Không những thế, hắn còn ném nó lên trời, mở miệng nói: “Quả Quả, tối hôm nay ngươi cứ đi chỗ khác chơi đi! Đừng có vào trong đó quấy rồi...” Để khỏi làm lãng phí công sức nãy giờ mình nói nhiều lời tình cảm dạt dào với Lạc Tử Dạ như vậy! Mân Việt đi ra, nhìn Diệm Liệt hỏi: “Thế là sao?”
Diêm Liệt nhìn hắn, đáp: “Ngươi đoán xem!”
Mân Việt sững sờ, một lúc sau mới phản ứng lại! Sắc mặt hắn lập tức xanh mét, ngón tay run run chỉ vào Diêm Liệt: “Lẽ nào...? Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi đã biết rõ rồi mà còn... còn... Chuyện này nếu để lão vương gia biết được thì nhất định sẽ lột da ngươi!”
Tuy rằng Vương không phải là con ruột của lão vương gia nhưng do lão vương gia không có con, nên nếu muốn lưu giữ2huyết thống thì chỉ có thể dựa vào Vương. Một người đã không phải là con ruột, lại còn không chịu nối dõi tông đường cho Phương gia, lão vương gia nhất định sẽ tức giận đến mức nước mắt lưng tròng. Ông ấy sẽ túm cổ đánh chết những kẻ khốn kiếp thường ngày đi theo Vương mà không ngăn cản Vương phát triển mối tình đoàn tụ này...
Diêm Liệt im lặng một lúc rồi từ từ nói: “Ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy Vương để ý một điều gì đến như vậy. Chắc ngươi không biết, mấy ngày nay Vương và Thái tử mà đã kìm chế cơn tức giận biết bao nhiêu lần. Chỉ bằng điều này thôi là có thể nói rõ, thái độ của Vương đối với Thái tử thật sự rất khác biệt...”
Lần đầu tiên Vương để ý đến một người như8vậy, lại còn chịu vì người ấy mà kiềm chế chính mình, mong muốn có được người ấy đến thế. Cho nên, hắn không thể không giúp Vương được.
Mân Việt nghe thấy thể thì cũng im lặng. Nhớ lại cuộc sống hơn hai mươi năm qua của Vương, hắn đột nhiên thấy được bóng dáng của Cao Viễn... Người kia vì thù hận mà luôn hành động đơn độc, cũng thật sự quá cô đơn tịch mịch. Hắn thở dài một hơi, cũng không nói gì nữa, thôi thì cứ hy vọng những gì Diêm Liệt làm là đúng đi. Có điều, hai người đàn ông với nhau, chuyện này...
Lạc Tử Dạ tuy ở ngay trong phòng nhưng bởi vì hiệu quả cách âm của gian nhà này quá tốt nên cũng không nghe thấy hai người bọn họ nói gì. Nàng bước đến, áp tay lên trán hắn kiểm6tra thử, phát hiện nó lạnh ngắt. Nàng lập tức mở miệng kêu: “Đi chuẩn bị nước nóng đến đây!” Diêm Liệt ở ngoài cửa nghe thấy lập tức vung tay lên, liền có người mang nước nóng vào trong.
Sau khi tất cả mọi người đã đi ra, Lạc Tử Dạ định dùng nước nóng lau người cho hắn. Tuy rằng không biết có nên làm như vậy hay không nhưng ít ra cũng có thể giảm bớt tác dụng của hàn độc.
Ai ngờ, Quả gia vừa mới bị Diêm Liệt vứt lên trời nghe thấy câu nói này thì nhanh chóng bay lên nóc nhà, duỗi một cái cánh ra nhẹ nhàng đẩy một miếng ngói qua. Một hình ảnh vô cùng kiều diễm lập tức đập vào mắt nó: Lạc Tử Dạ đang tháo đai lưng của Phượng Vô Trù ra! Quả gia bị hình ảnh này kích3thích đến nỗi muốn mù cả mắt, định hất ngói ra nhảy xuống thì bỗng nhiên bị một cánh tay cản lại!
Nó trừng lớn đôi mắt màu xanh của mình lên nhìn, hóa ra là Diêm Liệt! Nó tức giận nhảy lên nhảy xuống, sai sót trong ngữ pháp cũng ít hơn: “Lạc Tử Dạ cởi quần áo của chủ nhân, y cởi quần áo của chủ nhân, y cởi sạch quần áo của chủ nhân rồi! Không đồng ý Quả gia, Quả gia không đồng ý!”
Diêm Liệt lạnh mặt, nói: “Y chỉ lau người cho Vương thôi, không cần phải được sự đồng ý của ngươi! Trái lại là ngươi, ngày hôm nay đừng có đi vào quấy rầy!” Quả gia rất tức giận, lập tức vung một chân chim lên đạp vào mặt Diêm Liệt! Nó đạp xong thì bay đi thật xa, một lát sau lại ôm5một vò rượu bay đến! Nó ngồi ở trên nóc nhà, mà Diễm Liệt vẫn còn ở đây đề phòng nó! Nó lại đẩy một mảnh ngói ra, khi thấy quần áo trên người của chủ nhân đã bị cởi sạch, nó liền chảy nước mắt... Quả gia quay qua trừng Diễm Liệt một cái bằng ánh mắt cực kỳ hung tợn, sau đó vừa uống rượu, vừa chảy nước mắt hát: “Đêm tối của một con chim, trái tim của ta, nên để ở nơi nào...”