Lạc Tử Dạ cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm Bách Lý Cẩn Thần rất lâu. Từ lúc tên này hễ mở miệng ra liền nói cưới nàng, nàng đã cảm thấy tên nhãi này hơi khó chơi rồi. Bây giờ nàng phát hiện ra quả nhiên mình đoán không sai, đúng là hắn ta khó chơi thật! Không ngờ hắn ta lại giúp Hách Đề Na hại người mà chẳng hề có một chút áp lực nào như thế, lại còn “đi ngang3qua, tiện tay ném”?
Nàng hỏi thẳng: “Vậy ngươi có nghĩ đến chuyện Hách Đề Na sẽ dùng thứ này hãm hại Phượng Vô Trù không?” Nếu hắn từng nghĩ đến chuyện này thì chứng tỏ hắn có âm mưu trợ giúp Hách Đề Na giết người!
Nàng hỏi xong, hắn dời mắt nhưng không nói gì. Đó là thái độ vừa lạnh nhạt kiêu ngạo, vừa không thích nói chuyện lại vừa lạnh lùng bất cần đời. Từ trước tới giờ hắn vẫn luôn2như thế, những người khác cũng không cảm thấy kỳ lạ. Thế nhưng Hiên Viên Vô hiểu rằng công tử nhà mình không muốn nói dối, mà cũng chẳng định nói thật, cho nên dứt khoát im lặng luôn.
Đó chính là thái độ người khác thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế nấy, cho dù tất cả mọi người đều biết là hắn làm thì hắn cũng không thừa nhận! Trong chuyện này, hắn đã nói là mình tiện tay ném, ý1là hắn sẽ không thừa nhận mình cố ý hại Phượng Vô Trù, thế nên tất cả mọi chuyện đều là ngoài ý muốn.
Tương tự như trường hợp này: giả sử có kẻ vác dao đi giết người, ngươi chỉ có thể bắt hung thủ chứ không thể bắt người bán dao đúng không.
Bách Lý Cẩn Thần không nói gì, bầu không khí lập tức rơi vào yên tĩnh. Nhiếp chính vương điện hạ cười giễu một tiếng, đôi mắt ma quỷ nhìn1về phía đối phương, dường như hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được đối phương có ý đồ gì, mà hắn cũng không cần đối phương thừa nhận chuyện này. Giọng nói ma mị lạnh lùng chầm chậm vang lên: “Cho nên, Cô có thể hiểu rằng chuyện này là sự khiêu khích của các hạ?”
“Lễ gặp mặt.” Bách Lý Cẩn Thần hờ hững lên tiếng, giọng điệu không chút cảm xúc.
Rất nhiều người xung quanh bị câu1nói này của hắn dọa sợ đến nỗi hít vào một hơi khí lạnh. Đương nhiên là bọn họ biết đến danh tiếng của thần y, và tất nhiên bọn họ cũng biết thân phận phức tạp và chỗ dựa sau lưng hắn. Nhưng không mấy ai biết hắn là đồ tôn của Võ Tu Hoàng. Có điều, dù cho hắn có bao nhiêu chỗ dựa đi chăng nữa nhưng dám trắng trợn khiêu khích Nhiếp chính vương điện hạ như thế thì chẳng phải quá to gan rồi sao!
Khóe miệng Lạc Tử Dạ hơi run rẩy. Ngoài Doanh Tần ra, có thể nói Bách Lý Cẩn Thần là người thứ hai dám ngang nhiên tranh cãi với Phượng Vô Trù. Nhưng trên thực tế, hành vi của đối phương chẳng khác nào gián tiếp cấu kết với Hách Đề Na hãm hại Phượng Vô Trù, cho nên nàng thật sự không thích nổi!
Đúng lúc này, ánh mắt Phượng Vô Trù bỗng dừng lại trên người Lạc Tử Dạ. Đôi mắt ma quỷ hơi nheo lại, lộ rõ vẻ ngạo mạn và bá đạo lạnh lùng theo thói quen. Hắn gằn từng tiếng như đang tuyên bố: “Lạc Tử Dạ, Cô sẽ không so đo với hắn ta chuyện lần này, như vậy lần này đã trả xong ân tình lần trước ngươi nợ hắn ta rồi!”
Hắn không thích người phụ nữ của mình nợ ân tình của người khác, nhất là kẻ đó còn là một người đàn ông đẹp trai. Lần này đối phương ra tay, hai bên huề nhau không phải là không thể.
Lạc Tử Dạ hơi ngẩn ra. Nàng không ngờ Phượng Vô Trù không định so đo chuyện này chỉ vì trước đây mình tìm Bách Lý Cẩn Cần nhờ hắn ta cứu Doanh Tần. Cho nên hắn muốn trả món nợ ân tình này? Nàng thoáng khựng lại trong chốc lát, cuối cùng im lặng.
Bách Lý Cẩn Thần ngồi một bên, vẻ mặt bình tĩnh như thể mọi chuyện đang diễn ra trước mắt không liên quan gì đến hắn. Hắn hoàn toàn phớt lờ lời nói và quyết định của Phượng Vô Trù, không tính đồng ý mà cũng không lên tiếng phản bác. Mọi người xung quanh đều nhìn ra tình hình có vẻ là lạ.
Ngay sau đó, có người dẫn Hách Đề Na đi lấy lời khai. Lạc Tử Dạ tạm thời không đi cùng mà ở lại chờ khẩu cung của đối phương được trình lên rồi tính tiếp.
Một bữa tiệc tiễn đưa tốt đẹp giờ lại thành ra thế này khiến tâm trạng mọi người nhất thời trở nên phức tạp. Lạc Túc Phong húng hắng ho một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Yến tiệc tiếp tục, đừng để một ả Lâu Lan đê tiện quét sạch hứng thú của mọi người!”