Không ít người nhìn thấy dáng vẻ này của Phượng Vô Trù thì không nhịn được mà khóe miệng giật giật, biểu hiện này của Nhiếp chính vương điện hạ... Hiển nhiên là do thường ngày tính cách của hắn quá tệ, lúc làm việc lại vô cùng tùy hứng, ngay cả giết người cũng không để ý đối phương là ai, thế cho nên ngài đây là đã quên mất trong lúc tức giận giết người, có giết ai là Thái Tử Lâu Lan không ấy hả. Bởi vì hắn đã quên mất nên đành nhìn về phía Diêm Liệt, xem đối phương có nhớ hay không!
Nhìn dáng vẻ đó của hắn, đột nhiên Lạc Tử Dạ có cảm giác muốn trợn ngược mắt! Gương mặt Diêm Liệt3cũng hơi co lại, hắn tiến lên một bước rồi liếc nhìn Hách Đề Na, mở miệng nói: “Vương, ngài chưa từng gặp Hoàng thái tử Lâu Lan, mà năm nay hoàng tộc chết trong tay ngài chỉ có quân chủ nước Nhung mà thôi. Còn những người tham gia tranh đoạt đại mạc thì ngài đều hạ lệnh ban chết chứ không tự mình ra tay. Trong số những người bị ban chết không có Thái tử Lâu Lan, Lâu Lan cũng không tham dự cuộc tranh đoạt!”
Diêm Liệt cũng không rõ tình huống trước mắt là đang xảy ra chuyện gì! Hơn nữa, hôm trước lúc hắn nói chuyện phiếm với Mân Việt còn vui vẻ khen tính tình của Vương gần đây tốt hơn nhiều, trong2một năm qua không còn tự mình ra tay giết người nữa, vậy bây giờ lấy đâu ra Thái tử gì đó của Lâu Lan?
“Không thể nào!” Hách Đề Na trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin.
Không ai nói gì cả, Thân Đồ Diệm lại mở miệng nói: “Huynh trưởng là hạng người gì, bản vương tử hiểu rõ nhất! Chỉ là một tên Thái tử Lâu Lan, cho dù là Thân Đồ Diệm ta giết cũng dám thừa nhận! Ngươi cho rằng huynh trưởng sẽ không dám thừa nhận sao?
Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ cũng tiếp một câu: “Hơn nữa, nếu Phượng Vô Trù thật sự giết huynh trưởng ngươi thì từ lúc ngươi vừa xuất hiện e rằng đã phòng bị ngươi, hoặc là1dứt khoát diệt cỏ tận gốc, sao có thể để cho ngươi có cơ hội ra tay?
Nếu Lạc Tử Dạ nhớ không lầm thì ngay từ đầu Phượng Vô Trù vốn chưa từng nhìn Hách Đề Na, nghe đối phương tự giới thiệu, hắn cũng không buồn nhấc mí mắt lên.
Hách Đề Na lắc đầu không dám tin: “Không thể nào, không thể nào... An Trác Cách không thể gạt ta, hắn không thể gạt chúng ta, không thể nào... Hắn vẫn luôn là người mà phụ vương tin tưởng nhất, hắn...”
Hách Đề Na từng nói không tin Phượng Vô Trù không giết người, nhưng nhìn biểu hiện nàng ta bây giờ thì hẳn là đã tin tưởng, hơn nữa còn bắt đầu nghi ngờ! Quả thật trong mắt1Phượng Vô Trù, chỉ là một Lâu Lan nhỏ bé thì tính là gì, hơn nữa tính mạng của nàng ta đã rơi vào tay đối phương, hắn hoàn toàn không có lý do giả vờ bản thân hắn chưa từng làm gì, cũng không cần phải lừa gạt mình, nhưng...
Thấy bộ dạng nàng như vậy, mọi người đều hiểu đây có lẽ là một âm mưu hãm hại.
Sắc mặt rất Lạc Túc Phong rất khó coi, ông ta nhìn Hách Đề Na, nói bằng giọng lạnh lùng: “Người đâu, mau cứu sống cô gái này! Rồi thẩm vấn nàng ta, trẫm muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Thái Tử, lần trước con bị ám sát trong cung, Tiểu Thất đỡ cho con một mũi tên,1đến nay con vẫn chưa điều tra ra hung thủ là ai. Hôm nay, trẫm lại giao cho con xử lý chuyện này, trong vòng ba ngày mà con vẫn không thể điều tra ra được ngọn nguồn chuyện này, trẫm phạt luôn hai tội, bắt con mà hỏi!”
“Vâng! Nhi thần tuân lệnh!” Lạc Tử Dạ cũng muốn tự mình điều tra chuyện này, nàng cũng muốn biết ai muốn hãm hại Phượng Vô Trù, mục đích của đối phương là gì! Mà An Trác Cách trong lời của Hách Đề Na chính là mấu chốt của chuyện này!
Nhiếp chính vương điện hạ nghe Lạc Túc Phong nói xong cũng không để ý, cho dù trong vòng ba ngày Lạc Tử Dạ không điều tra ra thì có hắn ở đây, Lạc Túc Phong cũng không trừng trị được Lạc Tử Dạ.
Chỉ có điều, bây giờ còn có một chuyện thú vị khác.
Điều này khiến hắn cất bước đi đến trước mặt Hách Đề Na, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn nàng ta, đôi mắt ma quỷ lại nhìn về phía Bách Lý Cẩn Thần. Phượng Vô Trù gằn từng chữ một: “Người trong thiên hạ đều biết Cô đã luyện thành Dữ Long Đồng Quy, thiên hạ này chẳng có mấy loại thuốc độc và thuốc mê có thể làm gì được Cô, tính ra cũng không quá mười loại. Có điều, Tác Hồn hương lại là một trong những loại thuốc mê có thể khắc chế được nội lực của Cô, nhưng thứ này cực kỳ khó tìm, ít nhất là Lâu Lan không có. Hách Đề Na, ngươi lấy Tác Hồn hương từ đâu?”
“Nàng ấy nhặt được nó.” Bách Lý Cẩn Thần ở cách đó không xa thờ ơ lên tiếng, ánh mắt đẹp như ánh xanh rực rỡ lia đến trên người Phượng Vô Trù, vẻ mặt thản nhiên, giống như hắn biết rõ câu này của đối phương thật ra là hỏi mình.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người bao gồm cả Lạc Tử Dạ đều sững người, làm sao Bách Lý Cẩn Thần biết Hách Đề Na nhặt được thứ đó? Hắn nhìn thấy sao?
Mọi người nhanh chóng biết được đáp án, bởi vì giọng nói lạnh nhạt của người nọ lần nữa truyền tới: “Ta đi ngang qua, tiện tay ném đấy.”
Mọi người: “...” Bách Lý Cẩn Thần cố ý có phải không?