Thanh Thành thấy thái độ này của hắn, trong lòng lại càng căng thẳng hơn. Gã tiến lên một bước, gọi: “Công tử!”
Doanh Tẩn hơi nhấc tay lên, ý bảo gã đi ra ngoài trước.
Thanh Thành cúi đầu thở dài một hơi rồi nhanh chóng xoay người lại, định lui ra ngoài. Khi vừa bước đến ngưỡng cửa, gã bỗng quay lại nhìn Doanh Tần, hỏi lại lần nữa: “Vậy... Công tử, nếu Thái tử trở về và đến đây tìm ngài, thuộc hạ vẫn bảo hắn cút đi sao?” Cho dù ngài sợ thua...
Gã vừa nói vậy, Doanh Tần vốn đang yên lặng ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời phía xa bỗng từ từ quay đầu lại nhìn, hàng lông mày tựa lưỡi kiếm cũng hơi nhíu lại. Đôi môi mọng nước đỏ thắm như hoa đào2hơi hé ra, sau đó lại nhanh chóng khép lại, nói rõ tâm trạng không hài lòng và bực bội của chủ nhân mình: “Đương nhiên phải đuổi hắn đi rồi! Tiếng xấu của y đã lan ra khắp nơi, cả thiên hạ này ai cũng đều đang bàn tán cái thói trăng hoa không đổi của y kia kìa. Bây giờ ta không chê y, đến làm nam sủng của y, thể mày còn không biết cảm ơn ta, lại cứ dây dưa với cái thùng thuốc nổ Phượng Vô Trù không coi ai ra gì kia. Ngươi nghĩ y xứng với ta không? Ta đã nói không muốn nhìn thấy y thì đến một sợi tóc cũng không muốn thấy!”
À mà, nhắc đến thùng thuốc nổ không coi ai ra gì kia...
Thanh Thành bỗng nhớ ra mình quên8kể với chủ nhân nhà mình một chuyện. Lúc người của bọn họ vô tình đi ngang qua nơi đó, hình như có nghe được Phượng Vô Trù mắng chủ nhân là đồ đồng tính, là tên ẻo lả, vân vân. Thế nhưng cuối cùng, gã cũng không nói cho chủ nhân của mình nghe về vấn đề nhỏ nhặt ấy, mất công hắn biết được lại càng bậc thêm. Sau đó, gã lại ngẫm nghĩ về những lời khác của Doanh Tần, khóe miệng không kiềm chế được
mà giật giật. Thật ra, gã rất muốn nhắc nhở chủ nhân nhà mình rằng, lúc ấy công tử quyết định đến phủ Thái tử chẳng phải là vì cuộc sống ở Tương Tư môn quá nhàm chán, muốn ra ngoài tìm chút niềm vui sao? Thái tử đề cập đến chuyện6nam sủng cũng không phải vì “tình trong như đã”, mà thực ra chỉ vì Minh Dận Thanh định ra tay với công tử. Lạc Tử Dạ vì muốn bày tỏ tấm lòng thành của mình nên mới ngỏ lời giúp công tử thôi, không phải à?
Thể mà sao lời của công tử lúc này lại nghe giống như hắn rất là nghiêm túc, ngay từ đầu đã thật sự định đến đây làm nam sủng vậy?
Thanh Thành thở dài một hơi, cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng, không bắt bẻ lại một lời nào. Gã cúi đầu nói: “Công tử, chính ngài cũng vừa nói rồi đấy, Thái tử là kẻ tiểng xấu có thừa, tính tình ham chơi không thay đổi, lại có vô số món nợ phong lưu. Thậm chí bây giờ, y còn đang3dây dưa với Phượng Vô Trù, mà nhìn thái độ hiện tại của Phượng Vô Trù thì cũng khó mà từ bỏ được. Mà quan trọng nhất, Thái tử còn là đàn ông nữa! Thuộc hạ cảm thấy, Lạc Tử Dạ cũng chẳng phải người đáng để giao phó cả đời mình đâu! Cho dù là ngài ở trên hay là hắn ở trên, thuộc hạ đều cảm thấy không ổn!”
Nghe gã nói vậy, Doanh Tần vốn còn đang tức giận bỗng im lặng.
Hắn quay đầu lại nhìn cây hoa anh túc kia, ngắm những bông hoa diễm lệ đã phô bày ra hết mọi vẻ đẹp vốn có. Một lúc sau, hắn chậm rãi nói: “Thanh Thành... Y đối xử với ta rất tốt. Hơn nữa ta có thể nhận ra được, lòng tốt của y rất đơn thuần,5không mang theo một chút dục vọng nào. Ý rất chân thành, thật sự rất tốt với ta!”
Không những thế, y còn nói rằng, y sẽ tìm về cho y một viên đá quý rực rỡ như sao trời. Rốt cuộc có thể tìm được viên đá quý ấy hay không, nào ai biết được? Những lời hứa ấy đẹp đẽ biết bao, đẹp đến nỗi khiến cho nhịp tim người ta bỗng dưng loạn nhịp, không cách nào kiềm chế nổi. Trước nay, hắn chỉ nói thứ mình thích, chỉ mặc cho người ta làm đủ trò đủ kiểu, đi tìm về cho hắn những món đồ hao hao thứ mà hắn nói, hoặc đem về những thứ họ tự cho rằng là viên đá quý mà hắn nói đến. Nhưng mà trước nay, chưa từng có ai như Lạc Tử Dạ...