Nhưng mà sau khi vào phòng, nàng lại phát hiện hắn đã ngất đi.
Vì thế, hắn cũng không thể nghe được câu chất vấn của nàng. Nàng nhíu chặt lông mày, liếc nhìn Diêm Liệt rồi nhanh chân bước vào phòng, hỏi: “Tình hình sao rồi?”
“Hàn độc phát tác!” Diêm Liệt vừa bắt đầu mở miệng lên tiếng thì liền giống như máy hát vậy, không hề có ý định ngừng lại. Hắn vội vàng tuôn ra một tràng, hồng lôi kéo tình cảm giúp Vương nhà mình: “Từ nhỏ trên người Vương đã có hàn độc. Bình thường mỗi khi phát tác, chỉ cần không vận dụng nội lực thì sau ba đến năm ngày sẽ khỏi! Thế nhưng lần phát tác trước lại đúng lúc2tẩm điện của Thái tử ngài bị đốt. Lúc đó, Vương vì muốn giúp ngài, đi vào cứu ngài nên đã vận nội công. Hôm ấy, sau khi trở về Vương đã nôn ra máu, từ đó đến giờ vẫn chưa ổn lại. Mãi đến khi khá hơn được một chút, sắp khỏe lại rồi thì lại xảy ra việc ngày hôm nay...”
Hẳn kể luôn cả chuyện lần trước Phượng Vô Trù nôn ra máu vì Lạc Tử Dạ, còn những thứ khác thì hắn cũng lười nói tiếp. Trước mắt cứ tóm tắt vài chuyện quan trọng đi đã, miễn cho Thái tử lúc nào cũng cảm thấy Vương sỉ nhục bắt nạt y!
Hắn vừa nói xong thì Lạc Tử Dạ cũng nhớ lại, tối hôm8đó ở quốc tự, nàng chạy đi tìm Phượng Vô Trù để cảm ơn cũng đã cảm thấy tên này có gì đó là lạ. Nhưng hắn lại còn làm ra vẻ như không muốn nhìn thấy nàng, tỏ thái độ như muốn nàng cút đi nhanh một chút, khiến nàng uất nghẹn đến nội suýt thì ói ra ba lít máu!
Hóa ra hắn làm vậy cũng là vì muốn giúp nàng? Diêm Liệt nói xong câu đó, thấy Lạc Tử Dạ ngơ ngác nhìn Vương thì biết rằng những lời của mình đã có hiệu quả. Thế là hắn bên nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: “Thái tử, trước giờ tính tình của Vương luôn là như vậy, không cho ai mạo6phạm, cũng cậy mạnh quá mức! Hôm nay ngài cũng nhìn thấy rồi đó, Vương luôn coi thường việc lấy sự yếu ớt của mình ra để tranh thủ sự đồng cảm, nên khi ngài hỏi Vương có sao không, Vương cũng không chịu nói! Xin Thái tử nể tình Vương bị thương vì ngài, sau này đừng...”
Diêm Liệt nói đến đây thì nhìn Phượng Vô Trù một cái, giống như hắn đang cực kỳ xúc động, lại giống như là rất khổ sở vì Vương. Sau đó, hắn thở ra một hơi thật dài rồi đi ra ngoài. Vì hắn không nói cho hết lời, nên Lạc Tử Dạ cũng chỉ đành phải tự nghĩ về tiếp theo. Sau này đừng ghét hắn nữa? Đừng ruồng3bỏ hắn nữa? Đừng tiếp tục lén lút mắng hắn nữa? Nàng lắc đầu, chuyện sau này thì sau này hãy nói. Thế nhưng không biết vì sao mà sau những lời của Diêm Liệt, khi nhìn Phượng Vô Trù lần nữa, nàng bỗng thấy cái kẻ trước giờ hung hăng, không chịu yếu thế này cũng khiến cho người ta thật đau lòng.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì nàng liền hoảng sợ, suýt chút nữa đã đưa tay ra tự tát mình mấy cái!
Tên này thường gây sự với mình như thế, vậy mà nàng còn đau lòng vì hắn, không phải nàng bị ẩm đầu đấy chứ? Trên cánh tay nàng, chỗ bị hắn đánh vẫn còn âm ỉ đau đây này! Chắc chắn5là mình bị đánh vẫn còn quá nhẹ, cho nên trong lòng mới cảm thấy lo lắng cho hắn! Cùng với những cảm xúc rối rắm, phức tạp lại mâu thuẫn này, nàng nhanh chân đi đến hỏi Mân Việt vừa mới bắt mạch cho hắn xong: “Hắn thế nào rồi? Có cần ta làm gì không?” Mân Việt cũng không hiểu tại sao Diêm Liệt lại đột nhiên nói với Lạc Tử Dạ mấy câu như vậy. Có điều, sau khi suy nghĩ một lát thì hắn có cảm giác rằng mình cũng không cần hiểu rõ. Dù sao tất cả những gì Diêm Liệt làm cũng đều vì muốn tốt cho Vương mà thôi, còn nguyên nhân cụ thể bên trong hắn cũng không cần bận tâm. Thế là hắn ngước mắt lên nhìn Lạc Tử Dạ, ăn ngay nói thật: “Hàn độc rất nghiêm trọng. Vì làm cho Vương tỉnh lại, ta đã cố gắng hết sức để dẫn hàn độc trong cơ thể Vương ra, khiến cho nó phát tác. Thế nhưng, hiện giờ ta không thể nào khống chế nó được! Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm cực kỳ gian nan đối với Vương. Nếu Thái tử có thời gian thì làm phiền ngài chăm sóc vương một chút!”