ra lời này, cơn giận trong lòng gã lại càng bùng cháy dữ dội hơn, khiến gã càng muốn ra tay hơn!
Long Ngạo Địch hừ lạnh một tiếng: “Lui ra đi! Thái tử há là người mà ngươi có thể mạo phạm sao!” “Rõ!” Tên tướng quân kia tức sôi gan, nhưng khi bị Long Ngạo Địch quát một cậu thì lại rất ngoan ngoãn mà đi lui6xuống.
Có điều, hiện giờ ánh mắt của Long Ngạo Địch dành cho Lạc Tử Dạ lại chứa càng nhiều lửa giận hơn! Đương nhiên hắn biết rất rõ, Lạc Tử Dạ làm vậy không phải là vì muốn bảo vệ Phượng Vô Trù, cũng không phải vì sỉ nhục tên thuộc hạ kia, mà thực ra nàng đang chĩa thẳng mũi dùi về phía hắn!
Đối mặt với ánh mắt như muốn giết người của Long Ngạo Địch, Lạc Tử Dạ cũng không hề yếu thể. Nàng trả lại cho hắn thái độ thờ ơ xem thường, biểu cảm này có thể nói là đã đạt được chín trên mười dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Phương Vô Trù.
Ánh mắt ấy giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến lửa giận của Long Ngạo Địch càng bùng cháy dữ dội, thế nhưng hắn cũng chỉ biết3nghẹn trong lòng! Mà bên kia, Lạc Tử Dạ tặng cho hắn ánh mắt ấy xong rồi cũng chẳng thèm để ý gì nữa. Nàng ngoảnh đầu sang chỗ khác, đi đến chỗ mà mình nên đứng, đồng thời mở miệng nói: “Ừm, sau này nếu các ngươi cảm thấy chướng mắt bản Thái tử, vậy thì cứ mau mau xông lên đi! Bản Thái tử hiểu rõ luật pháp nhất, thứ rành nhất chính là sử dụng những tội danh như dĩ hạ phạm thượng(*), mưu hại Thái tử, ý đồ tạo phản... những tội danh như vậy, không cần đánh cũng thẳng là ta đã tự báo thù được cho mình rồi!”
(*) Dĩ hạ phạm thượng: Là kẻ dưới mà dám mạo phạm người bề trên.
Nghe nàng nói vậy, không ít đại thần ở đây nghẹn lời liếc nhìn nàng. Từ lúc nào mà Thái5tử hiểu rõ luật pháp như thế? Hơn nữa, tại sao lúc nói ra những lời này, nhìn y lại bỉ ổi quá vậy! Thậm chí bỉ ổi đến mức khiến người ta chỉ muốn tẩn y một trận nên thân. Thực đúng vậy, khi mấy tên võ tướng sau lưng Long Ngạo Địch trông thấy dáng vẻ để tiện này của Lạc Tử Dạ, người nào người nấy đều muốn xông lên đánh nàng! Thế nhưng vừa rồi nàng đã nói những lời như thế, đâu còn kẻ nào dám tùy tiện chạy ra?
Ngay khi tình hình trong điện đang lên đến đoạn cao trào gay cấn xen lẫn chút quái lạ, tiếng hô to của thái giám bỗng vang vọng khắp nơi: “Hoàng Thượng giá đáo!”