“Ngươi...” Ánh mắt Tiêu Sơ Cuồng trở nên nặng nề. Hắn không ngờ đối phương đã biết thân phận của mình từ lâu. Hơn nữa, đối phương còn muốn dùng biết bao mạng người trong toàn vương phủ để đánh cược! Việc này...
Hắn cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không nói nổi một chữ.
Mà lúc này, Doanh Tần vừa mỉm cười vừa nhẹ nhàng nói: “Sao thế? Ngươi không dám đánh cược hay là không thể đánh cược?” Lời nói hờ hững như thể không để ý đến câu trả lời của Tiêu Sơ Cuồng cho lắm.
Tiêu Sơ Cuồng cau mày: “Ta có thể dùng tính mạng mình để đặt cược cho lương tâm của muội muội ta, bởi vì ta lựa chọn tin tưởng muội ấy. Thế nhưng chuyện này hoàn toàn3không liên quan đến vương phủ Dục Thành và biết bao mạng người như thế! Ngươi...”
“Lúc ngươi đến đây, muội muội ngươi đã được đưa đi rồi có đúng không? Hơn nữa, ngươi còn sai người của Thần Cơ doanh hộ tống nàng ta. Có mệnh lệnh của ngươi, cộng với việc Tiêu Sơ Ảnh là muội muội ruột của ngươi, bọn họ nhất định sẽ liều mạng bảo vệ nàng ta. Nếu ta muốn giết nàng ta thì hiển nhiên phải tiêu diệt những người hộ tống này! Một khi Tiểu Dạ Nhi biết chuyện, hiển nhiên là y sẽ không vui! Dù sao Tiểu Dạ Nhi cũng coi người của Thần Cơ doanh như là huynh đệ trong nhà. Ngươi đã hành động như thế rồi thì tất nhiên là ta sẽ không sai người đi2đuổi giết Tiêu Sơ Ảnh nữa. Bởi vì giết người của Thần Cơ doanh sẽ khiến Tiểu Dạ Nhi không vui!” Hắn ngắt lời Tiêu Sơ Cuồng, dường như không thèm để ý Tiêu Sơ Cuồng muốn nói gì.
Tiêu Sơ Cuồng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Doanh Tần.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy Doanh Tần kéo dài âm đuôi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cho nên... dù ngươi có bằng lòng hay không thì cuối cùng vẫn phải đồng ý với vụ cá cược này. Trở về truyền tin cho muội muội ngươi, nói là lần này xem như nàng ta mạng lớn vì có người ca ca là ngươi che chở. Nhưng lần sau, nếu nàng ta còn dám giở trò với Tiểu Dạ Nhi thì ta sẽ bắt toàn bộ vương phủ Dục Thành chôn cùng vì1sự ngu xuẩn của nàng ta! Tất nhiên là đến lúc đó, ta sẽ không làm gì ngươi mà ngược lại, ta sẽ để cho Tiêu Sơ Cuồng ngươi sống thật tốt, trơ mắt nhìn toàn bộ người thân bị giết, trơ mắt nhìn cái giá mà ngươi phải trả vì đã ngu ngốc tin tưởng nàng ta!”
Tiêu Sơ Cuồng đờ ra như bị sét đánh trúng, suýt thì không đứng vững được nữa. Ánh mắt hắn nhìn Doanh Tần tràn đầy sợ hãi.
Trong khi đó, Doanh Tần lại mỉm cười rồi lập tức lên tiếng: “Ta tin rằng ngươi không hy vọng đến cuối cùng phải chứng kiến cảnh này, và ta cũng vậy! Bằng không, điều đó không chỉ chứng tỏ ngươi ngu xuẩn mà còn chứng minh ta ngu ngốc. Bởi vì suy cho cùng,1hôm nay ta đã lựa chọn tin tưởng ngươi!”
Tiêu Sơ Cuồng chợt nghẹn lời trong chốc lát, trân trối nhìn đối phương hồi lâu. Từ sắc mặt đối phương là có thể nhìn ra chuyện hôm nay không cách nào thay đổi được. Trong ván cược này, cho dù hắn không muốn thì vẫn phải đặt cược bằng cả gia đình!
Có điều, ánh mắt hắn nhìn Doanh Tần bắt đầu xuất hiện vẻ dò xét: “Doanh Tần, nói thế nào thì vương phủ Dục Thành cũng là danh môn của vương triều Mặc thị. Ngươi...” Một kỹ nam xuất thân từ Tương Tư môn lấy đâu ra bản lĩnh đối đầu với vương phủ Dục Thành?
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị giọng nói âm u của Doanh Tần cắt ngang: “Ai dám động tới Tiểu Dạ1Nhi của ta, ta nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả giá đắt! Chỉ một cái vương phủ Dục Thành nhỏ bé thì có tính là gì? Ngươi có tin rằng, cho dù hôm nay vị Thiên tử triều Mặc đứng đầu thiên hạ kia dám động đến Tiểu Dạ Nhi thì ngày mai ta cũng sẽ làm cho hắn phải chứng kiến cảnh binh lính tiến vào cố đô, tắm máu hoàng thành?”
Lúc hắn nói những lời này, trên mặt ẩn giấu ý cười, không hề lộ ra vẻ ác liệt, đồng thời chăm chú nhìn Tiêu Sơ Cuồng bằng ánh mắt sâu xa. Nhưng không hiểu sao Tiêu Sơ Cuồng lại cảm thấy hít thở không thông, ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng đã có đáp án rồi. Hắn tin! Hắn tin người này có bản lĩnh dẫn binh tiến vào cố đô, tắm máu hoàng thành. Hắn cũng tin người trước mặt thật sự có thể làm ra chuyện điên cuồng như thế!
Mà mấy tháng sau, khi Doanh Tần thật sự chứng minh cho câu nói này, hắn đã biết điều hắn “tin” ngày hôm nay là chính xác.
Tiêu Sơ Cuồng không biết mình đã ra khỏi lều của Doanh Tần như thế nào, chỉ biết bản thân đã ngây ngốc rời đi.
Sau khi hắn đi khỏi, Doanh Tần thu lại tầm mắt, lên tiếng hỏi: “Bây giờ Tiểu Dạ Nhi đang ở đâu?
“Công tử, y đang ở trong lều của Phượng Vô Trù!” Thanh Thành lập tức trả lời.
Hình như Doanh Tần thoáng ngẩn người nhìn lên trăng sáng ngoài cửa sổ, sau đó cảm thán một câu: “Ta ở đây mệt chết đi sống lại vì nàng, vậy mà nàng lại thong dong vui vẻ bên cạnh Phượng Vô Trù. Lúc này ta nhẫn nhịn không đi đánh đôi cẩu nam nữ kia, ngươi có cảm thấy thái độ của ta tốt vô cùng hay không?”