Lạc Tử Dạ chỉ đành phải ra vẻ đáng thương: “Nhi thần tuân lệnh!”
“Vi phu biết sai rồi!” Lạc Tử Dạ đang định liếc Doanh Tần, hắn đã lập tức giả vờ nghe lời. Đúng là hắn sẽ không làm cho Phượng Vô Trù và Lạc Tử Dạ nảy sinh hiểu lầm chỉ vì hắn, nhưng không có nghĩa là Doanh Tần hắn sẽ ngừng việc gây ra cảm giác nguy cơ cho Phượng Vô Trù.
Lạc Tử Dạ nhìn bộ dạng phục tùng giống như nam sủng tốt nhất trên thế gian của hắn, khóe miệng nàng không khỏi giật giật, nghiêng đầu đi không nói gì. Nhưng Doanh Tần giữ thể diện cho nàng trước mặt mọi người như vậy quả thật đã khiến một người sĩ diện như Lạc3Tử Dạ cảm thấy rất hài lòng!
Ánh mắt Phượng Vô Trù phát lạnh, liếc nhìn Doanh Tần, chỉ trong chốc lát đã biết rõ ý nghĩ của đối phương. Hắn cười giễu: “Nam sủng ở bên ngoài bị người ta đánh, chủ nhân cũng mất mặt!”
Phượng Vô Trù nói ra một câu không đầu không đuôi nhưng lại khiến Doanh Tần đen mặt. Phượng Vô Trù muốn nói vừa rồi Lạc Tử Dạ giúp Doanh Tần hắn nói chuyện cũng chỉ vì thân phận bây giờ của hắn là nam sủng của nàng, nếu hắn bị đánh nàng cũng sẽ mất mặt.
Lạc Tử Dạ nghe được hết những gì bọn hắn đang nói, nhưng nàng vờ như không nghe thấy, chỉ liếc mắt đưa tình, ngắm các cô gái cười đùa.
Lúc2này vị công chúa Lâu Lan kia đứng lên. Nàng nở nụ cười, có điều nụ cười ấy không e lệ như con gái Trung Nguyên mà lại cực kỳ gợi cảm, dường như mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều có thể quyến rũ người ta. Đây là lần thứ hai Lạc Tử Dạ nhìn thấy đối phương, lần đầu gặp là ngày nàng vừa đặt chân đến đại mạc. Nàng ta đứng dậy, hai tay đan chéo đặt trước ngực, nói: “Hôm nay là một buổi yến tiệc tiễn đưa vui vẻ, các vị khách nhân từ phương xa đến xin đừng bực dọc. Hách Đề Na sẵn lòng trình diễn múa hát để làm cho các vị khách nhân cảm nhận được phong tình của1đại mạc, cũng giúp cho tâm tình quý khách vui vẻ thoải mái!”
“Được!” Lạc Túc Phong lập tức lên tiếng. Bầu không khí u ám này quả thật cũng cần có chút chuyển biến, đề nghị của Hách Đề Na giờ phút này đúng là không thể tốt hơn.
Thân Đồ Diệm cũng bắt đầu vỗ tay cười nói: “Sớm nghe nói công chúa Lâu Lan là một trong số ba người đẹp nhất đại mạc, có tài múa hát không ai sánh bằng. Hôm nay ta may mắn gặp được, quả là không uổng công tới đây một lần!”
Ba người đẹp của đại mạc đó là Đạm Đài Dục Đường của Tây Vực, Thân Đồ Miêu của Chuẩn Cách Nhĩ và Hách Đề Na của Lâu Lan. Hôm nay cả ba1đều có mặt ở đây.
“Đa tạ Vương tử Thân Đồ khen ngợi!” Hách Đề Na cười khẽ một tiếng, hai tay đan chéo đặt trước ngực rồi lui về sau mấy bước, xuống dưới chuẩn bị. Những người đại mạc như các nàng khi được khen thì chỉ cảm ơn, sẽ không khiêm tốn!
Nửa khắc sau, tiếng nhạc mang theo phong tình chỉ có ở Lâu Lan vang lên, tám cô gái mặc trang phục vải mỏng che nửa khuôn mặt đứng ở phía trước. Các nàng tản ra theo nhịp nhạc, để lộ ra gương mặt xinh đẹp kiều diễm của Hách Đề Na. Ánh mắt của nàng ta dường như có thể câu hồn, hát một ca khúc của Lâu Lan, một khúc nhạc mà mọi người không ai1hiểu được câu từ của nó.
Nàng ta để lộ rốn, eo bụng linh hoạt như rắn nước.
Hách Đề Na nhảy múa, áo quần tung bay như ánh lửa, nàng ta vừa múa vừa bước đến trước mặt Phượng Vô Trù, đôi gò bồng đảo của nàng ta dường như sắp áp lên cái bàn trước mặt hắn. Vẻ mặt Lạc Tử Dạ không khỏi cứng lại, nhìn chằm chằm bên đó, lửa nóng trong lòng bắt đầu cháy phừng lên.
Mà ngay tại lúc Hách Đề Na nhích đến gần mình, ánh mắt Phượng Vô Trù phát lạnh, hắn ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt...