Ra là Phượng Vô Trù bây giờ mạnh đến mức mọi người đều muốn liên thủ đánh đổ hắn rồi cơ à?
Phượng Vô Trù liếc mắt nhìn Doanh Tần, không để ý đến những gì hắn vừa nói mà chỉ trầm giọng lên tiếng: “Trận này, trừ phi người dùng đến tầng thứ chín, còn không thì chỉ có đường chết! Mà dù không chết ngươi cũng chỉ có thể đánh hòa với ta thôi. Nhưng dù thế nào thì, Cô cũng sẽ không sao, còn người sẽ bị thương nặng!” Doanh Tần nhún vai, tỏ vẻ không quá để ý, chỉ phun ra bốn chữ: “Ta là đàn ông!”
Là đàn ông cho nên tuyệt đối không thể chịu thua! Là đàn ông, cho nên càng không thể... cúi đầu trước tình địch ngay trước mặt người khiến mình động lòng được!
Đôi mắt Phượng Vô Trù ánh lên tia2lạnh lẽo. Nhìn dáng vẻ của Doanh Tần như thế, hắn liền hiểu nếu hôm nay không diệt trừ người trước mắt sợ là sau này tên kia sẽ giống như âm hồn luôn đi theo bên cạnh Lạc Tử Dạ! Cây sáo ngọc đen trong tay hắn vung lên, nhìn có vẻ như là định ra sát chiêu...
Dữ Long Đồng Quy! Lần này Diêm Liệt sợ đến mức suýt nhảy cẫng lên. Hắn ta vội vàng nói với Lạc Tử Dạ: “Nhanh! Nhanh cản bọn họ lại! Nếu như Vương thật sự dùng sát chiêu, Doanh Tần chắc chắn sẽ dùng Ngự Long Thượng tầng thứ chín để chống lại. Sức mạnh dời non lấp biển đâu phải chỉ để nói chơi, hơn nữa bây giờ hàn độc trong người Vương đang phát tác, nếu như chỉ sơ ý một chút...”
Sơ ý một chút, Doanh Tần chết, tuy8Vương không dễ chết đi nhưng có thể sẽ chỉ còn lại nửa cái mạng, còn có thể cụt tay thiếu chân, hơn nữa sẽ rất có thể lại bị những người trước giờ muốn tiêu diệt Vương đánh lén. Chuyện này thực sự là quá khó nói! Bây giờ dù hắn ta có tiến lên thì chắc chắn cũng không thể ngăn cản được, vì thế chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Lạc Tử Dạ. Nghĩ đến đây, Diêm Liệt quả thật muốn khóc. Hai tình địch vừa gặp nhau lần đầu đã đánh nhau đến mức muốn bỏ cả mạng. Sau này nên làm như thế nào đây! Tiếp đó hắn ta lại cảm thấy số mạng mình thật khổ, hắn ta vốn chỉ là một hộ vệ xuất sắc thôi mà, tại sao lại phải có tâm trạng thế này chứ...
Cũng chính thời khắc6này, bên ngoài cửa phủ Thái tử cũng có một đôi mắt đang hoảng sợ nhìn chằm chằm cảnh tượng giao đấu trên nóc nhà, người đó chính là Vân Tiêu Náo!
Lạc Tử Dạ liếc nhìn Diêm Liệt, hỏi: “Ta phải làm sao để ngăn cản?”
Vấn đề này khiến Diêm Liệt ngẩn cả người! Lạc Tử Dạ nhìn qua nhìn lại một lúc, cảm thấy nếu không để ngăn cản mà để hai tên đẹp trai như thể chết đi thì thật đáng tiếc! Tuy rằng bọn họ và nàng chẳng thể phát triển chuyện gì nhưng so với những kẻ thích tính kế, thậm chí còn đối nghịch với nàng thì Lạc Tử Dạ cảm thấy hai người này miễn cưỡng cũng khá hợp khẩu vị, Tiểu Thất là đệ đệ nên không thể vấy bẩn. Vì thế, bọn họ không thể chết được! Phải ngăn cản. Nàng3cân nhắc một lúc, nếu như giờ mà nhào tới chắn trước mặt Doanh Tần rồi nhìn về phía Phượng Vô Trù ném ra một câu “Ngươi muốn giết hắn thì giết ta trước đi”, thì với tính cách của Phượng Vô Trù, nói không chừng còn nổi giận mà đập chết luôn cả nàng! Không được không được!
Đi qua kèo Doanh Tần bỏ chạy, để Doanh Tần không đánh nữa, nhưng bọn họ đi rồi mà Phượng Vô Trù nổi giận thì hắn sẽ đuổi theo truy sát! Ôi! Cũng không được!
Vậy thì chỉ còn một cách duy nhất! Ngăn cản Phượng Vô Trù. Dùng cách cứng rắn? Lúc này hắn đang nổi giận, nàng mà chạy qua đó nhất định chỉ có thể là, lợn quay! Vậy chỉ còn một cách nhẹ nhàng thôi? Nghĩ đến đây, nàng xoay đầu nhìn về phía Diêm Liệt, vẻ mặt5rất đau khổ! Diêm Liệt cũng lập tức hiểu được ý của nàng, cau mày, khó khăn gật đầu! Sau đó, Lạc Tử Dạ bỗng nhiên nhảy lên, cắn răng, cổ ép cảm giác muốn khóc xuống, nhào về phía Phượng Vô Trù: “Tiểu Thối Thối thân ái, người ta nhớ người chết đi được, đến ôm một cái đi nào!”