1gay sau đó, Doanh Tần chợt lên tiếng: “Thanh Thành, nếu kết quả điều tra được là Tu La môn không thể tồn tại, vậy thì sợ rằng...”
Hắn nói tới đây thì dừng lại, nhưng hắn tin rằng Thanh Thành hiểu ý mình.
“Kể từ ngày Thanh Thành rời khỏi Tu La môn, sự tồn vong suy thịnh của Tu La môn đã không còn liên quan gì đến thuộc hạ nữa! Nếu nó không thể tồn tại, cho dù công tử thẳng tay trừng trị thì thuộc hạ cũng không dị nghị!” Thanh Thành cúi gằm khi thốt ra những lời này. Tuy nhiên, nhìn gã siết chặt nắm đấm, Doanh Tần không khó nhận ra gã vẫn quan tâm đến Tu La môn, dù sao đó cũng là sư môn3của gã.
Sắc mặt Doanh Tần thoáng dịu lại, giọng nói cuốn hút chậm rãi vang lên: “Cũng điều tra xem trong sáu năm sau khi ngươi rời khỏi Tu La môn, rốt cuộc bọn họ đã làm những gì, và có liên quan gì đến các gia tộc lớn ở Phượng Minh ta!”
“Vâng!” Thanh Thành lập tức nhận lệnh rồi xoay người đi ra ngoài.
***
Lúc này, bên ngoài lều của Nhiếp chính vương điện hạ.
“Vương, Thanh đại nhân sai thuộc hạ đến báo tin. Cách đây không lâu, Tiêu Sơ Cuồng đi ra từ lều của Doanh Tần. Người của chúng ta không dám đến gần để tránh bị Doanh Tần phát hiện nên không biết bọn họ trao đổi những gì ở bên trong. Vương, việc này...” Một binh lính2trong đội hộ vệ Vương Kỵ quỳ một chân trên đất bên cạnh Nhiếp chính vương điện hạ rồi nhanh chóng báo tin.
Phượng Vô Trù rủ mắt, đôi mắt ma quỷ nhìn xuống người đang quỳ trên đất, có vẻ như hắn đang cân nhắc điều gì đó. Một lát sau hắn mới thong thả lên tiếng, giọng nói lạnh lùng cuốn hút vang lên: “Lúc Tiêu Sơ Cuồng đi ra từ trong lều của Doanh Tần, vẻ mặt hắn thế nào?"
“Ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mất hồn mất vía như thể bị cái gì đó đả kích!” Tên thuộc hạ kia cố gắng nhớ lại rồi trả lời rất nhanh.
Nhiếp chính vương điện hạ khẽ nheo mắt, vừa nhìn tên thuộc hạ kia vừa thấp giọng hỏi: “Còn tin tức gì1khác về Tiêu Sơ Cuồng không?”
“Còn một việc nữa. Hôm nay hắn đưa muội muội hắn đi ngay trong đêm, hình như định đưa nàng ta trở về cố đô thì phải. Người hộ tống là người của Thần Cơ doanh. Sau khi xong việc, Tiêu Sơ Cuồng lập tức đến tìm Doanh Tần. Thanh đại nhân đoán là giữa hai chuyện này có mối liên quan nào đó nên sai thuộc hạ bẩm báo với ngài!” Tên thuộc hạ kia vội đáp.
Diêm Liệt nghe đến đây bèn nói ngay: “Nếu vậy thì rất có thể là hành động của Tiêu Sơ Cuồng có liên quan đến Tiêu Sơ Ảnh. Về phía Doanh Tần, hắn không đời nào quan tâm đến việc đâu đâu của hai huynh muội bọn họ. Vì1vậy, khả năng cao là chuyện này liên quan đến Thái tử!”