Nàng vội nhìn hắn: “Chàng ôm gia về à?”
Lửa giận trong mắt hắn lập tức bốc cao ngùn ngụt ngay sau khi nàng vừa hỏi xong. Lạc Tử Dạ bất giác run lên. Từ vẻ mặt của hắn có thể nhìn ra hình như không phải hắn ôm nàng về! Nàng vừa cố gắng nhớ lại vừa lẩm bẩm: “Hình như không phải. Hơi thở của người kia cực kỳ xa lạ cực kỳ lạnh lẽo, khác hẳn cảm giác của chàng. Vậy...”
Vậy nàng về đây bằng cách nào?
Nét mặt3hắn cau có vô cùng, hơn nữa hắn còn tức giận đến nỗi dùng nước lạnh giúp nàng giải rượu. Lạc Tử Dạ chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, cuống quýt kéo vạt áo của mình: “Từ từ, không phải là gia đã làm gì đó cùng ai đó đấy chứ?”
Sắc mặt Phượng Vô Trù thối hoắc như phân chó thế kia, lẽ nào nàng đã làm chuyện gì có lỗi với hắn? Nàng bắt đầu hối hận không thôi, da đầu tê rần. Tuy nhiên, sau một hồi2tự cảm nhận tình trạng cơ thể, nàng cảm thấy không lý nào lại thế... Nếu thật sự xảy ra chuyện thì theo lý thuyết, hẳn là nàng phải cảm thấy vài chỗ rất đau mới phải. Thế nhưng không có, ngoài đau đầu ra thì nàng không cảm thấy trên người có chỗ nào khó chịu cả.
Nàng khẩn trương kiểm tra cơ thể như thế chứng tỏ nàng không muốn làm chuyện đó với người khác, điều này giúp tâm trạng ảm đạm của hắn tươi tỉnh hơn nhiều.1Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, lóe tia sáng vàng rực lửa khiến người ta sợ hãi. Đôi mắt ma quỷ nhìn Lạc Tử Dạ chằm chằm như thể muốn ăn sống nuốt tươi nàng!
Hắn cắn răng nghiến lợi gằn từng câu từng chữ: “Bị Long Ngạo Địch đè dưới thân trong tình trạng quần áo xộc xệch. Nàng còn muốn xảy ra chuyện gì hả?” Từ vẻ mặt nàng có thể nhìn ra nàng cũng không muốn chuyện này xảy ra. Tuy nhiên, cho dù đúng là1như thế thì Nhiếp chính vương điện hạ vẫn không thể nào kìm nén được cơn giận của mình!
“Gì cơ?” Lạc Tử Dạ sợ ngây người!
Nàng chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú nhưng tối sầm u ám kia của Phượng Vô Trù, toàn thân run lẩy bẩy. Nàng hỏi: “Chàng chắc chứ? Là Long Ngạo Địch chứ không phải ai khác?” Lạc Tử Dạ hỏi xong mới nhận ra mình ngu mẹ nó hết chỗ chôn, khả năng cao là nàng đã hỏi trúng vấn đề nguy hiểm rồi!
Quả1nhiên, nàng vừa dứt lời, sắc mặt hắn thật sự khó coi hơn nhiều.
Hắn rủ mắt, đôi mắt ma quỷ kia khóa chặt vào nàng. Hắn hỏi gằn từng chữ: “Nàng hy vọng là ai khác hửm?”
“Ờ thì...” Lạc Tử Dạ cười gượng vài tiếng rồi lập tức đưa ra câu trả lời rất thức thời: “Tất nhiên gia hy vọng là chàng rồi!”
“Thật không?” Hắn nhướng mày, đôi mắt ma quỷ lạnh lùng, sắc mặt càng u ám hơn. Rõ ràng là hắn không tin lời nàng.
Lạc Tử Dạ vội đánh trống lảng đề phòng hắn đè nàng ra hoặc là làm gì đó nhằm kiểm chứng nàng nói thật hay nói dối: “Nhưng mà quan hệ giữa gia và Long Ngạo Địch vẫn luôn như nước với lửa, sao hắn lại làm thế? Chẳng lẽ là tại gia say rượu nên chủ động...”
Vừa nói đến đây, Lạc Tử Dạ lập tức cảm thấy nhiệt độ trong lều giảm xuống vài độ chỉ trong nháy mắt.
Nàng lập tức đưa hai bàn tay ướt đẫm bịt kín miệng mình rồi sửa lời: “Không... không thể nào! Không bao giờ có chuyện gia chủ động đâu! Thối Thối, chàng đừng giận! Nhất định là tên cầm thú Long Ngạo Địch kia t*ng trùng lên não! Chắc chắn là thế!”
Vẻ mặt nàng rất kiên định! Mẹ kiếp, nếu để Phượng Vô Trù cảm thấy nàng chủ động làm gì Long Ngạo Địch khiến hắn ta bộc phát thú tính, nói không chừng Phượng Vô Trù sẽ giận đến nỗi bóp chết nàng ngay lập tức đó! Vậy nên nàng dứt khoát để Long Ngạo Địch hứng nước bẩn thì hơn!
Hắn nghe nàng nói nhưng trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào, khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng ánh mắt lại bùng lên lửa giận. Hắn chờ nàng nói tiếp.
Lạc Tử Dạ run rẩy nói: “Gia cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chàng phải tin gia! Cho dù gia có dây dưa với bất kỳ kẻ nào thì gia cũng không muốn dây dưa với Long Ngạo Địch. À không phải, ý gia là...”
“Vậy nàng muốn dây dưa với kẻ nào?” Hắn lập tức hỏi lại. Tuy giọng điệu dịu dàng lạ thường nhưng Lạc Tử Dạ lại cảm thấy có một con rắn độc đang trườn từ lòng bàn chân lên cơ thể nàng, khiến toàn thân nàng ớn lạnh, da đầu tê rần, cả người nổi đầy da gà.
Thật ra nàng muốn nói là nàng tuyệt đối không thể nào dây dưa với Long Ngạo Địch, nhưng không hiểu sao nói tới nói lui cuối cùng lại tự tìm đường chết thế này? Đắng lòng đắng mề mẹ nó chứ!
Nàng vội vàng lên tiếng trong tâm trạng vừa buồn bã vừa căm giận: “Cái gì đó! Điều quan trọng mà ta muốn nhấn mạnh không phải là ta muốn dây dưa với ai, mà là... Mẹ nó chứ, rốt cuộc ta đang nói cái gì vậy trời!”
Nàng cảm thấy chắc là do mình vừa hoảng hốt vừa sốt ruột nên chẳng biết mình đang nói cái gì nữa. Nàng xoa mi tâm để bình tĩnh lại, muốn đợi đến khi đầu óc tỉnh táo hơn rồi hẵng nói chuyện để tránh nói câu nào sai câu đó. Sau khi bình tĩnh lại một lúc lâu, cuối cùng tư duy đã mạch lạc.
Lúc này nàng mới ngẩng đầu, cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn hắn: “Chuyện là thế này: gia uống say quá, không biết xảy ra chuyện gì thì đã xỉu rồi. Ký ức về những chuyện sau đó đều đứt quãng cả rồi. Chàng có hiểu ‘đứt quãng’ nghĩa là gì không? Nghĩa là gia quên mất khoảng thời gian đứt quãng này, cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy...”
Sau khi nàng bình tĩnh lại, chuyện đầu tiên nàng muốn làm là cố gắng giải thích với hắn, điều này chứng tỏ hắn có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng nàng. Thấy vậy, hắn cố kìm nén nét giận dữ lộ ra giữa hai hàng lông mày, cũng không bắt lỗi hay chất vấn một cách ngang ngược và vô lý về những sai sót trong lời nói của nàng.
Giọng nói lạnh lùng cuốn hút chậm rãi vang lên: “Tại sao nàng lại uống nhiều rượu như thế?”
“Tại vì...” Nàng đang nói dở dang thì chợt nhớ ra một chuyện nên nghẹn lời luôn! Nàng có thể nói là tâm trạng Vân Tiêu Náo không tốt nên nàng uống rượu với nàng ấy sao? Tuyệt đối không thể! Sau khi uống rượu nàng đã gây ra chuyện sai lầm khiến hắn mất hứng. Nàng mà kể ra nguyên nhân, nói không chừng hắn sẽ gây phiền phức cho Vân Tiêu Náo đó.
Thấy nàng im bặt, đôi mắt ma quỷ của hắn chợt sa sầm, lửa giận trong mắt lại bùng lên dữ dội. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, lên tiếng hỏi: “Không chịu nói hay là có lý do không thể nói?”