Từ nãy tới giờ, Tô Cẩm Bình chỉ lẳng lặng đứng nhìn ả, vì nàng biết, còn có người khác sẽ tới, hơn nữa, chuyện tày đình như sát hại Hoàng hậu, chỉ một Hiền phi nhỏ bé cũng không xử lý được!
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng bước vào, đi sau còn có một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, mặt đỏ hồng, nếu trên tay lão có thêm cây trường đao, thì nhìn còn hơi giống dáng vẻ của Quan Vân Trường. Vừa nhìn thấy người nằm trên vũng máu, mặt lão trắng bệch, bất chấp Hoàng Phủ Hoài Hàn còn ở đây, vội vàng chạy vào trong: “Nhược Nhi! Nhược Nhi! Con làm sao thế này?! Nhược Nhi!?”
Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nhìn quanh trong phòng, giọng nói lạnh như băng cất lên: “Sao lại thế này?”
“Hoàng thượng, thần thiếp ở trong cung nghe hạ nhân bẩm báo, nói có người nhìn thấy Tô Cẩm Bình đi về phía tẩm cung Hoàng hậu nương nương, dáng vẻ như hung thần đầy sát khí, mà thần thiếp cũng nghe nói nàng có biết công phu, nên mới vội vàng chạy tới đây, đồng thời sai người tới báo với ngài, không ngờ vừa vào cửa đã thấy Hoàng hậu nương nương đã… cung nữ này lại đang ở trong phòng, ngay sau đó là ngài bước vào! Là do thần thiếp tới chậm, nếu tới sớm hơn một chút, có lẽ Hoàng hậu tỷ tỷ sẽ không…” Giọng nói như bi thương của Hiền phi vang lên, cầm khăn tay chấm nước mắt ở khóe mắt, dường như rât đau buồn vì cái chết của Hách Liên Dung Nhược.
Nghe ả nói vậy, đôi mắt tím đậm lẳng lặng nhìn ả một lúc, không nói gì, nhìn đến mức Hiền phi thầm hốt hoảng, Hoàng Phủ Hoài Hàn mới thu mắt về. Hắn quay sang nhìn Tô Cẩm Bình, chuyện hôm nay chắc chắc không liên quan gì tới nàng, vì với thân thủ của cô gái này, giết người xong sẽ chạy ngay, nhất định không thể đứng đây để người ta phát hiện được!
“Tô Cẩm Bình là ai?” Người đàn ông trung niên đang ôm Hách Liên Dung Nhược quay đầu, ánh mắt cực kỳ hung ác, dáng vẻ đó, như chỉ muốn băm vằm hung thủ ra thành trăm ngàn mảnh vậy.
“Xin Hách Liên Tướng quân nén bi thương, cái chết của Hoàng hậu, trẫm nhất định sẽ truy ra manh mối!” Ánh mắt hắn hướng về phía Tô Cẩm Bình, nhìn thấy mặt nàng lộ vẻ bối rối, hắn cho rằng nàng không có cách nào tự cứu mình, nên nhất thời cũng thấy đau đầu! Nhiều người ở đây như vậy, muốn gỡ tội cũng rất khó!
Hách Liên Bá đã năm mươi tuổi, tuy trong nhà có vô số vợ đẹp thiếp xinh, con cái cũng không ít, nhưng Hách Liên Dung Nhược là do phu nhân Cổ thị, vợ cả của lão sinh ra. Cổ thị gả cho lão đã nhiều năm, hai vợ chồng vẫn luôn rất yêu thương, hòa thuận, nhưng vì suốt tám năm không sinh được con, cuối cùng vì thấy áy náy nên chủ động đề nghị lão nạp thiếp. Dưới sự áp bức của mẹ đẻ và gia nghiệp khổng lồ cần người thừa kế, lão bắt buộc phải nạp mấy vị thiếp xinh đẹp về, dần dần cũng có con nối dõi, nhưng lão cũng không quá quan tâm đến mấy đứa con của mình, chỉ vì chúng không phải do người phụ nữ lão yêu nhất sinh ra. Cũng không bao lâu sau, Cổ thị lại mang thai, rồi sinh ra Hách Liên Dung Nhược, nhưng vì cơ thể không khỏe, lại sinh non, nên chưa được mấy năm đã qua đời.
Dung mạo của Nhược Nhi cũng rất giống mẹ ả, dù tính cách không dịu dàng như Cổ thị, ẩn giấu sự độc ác, tàn nhẫn từ trong bản chất, nhưng lão vẫn cho rằng ả thừa kế sự sát phạt tàn nhẫn của lão khi chinh chiến nơi sa trường, vì thế, lão vô cùng cưng chiều đứa con gái này, dù có muốn trời muốn trăng, lão cũng sẵn sàng hái xuống cho ả.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, ả đã yêu Hoàng Phủ Hoài Hàn, chính lão cũng liều mạng đưa ả vào cung, ai ngờ bây giờ lại mất cả tính mạng của ả! Chỉ trong thoáng chốc, Hách Liên Bá như già đi mười mấy tuổi, dáng vẻ già nua hiển hiện rõ, hai tròng mắt đỏ như máu, nhìn cực kỳ đáng sợ!
Tô Cẩm Bình nhìn Hiền phi, bộ dạng như rất kích động, nói: “Hoàng thượng, Hiền phi nương nương, nô tỳ thật sự không mưu hại Hoàng hậu!”
Hách Liên Bá đứng dậy, bước vài bước đến trước mặt Tô Cẩm Bình, đưa tay ra bóp chặt lấy cổ nàng: “Là ngươi giết con gái ta sao?”
Hiền phi thấy thế liền cười lạnh một tiếng, đôi mắt tao nhã dịu dàng nhìn hướng ra cửa sổ. Ả đã nhận được tin báo, rằng đêm nay Hoàng thượng cho gọi Hách Liên Bá tiến cung, vì muốn bàn bạc chuyện phòng ngự nơi biên quan, vì thế ả mới chọn lúc này để hành động. Giờ thì Hoàng thượng có muốn tìm người che giấu, thế thân cho Tô Cẩm Bình kia cũng không được nữa rồi! Với tính cách của Hách Liên Bá, thì ai cũng biết, cái mạng nhỏ của Tô Cẩm Bình chắc chắn sẽ mất dưới tay lão thôi!
“Nô nô nô tỳ không có!” Nói xong, Tô Cẩm Bình dường như rất khó chịu, vươn tay mình, muốn đẩy tay đối phương ra, nhưng đúng lúc nào, “cạch” một tiếng, một vật rơi từ trong cổ tay áo mình xuống!
Tiếng rơi đanh gọn vang lên, sự chú ý của mọi người đều bị cuốn về phía phát ra tiếng động đó. Hách Liên Bá cũng hơi thả lỏng tay, nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất có một cây chủy thủy nhuốm máu, màu máu đỏ tươi phủ kín lưỡi dao, thoáng tỏa ra tia sáng lạnh dưới ánh đèn cung đình!
Đến nước này thì Hoàng Phủ Hoài Hàn đang định nói giúp Tô Cẩm Bình cũng hơi nhíu mày, sao cô nàng này lại ngốc đến mức giấu chủy thủ vào tay áo chứ?! Ngay cả Hiền phi cũng sửng sốt, không phải Tô Cẩm Bình sợ đến ngu người rồi chứ? Thấy Hách Liên Dung Nhược chết, sợ tới mức nhét cả dao vào tay áo à?!
“Tang vật đã ở đây rồi, ngươi còn gì để nói?” Mặt Hách Liên Bá đỏ bừng bừng, lão thực sự tức giận đến bốc hỏa, một tay đẩy Tô Cẩm Bình xuống, rút bội kiếm bên hông định giết nàng.
Nhưng ngay khi lưỡi kiếm chỉ còn cách mình một khoảng cách rất nhỏ, Tô Cẩm Bình lại lên tiếng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Tướng quân, chẳng lẽ ngài không muốn biết thủ phạm thực sự đã giết chết con gái ngài là ai sao?” Hẳn là Hách Liên Bá sẽ không ngốc đến mức ấy chứ?!
Quả nhiên, nàng vừa nói mấy lời này, tay Hách Liên Bá liền dừng lại, nhìn Tô Cẩm Bình: “Ý ngươi là sao?” Trong đầu đột nhiên cũng cảm thấy không đúng lắm, một cung nữ sát hại một Hoàng hậu à? Không phải là muốn chết sao? Lão lập tức giận dữ hỏi: “Có phải có người khác sai khiến ngươi không?”
Nãy giờ Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn luôn thờ ơ, lúc này trong mắt cũng thoáng xuất hiện vẻ nhẹ nhõm, hắn biết cô gái này sẽ không an phận chờ chết như thế, nên mới đứng yên không lên tiếng. Nhưng hắn cũng thầm thấy kỳ quái, vì sao nàng lên tiếng để biện hộ cho mình, trong lòng hắn lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm chứ?
“Tướng quân, chuyện là thế này, chính ngọ hôm nay, Hiền phi nương nương sai người đến truyền lời, bảo nô tỳ tối nay đến cung của Hoàng hậu nương nương để thăm hỏi xem thương thế của ngài ấy sao rồi. Lúc đó nô tỳ đã cảm thấy rất kỳ quái, đường đường là một Hiền phi, nếu muốn thăm Hoàng hậu thì sao phải gọi nô tỳ đến chứ. Nhưng nương nương lại nói, dù nô tỳ có bệnh liệt giường cũng vẫn phải tới đây, nô tỳ không thể cãi lệnh, nên mới chạy tới. Vừa đến cửa, thấy có một cây chủy thủ ghim vào cánh cửa, nô tỳ hoảng sợ vội lấy nó xuống, sau đó bước vào tẩm cung của Hoàng hậu, không bao lâu sau thì Hiền phi nương nương dẫn người vào ạ.”
Tô Cẩm Bình nói một hơi dài, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng kỳ dị, cánh cửa kia cũng chẳng cắm cây chủy thủ nào cả, mà chủy thủ này là do chính nàng mang đến.
“Tô Cẩm Bình, bản cung khuyên ngươi đừng nên nói lung tung. Bản cung muốn thăm Hoàng hậu tỷ tỷ mà phải phái một cung nữ quét sân như ngươi đến thăm sao? Ngươi cho rằng bản cung ngốc nghếch à? Hơn nữa, thị tỳ của bản cung cả ngày hôm nay không hề rời khỏi cung Cẩm Tú, bản cung thật sự không hiểu ngươi lấy đâu ra chứng cứ mà nói những lời này?” Hiền phi chậm rãi nói, sắc mặt không hề bối rối chút nào.
Hách Liên Bá liếc mắt nhìn ả một cái, thấy thần sắc ả tự nhiên như vậy, nếu không phải chuyện này thật sự không liên quan đến ả, thì chắc chắn sẽ là đã chuẩn bị chu toàn từ trước rồi.
Hoàng Phủ Hoài Hàn trầm mặc một lúc lâu, bỗng mở miệng hỏi: “Cung nhân của cung Phi Phượng đâu?”
Mọi người ngẩn ra, bây giờ mới nhớ tới vấn đề này. Đúng vậy, vì sao Hoàng hậu bị ám sát, mà trong cung Phi Phượng lại không có một hạ nhân nào? Chỉ chốc lát sau, thị vệ ngoài cửa tiến vào bẩm báo: “Hoàng thượng, thuộc hạ vừa phát hiện thi thể của cung nhân cung Phi Phượng ở cách đây không xa, tổng cộng hơn hai mươi người, không còn ai sống sót!”
Tiếng nói này vừa dứt, Hiền phi vội vàng nói: “Tô Cẩm Bình, ngươi giỏi thật! Đúng là độc ác như rắn rết, ngày đó Hoàng hậu tỷ tỷ gài bẫy hại ngươi chẳng qua chỉ là nhất thời hồ đồ, ngươi oán hận trong lòng cũng không sao, nhưng vì sao lại hạ độc thủ như vậy? Hơn hai mươi người, vậy mà ngươi không chịu buông tha một ai!”
Lời này của ả là vì muốn nhắc mọi người, lúc trước Tô Cẩm Bình có thù oán với Hoàng hậu! Quả nhiên, Hách Liên Bá nghe vậy, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn chằm chằm Tô Cẩm Bình.
“Xin hỏi Hiền phi nương nương, nô tỳ chẳng qua chỉ là một cung nữ nhỏ bé, tay trói gà không chặt, vậy làm sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó, mà giết chết hơn hai mươi người còn không kinh động đến Ngự lâm quân của Hoàng cung? Ngài không thấy chuyện này quá hoang đường sao?” Tô Cẩm Bình lạnh lùng phản bác, nói rất khí phách! Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi cái người được gọi là Hách Liên Tướng quân kia động thủ với nàng mà nàng lại không đáp trả. Nếu để đối phương biết thân thủ của mình, thì chẳng phải bây giờ sẽ thiếu mất một chứng cứ có lợi cho mình hay sao?
Hiền phi nghe vậy cũng hơi sững lại. Ả chỉ vội vàng muốn để mọi người nghĩ chuyện này là do Tô Cẩm Bình làm, nên mới nhanh mồm nhanh miệng như thế, nhất thời lại quên mất điểm này. Nhưng ả cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Biết đâu ngươi có người giúp đỡ thì sao?”
“Biết đâu, tức là nương nương chỉ đang phán đoán phải không ạ?” Tô Cẩm Bình cười hỏi lại, mặt thể hiện rõ vẻ đã dự tính hết từ đầu.
Nếu bây giờ còn không phát hiện ra điểm không ổn, thì Hách Liên Bá đúng là đồ ngốc, sự nghi ngờ nhen nhóm trong đáy lòng đang dậy sóng ngầm vì tức giận.
Hiền phi cũng biết, nếu tiếp tục tranh cãi sẽ chỉ chĩa mũi giáo về phía mình thôi, nên ả cũng không cãi cọ gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngươi cho rằng bao biện vài câu như vậy là có thể phủ nhận việc tang chứng vật chứng đều đầy đủ sao?”
“Đương nhiên là không rồi! Hoàng thượng, xin ngài hãy mời ngỗ tác* tới đi ạ!” Tô Cẩm Bình lúc này hoàn toàn không giống với người mà bọn họ nhìn thấy khi vừa bước vào tẩm cung. Nàng lúc ấy, chỉ kinh hãi nhìn bọn họ, như vô cùng hoảng loạn, còn bây giờ, lại tràn đầy tự tin.
*Ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi.
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe vậy, cũng không nói thêm gì, chỉ phân phó thị vệ ngoài cửa: “Truyền ngỗ tác!”
“Vâng!” Hạ nhân lĩnh mệnh, nhanh chóng chạy đi.
Hiền phi chỉ thờ ơ liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái, không hiểu đối phương muốn tìm ngỗ tác đến để làm gì, nhưng ả tin rằng, dù ngỗ tác có tới đây, thì cũng không thể xuất hiện một chứng cứ có lợi nào cho Tô Cẩm Bình.
Hách Liên Bá cũng dần bình tĩnh lại, tuy giết một cung nữ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng giết Tô Cẩm Bình, cực kỳ có khả năng con gái lão sẽ hàm oan mà chết, chết không nhắm mắt, lão không thể chấp nhận một kết quả như thế được.
Không bao lâu sau, ngỗ tác được đưa tới, nhìn thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn, ông đang định hành lễ, lại bị hắn ngăn lại: “Không cần đa lễ, tới xem thi thể của Hoàng hậu đi!”
“Vâng!” Ngỗ tác lĩnh mệnh, rồi đi tới xem xét thi thể của Hách Liên Dung Nhược.
Ông nhanh chóng có kết luận, quay sang bẩm báo với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương bị vật nhọn đâm vào ngực, trúng tim nên mới…” Nói xong, ông lại thoáng nhìn thấy chủy thủ rơi trên mặt đất, bỗng nhiên, mắt ông hơi nheo lại, thấy hơi kỳ quái liền nhặt cây chủy thủ kia lên nhìn, xem xét kỹ lưỡng, nét mặt ông càng trở nên kỳ lạ.
Hoàng Phủ Hoài Hàn đương nhiên cũng nhận ra sự khác thường của ông, liền hỏi: “Cây chủy thủ đó có gì không ổn sao?”
Nghe hắn hỏi, ngỗ tác kia khẽ nhíu mày rồi nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có thể quả quyết, cây chủy thủ này không phải hung khí sát hại Hoàng hậu nương nương!”
“Câu đó có ý gì?” Lần này là Hách Liên Bá hỏi.
Hiền phi cũng ngẩn người nhìn Tô Cẩm Bình, lại thấy đối phương như đã dự đoán trước rằng ả sẽ nhìn sang, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt ả, trong mắt còn không hề giấu giếm nụ cười trào phúng, giống như tất cả đều nằm trong dự kiến của nàng vậy. Ánh mắt này khiến Hiền phi kinh hãi, đột nhiên lại cảm thấy bất an.
Ngỗ tác kia cầm cây chủy thủ lật qua lật lại rồi nói: “Tướng quân, ngài nhìn chiều rộng của chuôi chủy thủ này đi, có phải là rộng hơn các chủy thủ thông thường một chút không? Mà vết đâm trên người Hoàng hậu nương nương cũng không to như thế. Hơn nữa, vết máu trên chủy thủ này đã nhiễm được khoảng hơn hai canh giờ trước, Hoàng hậu nương nương chỉ mới bị hại chưa đến nửa canh giờ, nên vi thần mới có thể quả quyết, hung khí tuyệt đối không phải cây chủy thủ này!”
Những lời này được thốt ra, cái gọi là “tang chứng vật chứng” đương nhiên không thể sử dụng được nữa. Lúc này, Tô Cẩm Bình ra vẻ uất ức nói: “Mọi người thấy chưa, cây chủy thủ này căn bản không phải là hung khí giết chết Hoàng hậu nương nương, vậy thì ta động thủ thế nào được chứ?”
Người khác còn chưa kịp hiểu ra, nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn thì đã hiểu ngay! Khóe môi lạnh lùng cong lên một nụ cười ẩn ý, cô nàng này đã đoán trước được Hiền phi gọi nàng đến với mục đích xấu rồi, thậm chí nàng còn đoán được đối phương sẽ giết Hoàng hậu để vu oan cho nàng nữa. Mà nàng cũng biết rằng, bản thân mình không thể không đến, lúc đó chắc chắn không thể thoát được tội sát hại Hách Liên Dung Nhược, vì thế, nàng mới cố tình tạo ra một cây chủy thủ làm “chứng cứ giả”, giấu sẵn trong tay áo, ở thời điểm mấu chốt sẽ để cây chủy thủ đó rơi ra, khiến mọi người đều nghĩ rằng đó chính là hung khí sát hại Hách Liên Dung Nhược, cũng kéo hết những ánh mắt nghi ngờ về phía mình, cuối cùng lại xin hắn cho đòi ngỗ tác đến, chờ ngỗ tác khám nghiệm xong, phát hiện ra điểm bất thường, sẽ phủ định toàn bộ mọi chuyện lúc trước, cũng xóa bỏ hoàn toàn sự nghi hoặc của mọi người về nàng, hoàn toàn không liên quan đến nàng nữa, một chiêu lấy lui làm tiến cực kỳ cao minh!
Hắn vẫn biết nàng thông minh, chỉ không thể ngờ được nàng lại thông minh đến thế này!
Hiền phi kinh ngạc đến suýt rơi cằm xuống đất, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ cây chủy thủ kia không phải là hung khí? Hay ngỗ tác đã bị mua chuộc rồi? Nhưng nhìn sắc mặt của ngỗ tác cũng không giống bị mua chuộc…
Kết luận này khiến mọi người hoàn toàn không còn nghi ngờ Tô Cẩm Bình nữa. Ánh mắt quỷ dị của Hách Liên Bá liền hướng về phía Hiền phi! Sao lão lại quên rằng nếu ả này muốn làm Hoàng hậu, thì con gái mình chính là chướng ngại vật lớn nhất của ả chứ? Cho nên, ả còn đáng nghi ngờ hơn Tô Cẩm Bình gấp nhiều lần!!! Lúc trước khi con gái lão nói chuyện với lão về ả, đã từng nói rằng tâm địa của ả vô cùng thâm sâu, cả ngày đều giấu mình, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ đâm cho nàng một đao, bây giờ xâu chuỗi hết tất cả lại, sự nghi ngờ của Hách Liên Bá dành cho Hiền phi giống như dây leo phát triển nhanh như thổi, không thể ngừng lại!
Ánh mắt này đương nhiên cũng khiến Hiền phi hoảng hốt, trong lòng hơi chột dạ, ả quá xem thường Tô Cẩm Bình. Sự tình tới nước này mà đối phương còn có thể xoay chuyển được! Có điều, chính ả phải làm thế nào để thoát khỏi nghi ngờ đây?
Trong lòng Tô Cẩm Bình cũng hơi bất mãn, theo tính toán ban đầu của nàng, thì sau khi đến cung của Hách Liên Dung Nhược, nàng sẽ tìm cách để nhét hung khí thực sự vào người đối phương, nhưng cuối cùng đến đây nàng lại không tìm thấy chủy thủ! Xem ra, hung thủ thực sự rất keo kiệt, giết người mà còn tiếc rẻ không nỡ để lại chủy thủ, làm cho nàng muốn lật ngược kế hoạch hãm hại của đối phương cũng không được. Có điều… nàng nheo đôi mắt phượng, trong mắt lóe lên những tia sáng lạnh, liệu cây chủy thủ kia có…
Hiền phi nói: “Nếu nói vậy, là hung thủ muốn hãm hại Tô Cẩm Bình sao? Nhưng bản cung thấy rất kỳ quái, nếu hung thủ đã muốn vu oan cho người khác, vì sao không cắm hung khí thực sự trên cửa, ngược lại còn dùng một cây chủy thủ khác như thế chứ?”
Nghe ả nói vậy, Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Nô tỳ ngu dốt, thực sự không tìm được đáp án cho vấn đề này. Nếu Hiền phi nương nương tò mò, có thể tự đi hỏi hung thủ một câu, vấn đề này, trừ hắn ra, chỉ e không có ai biết được!”
“Ngươi!” Hiền phi nghẹn lời, hơn nữa, còn vô cùng tức giận, đang định nói gì đó, thì tiếng Hoàng Phủ Hoài Hàn lại vang lên: “Nếu thế này, tức là Tô Cẩm Bình bị oan, nhưng thị tỳ được phái từ cung Hiền phi đi là thế nào?” Dứt lời, hắn liền quay đầu lạnh lùng nhìn Hiền phi.
Câu hỏi của hắn cũng khiến Hiền phi lúng túng, đáp: “Có lẽ có người muốn hãm hại thần thiếp, nên mới phái người tới chỗ Tô Cẩm Bình, giả mạo là người của thần thiếp. Thần thiếp tuyệt đối không có liên quan đến chuyện này, xin Hoàng thượng minh xét!”
Tình hình bị lâm vào bế tắc, cuối cùng, Hách Liên Bá lên tiếng: “Hoàng thượng, nếu cây chủy thủ này không phải hung khí, vậy hung khí ắt vẫn còn ở trong cung, xin Hoàng thượng hạ lệnh điều tra.”
Trong Hoàng cung, trừ cấm vệ quân ra, thì không cho phép bất cứ ai mang theo vũ khí, mấy thứ chủy thủ này nọ, trừ Hoàng thượng ra, thì không ai được phép mang theo. Những người khác trong cung không thể có được, nên chỉ cần hung thủ thật sự còn chưa chạy ra khỏi cung, thì chắc chắn sẽ tìm thấy cây chủy thủ đó!
“Người đâu, truyền chỉ của trẫm, điều tra hoàng cung, không bỏ qua bất cứ một nơi nào!”
“Vâng!” Thống lĩnh Ngự lâm quân lĩnh mệnh rời đi.
Chờ Ngự lâm quân đi hết, sắc mặt những người trong tẩm cung đều rất khác nhau. Hoàng Phủ Hoài Hàn lẳng lặng đứng trong phòng, đôi mắt màu tím đậm khẽ đảo vòng qua mấy người trong phòng, không biết đang nghĩ gì.
Trong mắt Hiền phi thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối, nhưng cũng không bộc lộ quá nhiều. Mục đích của ả chỉ là muốn diệt trừ Hách Liên Dung Nhược mà thôi, chỉ cần cô ả đó còn sống một ngày, thì bản thân mình còn chưa thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu được! Ả vẫn luôn lẳng lặng chờ đợi trong hậu cung, là vì chờ ngày mấy kẻ kia đấu nhau đến cá chết lưới rách, ả sẽ trở thành ngư ông đắc lợi! Có điều, khả năng thủ hạ của ả cũng có hạn, muốn bí mật diệt trừ nhiều người như vậy quả thật không phải chuyện đơn giản. Nhưng mấy hôm trước, đột nhiên Mộ Dung Song tới tìm ả muốn hợp tác, một kẻ muốn lấy mạng Hách Liên Dung Nhược, một kẻ muốn lấy mạng Tô Cẩm Bình, đương nhiên sẽ ăn khớp với nhau. Chỉ là, sự thật cho thấy, chính ả đã đánh giá Tô Cẩm Bình quá thấp, tang chứng vật chứng rành rành mà nàng còn chối tội được!
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Thống lĩnh Ngự lâm quân cũng đưa người quay về, cầm trên tay một cây chủy thủ nhuốm máu, nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, may mà thuộc hạ không làm nhục sứ mệnh, đã tìm được hung khí rồi ạ!”
Ngỗ tác bước nhanh vài bước đến, nhìn nhìn cây chủy thủ kia, rồi gật đầu với Hoàng Phủ Hoài Hàn, ý muốn nói, hung khí chính là cây chủy thủ này!
“Tìm được ở đâu?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Đôi mắt phượng của Tô Cẩm Bình hơi nheo lại, bàn tay giấu dưới tay áo đã siết chặt, nếu cây chủy thủ này được tìm thấy ở cung Cảnh Nhân, thì tất cả mọi việc nàng làm hôm nay đều uổng phí hết!
Trên mặt Hiền phi cũng lộ ra nụ cười đắc ý. Quả nhiên Mộ Dung Song không hổ danh là một trong hai người thông minh xinh đẹp nhất thiên hạ, ngay cả việc này cũng tính đến, xem ra hôm nay Tô Cẩm Bình nhất định không trốn thoát được!
Nhưng ngoài ý muốn là, thị vệ kia hơi do dự một chút, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hiền phi, rồi nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chủy thủ này tìm thấy ở cung Cẩm Tú của Hiền phi nương nương ạ!”
“Cái gì?” Hiền phi trợn trừng hai mắt, không thể tin nổi: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế? Cây chủy thủ đó sao có thể tìm thấy trong cung của bản cung được?” Chẳng lẽ Mộ Dung Song kia muốn hại ả sao? Không, không thể thế được, bản thân ả không hề gây trở ngại gì cho Mộ Dung Song kia, nếu thật sự là Mộ Dung Song làm, thì cây chủy thủ kia phải nằm ở cung Cảnh Nhân mới đúng! Vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đầu óc ả như hỗn loạn cả lên.
Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày, Hiền phi có thể nghĩ tới, đương nhiên nàng cũng có thể đoán được, người muốn lấy mạng mình, lại tốn nhiều công sức để khiến Hiền phi hợp tác như vậy, thì ngoài Quân Lâm Uyên ra, cũng chỉ có Mộ Dung Song. Quân Lâm Uyên chắc chắn sẽ không thể hợp tác với một người phụ nữ, chỉ còn lại Mộ Dung Song thôi! Nàng cũng không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng đột nhiên lương tâm của Mộ Dung Song trỗi dậy, nên quyết định thay đổi kế hoạch đã bàn bạc trước, còn giúp nàng một phen. Nếu thế, chứng tỏ có người đang thầm lặng giúp nàng. Lần trước khi nàng và Bách Lý Kinh Hồng đi báo thù, cũng bất ngờ xuất hiện một “thích khách” tới gánh tội thay, hôm nay lại có người giúp nàng đưa chủy thủ đến cung Cẩm Tú… Đôi mắt phượng nheo lại, rốt cuộc là ai hết lần này đến lần khác âm thầm giúp nàng chứ?!
“Hiền phi nương nương, cây chủy thủ này đúng là tìm thấy trong cung của ngài, chôn trong chậu hoa cúc. Lúc ấy, mọi người đều chứng kiến tận mắt, không ai dám đặt điều thị phi, vu oan giá họa cả!” Thống lĩnh Ngự lâm quân nói.
Sắc mặt Hách Liên Bá trở nên vô cùng hung ác, lão bước tới trước mặt Hiền phi: “Quả nhiên là ngươi, vừa rồi bản Tướng quân vẫn luôn nghi ngờ, vì sao con gái ta bị sát hại, trong cung chưa có một ai phát hiện ra, mà ngươi lại biết được, còn phái người đến mời Hoàng thượng và ta tới đây. Thì ra cũng chỉ để diễn một màn kịch bắt người tận tay mà thôi! Nếu không phải nhờ có ngỗ tác kiểm tra ra cây chủy thủ kia không ổn, thì bản Tướng quân đã bị ngươi che mờ mắt rồi!”
Hiền phi sợ hãi lùi về sau vài bước, nói: “Hách Liên Tướng quân, trước giờ bản cung và Hoàng hậu nương nương vẫn luôn là tỷ muội tốt, sao có thể ra tay sát hại tỷ ấy được. Nhất định là có người muốn hãm hại bản cung!” Ả cũng biết chỉ cần ả đến, thì ả sẽ trở thành đối tượng tình nghi đầu tiên, nhưng ả lại nghĩ rằng, nếu có thể tự mình phát hiện ra việc Hoàng hậu bị sát hại, chưa biết chừng sẽ có thể chứng minh được với Hoàng thượng rằng mình có năng lực và sự nhạy cảm của một Hoàng hậu. Không ngờ rằng, không ăn trộm được con gà, còn mất luôn nắm thóc! Nói xong, ả nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn với ánh mắt cầu cứu, chỉ cần Hoàng thượng lên tiếng, thì ả còn có thể thoát được tình huống này!
Ai ngờ, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của ả, trong con ngươi màu tím đậm thoáng lướt qua một nụ cười lạnh, nói: “Hách Liên Tướng quân, dù Hiền phi có phạm tội, cũng phải chờ Đại Lý Tự và Hình bộ đến thẩm vấn. Ông định làm gì thế?”
Hiền phi nghe hắn nói vậy, mặt trắng bệch, không phải Hoàng thượng đang giúp ả, mà là muốn hại ả! Uổng công ả nghĩ rằng Hoàng thượng giao việc quản lý hậu cung cho ả là vì có ý muốn để ả ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu, nhưng nhìn tình hình hiện nay, thì hoàn toàn không phải vậy!
Những lời này rõ ràng đã kích thích Hách Liên Bá, con gái mình đã chết, mà cha của Hiền phi lại là Đại Lý Tự Khanh, nếu đưa người đã sát hại con gái mình đến Đại Lý Tự, chỉ e sẽ lập tức được phán là vô tội rồi phóng thích ngay! Nghĩ vậy, lão rút bội kiếm bên hông ra, không nói nhiều, chém ngay về phía Hiền phi. Hiền phi sợ đến mức liên tục lùi lại phía sau, túm cung nữ bên cạnh mình đẩy ra chắn. Trong khoảnh khắc, máu tanh bắn ra khắp tứ phía, các cung nữ hoảng sợ chạy trốn, những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên!
Nhưng cung nữ bên người ả cũng có hạn, Hách Liên Bá cũng đã chém giết đến đỏ mắt, cuối cùng, lão giơ tay lên, chém thẳng xuống. Một tiếng hét thảm thiết vang lên, đầu Hiền phi lăn từ trên cổ xuống, chỉ còn lại một thi thể không đầu đứng đó khiến những cung nữ may mắn thoát chết sợ đến trắng bệch mặt mũi. Ngay sau đó, thi thể không đầu kia cũng ngã xuống. Hiền phi, dù ả có thông minh đến đâu, chắc cũng không bao giờ ngờ được, có một ngày âm mưu do chính ả bày ra, tính đúng thời cơ để dẫn Hách Liên Bá đến, cuối cùng lại giết chết chính mình!
Ánh mắt lạnh của Hoàng Phủ Hoài Hàn lẳng lặng liếc về phía Tô Cẩm Bình. Tô Cẩm Bình đương nhiên biết đối phương muốn nhìn thấy phản ứng của mình đối với trường hợp này, nên nàng càng làm khoa trương hơn, hét lên một tiếng, trợn trắng mắt, ngã xuống “ngất xỉu”! Khi còn làm sát thủ, nàng đã phải học cách khống chế cách hô hấp và tần suất tim đập cho phù hợp với các trạng thái của con người. Nên đừng nói là giả vờ ngất xỉu, dù bảo nàng giả chết, nàng cũng có thể làm mà không hề có chút sơ hở nào!
Nàng vừa ngã xuống, một cánh tay to mạnh mẽ đã đỡ được nàng, nhưng chủ nhân của cánh tay đó ngay khi vừa chạm vào người nàng đã giống như chạm phải thứ gì đó nóng bỏng tay vậy, vội vàng đẩy nàng về phía đám thị vệ kia. Đám thị vệ thấy Hoàng thượng đẩy tới, đương nhiên đành phải đưa tay ra đỡ lấy. Trong lòng Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi hỗn loạn, buồn bực trong lòng, liền quay sang gầm lên với Hách Liên Bá: “Hách Liên Tướng quân, hành hung trong cung, sát hại Hoàng phi, giết bốn cung nữ, ngươi biết tội chưa!!!”
Tiếng quát này khiến Hách Liên Bá ngẩn ra, đúng thế, dù Hiền phi là hung thủ giết Hoàng hậu, nhưng cũng không đến lượt ngoại thần như lão động thủ, lão vừa xuống tay, lập tức đã gây đại họa diệt môn rồi! Đầu gối lão mềm nhũn, quỳ xuống nói: “Xin Hoàng thượng thương xót cho nỗi đau mất con của lão thần, lão thần tự biết mình đã gây nhiều tội nghiệt nặng nề, chỉ xin Hoàng thượng chấp nhận cho thần được đưa vợ con về, cáo lão hồi hương…” Hách Liên gia là một gia tộc lớn, Hoàng Phủ Hoài Hàn không thể vì chuyện này mà thẳng tay xử trảm cả nhà lão, lúc này lão chịu từ quan, cũng vì muốn lấy lui làm tiến mà thôi.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe vậy liền đáp: “Trẫm có thể hiểu được lòng của Tướng quân, dù sao Hiền phi cũng có lỗi. Cứ vậy đi, phạt bổng lộc ba năm, cấm túc một năm. Những đại thần trong tộc Hách Liên từ tứ phẩm trở lên giáng cấp một bậc, còn về quân quyền, giao lại cho Lâm Tướng quân đi!”
“Tạ ơn Hoàng thượng tha mạng! Thần tuân chỉ!” Thời khắc này, lão đã hiểu rõ, sở dĩ Hoàng thượng không ngăn lão lại, là vì muốn tước binh quyền trong tay lão thôi. Mà lão giết Hiền phi, cũng không khác nào lật mặt với Đại Lý tự Khanh, tất cả, đều đã được hắn sắp đặt ổn thỏa. Cũng có thể, hắn đã biết trước được chuyện hôm nay, biết có người muốn giết Nhược nhi, nhưng không ngăn cản, là vì muốn chờ thời khắc này thôi!
Hách Liên Bá khẽ cười, Hoàng đế này, người đàn ông mà lão đã nhìn hắn trưởng thành, giờ đã thay đổi rồi, càng ngày càng điềm tĩnh, thâm trầm, tàn nhẫn, quyết đoán, bây giờ ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế, đã biết cách qua cầu rút ván rồi!!! Nhưng lão cũng không thể không thừa nhận, đối phương càng ngày càng có khí phách của bậc vương giả, đây là bất hạnh của lão, nhưng là vạn hạnh của quốc gia!
“Báo cho phủ Nội vụ và Lễ bộ, xử lý cho tốt hậu sự của Hoàng hậu và Hiền phi!” Nói xong, hắn lạnh lùng quay người rời đi. Ban đầu, hắn không phế hậu là vì lễ Trung thu, sau đó vẫn kéo dài, cũng vì nảy lên ý đồ khác, chính là muốn kích thích Hiền phi động thủ! Nếu hôm nay không có tình huống phát sinh, cũng không tìm được cây chủy thủ kia, thì hắn cũng sẽ nghĩ cách để đẩy chuyện này lên người Hiền phi. Với tình yêu của Hách Liên Bá dành cho con gái, chắc chắn sẽ giết Hiền phi ngay tại chỗ. Sát hại hoàng phi nhất phẩm, là trọng tội xử chém toàn gia. Thứ hắn muốn, là hai mươi vạn đại quân trong tay Hách Liên Bá, cũng muốn kiềm chế cả tộc Hách Liên thanh danh hiển hách đó! Điều duy nhất hắn không dự đoán được, đó là chuyện này lại có liên quan tới Tô Cẩm Bình.
Tô Cẩm Bình lúc này, vì “ngất xỉu” nên được đám thị vệ đưa về cung Cảnh Nhân. Thiển Ức dường như đã quen với tình cảnh này, nếu cô đoán không nhầm, thì chờ sau khi đám thị vệ kia đi khuất, tiểu thư nhà mình sẽ tỉnh ngay! Quả nhiên, đám thị vệ vừa bước chân trước ra khỏi cửa, Tô Cẩm Bình ở sau lưng đã ngồi dậy ngay: “Mẹ kiếp, giả vờ ngất xỉu mệt chết đi được!”
“…” Tiểu thư, đám người kia đỡ người về mới mệt hơn chứ?
Nàng đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, kiếm mấy sợi dây nịt buộc vào cổ tay áo, vừa làm vừa hỏi Thiển Ức: “Đúng rồi, quên mất không hỏi em, em lấy đâu ra cây chủy thủ và máu đó vậy?” Lúc trưa nàng có dặn Thiển Ức đi kiếm một cây chủy thủ to hơn chủy thủ bình thường một chút, nếu có thể thì vẩy lên mặt dao chút máu, không có máu người thì dùng máu động vật cũng được. Ban đầu nàng nghĩ chuyện này cũng không có gì khó, nhưng vừa rồi mới biết, ở trong cung không được phép có mấy thứ đồ đó.
Thiển Ức nghe hỏi, ấp úng nói: “Nô tỳ nhờ Lãnh công tử kiếm giúp ạ!”
Động tác của nàng hơi dừng lại một chút, Lãnh Tử Hàn à? Vậy còn người giúp nàng giấu chủy thủ vào tẩm cung của Hiền phi, chẳng lẽ cũng là hắn ta? Không, không thể nào. Đây là lần thứ hai nàng được người kia giúp đỡ, mà lần đầu tiên người đó giúp nàng, thì Lãnh Tử Hàn cũng không ở Đông Lăng! Vậy rốt cuộc là ai? Hắn có mục đích gì?
“Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy?” Thiển Ức vừa hỏi vừa lén quan sát sắc mặt của nàng. Cô biết tiểu thư không thích Lãnh công tử, nên cũng không biết liệu tiểu thư có tức giận vì chuyện này không.
“Không có gì! Thiển Ức, nếu xuất cung, em muốn đi đâu?” Nàng giấu đi suy nghĩ của mình, vừa buộc dây nịt, vừa ra vẻ lơ đãng hỏi.
“A, đi đâu ạ? Nếu có thể, thì em hy vọng có thể quay về quê nhà mình một chuyến, tìm muội muội của em, có lẽ muội ấy vẫn còn sống!” Thiển Ức trả lời, có vẻ hơi hoài niệm.
Tô Cẩm Bình quay lại nhìn cô: “Muội muội của em à? Quê nhà em ở đâu?”
“Ở Tây Võ ạ. Năm đó nhà em chạy loạn tới Đông Lăng, nên hai tỷ muội bị tách ra, cũng chưa gặp lại được muội ấy.” Nói xong, trong mắt Thiển Ức thấp thoáng bóng nước, từ từ cúi đầu xuống.
“Ừ, chờ chúng ta xuất cung, việc đầu tiên sẽ là đưa em đi tìm cô ấy!” Tô Cẩm Bình nói rồi đi ra cửa.
Thiển Ức còn chưa kịp cảm động, thấy nàng định xuất môn, vội hỏi: “Tiểu thư, người đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đi tìm người tính sổ!” Hừ, Quân Lâm Mộng! Nếu coi Tô Cẩm Bình nàng là quả hồng mềm mặc người nhào nặn, thì ả sai lầm lớn rồi. Còn Mộ Dung Song, nể tình ả còn đang què quặt, tạm tha ả lần này!
Nàng lắc mình một cái, bóng người biến mất trong bóng tối, nhảy lên, hạ xuống, động tác nhanh nhẹn đến quỷ dị! Không bao lâu sau, nàng đã đến trước tẩm cung Mộ Dung Song, nghe đôi tỷ muội nói chuyện bên trong: “Hừ, mạng của ả Tô Cẩm Bình kia cũng lớn thật. Đã đến nước ấy rồi mà ả còn thoát được, lại khiến Hiền phi mất mạng!”
“Biểu tỷ, tỷ đừng giận dữ, Tô Cẩm Bình ả là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một cung nữ nhỏ bé, biểu tỷ phu chỉ nhất thời bị ả làm cho mê muội, chơi bời vài ngày sẽ chán ngấy ngay thôi, đàn ông không phải đều thế cả sao?” Quân Lâm Mộng khuyên nhủ.
Biểu tỷ phu à? Tự tin quá nhỉ! Tô Cẩm Bình nàng không đồng ý, thì nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!
“Ôi, thôi bỏ đi, cũng muộn rồi, muội đi nghỉ ngơi đi!” Mộ Dung Song nói, ả cảm thấy cực kỳ không cam lòng, khó khăn lắm mới mượn được mấy ám vệ hàng đầu của biểu ca, làm việc gọn gàng, lưu loát, không để lại chút dấu vết nào. Không ngờ lại bị người ta phá giải dễ dàng như vậy! Tức chết ả mất!
“Được rồi, muội về phòng đây. Tỷ cứ yên tâm, dù ngày mai hai người đi rồi, cũng không cần phải lo. Có muội ở đây, tất nhiên phải giúp tỷ xử lý ả tiện nhân kia đến nơi đến chốn! Còn nữa, dù ta có không làm gì được ả, thì tới cuối cùng, cũng không biết ả có thể đi Nam Nhạc hay không. Dù có đi, ả không thân không thích, sao có thể đấu lại tỷ chứ?!”
Tiện nhân à? Tô Cẩm Bình lại cười, bà đây sẽ nhớ kỹ!
Mộ Dung Song nghe vậy cũng thấy có lý, khẽ gật đầu: “Ừ! Quay về nghỉ ngơi đi!”
Nói xong, chỉ một lát sau Quân Lâm Mộng đã bước ra khỏi phòng Mộ Dung Song, đằng sau có bốn thị tỳ đi hầu, bước về phía cung điện cách đó khoảng trăm thước.
“Soạt!” Trong bóng tối, bốn hòn đá bay ra, đánh chính xác vào bốn thị tỳ kia. “Phịch phịch phịch phịch!” vài tiếng, mấy thị tỳ kia đồng loạt ngã xuống. Quân Lâm Mộng kinh hãi, đang định hét ầm lên, một bàn tay đã vươn từ sau lưng ra bịt miệng ả lại, nhân tiện nhét một miếng vải vào miệng ả. Một chiếc bao tải chụp lên đầu ả…
“Bốp bốp! Rầm! Chát! Binh!” Một loạt những tiếng động kỳ quái và tiếng rên khe khẽ đau đớn vang lên.
Không lâu sau, người trong bao tải đã không còn nhúc nhích nữa, có vẻ như bị đánh đến hôn mê, nhưng người đang hạ thủ vẫn không hề dừng lại, những cú đấm cú đá liên tiếp rơi xuống. Đến khi đánh đến mệt phờ người, nàng mới cười lạnh một tiếng, giẫm một chân lên bao tải, rồi lột bao tải ra, để lộ khuôn mặt bị đánh cho sưng phồng như đầu heo của Quân Lâm Mộng. Nàng dùng chân day day đầu ả: “Công chúa điện hạ, ngươi muốn giáo huấn bà đây thì không cần lý do, nhưng có ai nói cho ngươi biết rằng, bà đây muốn đánh người cũng không cần lý do không? Tiện nhân à?”
Nói xong, nhìn đến tay đối phương, nàng giẫm mạnh lên, “rắc rắc” một tiếng vang lên giòn rã! Để xem ai thực sự là tiện nhân hơn ai!!!
Cuối cùng, nàng hừ lạnh một tiếng, để lại trên mặt ả một dấu chân rồi ngang nhiên rời đi!
…
“Hoàng thượng, kế hoạch của Quận chúa Mộ Dương lại…” lại thất bại, hình như từ sau khi bọn họ đến Đông Lăng, dù thực hiện kế hoạch nào cũng đều luôn thất bại, thất bại, thất bại vậy!
“Không trách ngươi được! Đứng dậy đi!” Dường như tâm trạng của Quân Lâm Uyên kia rất tốt, nốt ruồi son ở mi tâm như phát ra tia sáng hồng nhạt. Đêm nay, lúc qua cung Phi Phượng, nhìn thấy bóng đen kia, hắn đã biết kế hoạch hôm nay chắc chắn sẽ thất bại. Tô Cẩm Bình này không chỉ có phúc lớn mạng lớn, còn luôn luôn có nhiều người giúp đỡ như vậy. Chỉ là, điều này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là người kia cũng đã nhúng tay vào… Sau này chỉ e Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ gặp phiền phức không nhỏ!
“Vâng!”
…
Khi Tô Cẩm Bình tới vườn lê thì đã là đêm khuya, tên kia đã ngủ rồi. Nàng không nghĩ ngợi nhiều, cởi áo khoác rồi chui vào giường. Người trên giường vốn đã ngủ say, không biết là cố tình hay vô ý, nhanh chóng quay sang ôm nàng, một đêm ngon giấc…
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Cẩm Bình đã tỉnh dậy. Hôm qua khi đánh ả Công chúa chó má kia, nàng khống chế lực rất tốt, nên chưa đến sáng, ả chắc chắn chưa tỉnh lại, vì thế, nàng phải lập tức quay về, tránh để người ta tra ra nàng. Tô Cẩm Bình mặc quần áo lại cẩn thận, hôn nhẹ lên trán ai đó, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Chờ nàng ra khỏi cửa, người trên giường liền mở mắt ra, trong mắt ẩn chứa nụ cười, nhưng cũng mang theo vẻ không biết làm sao, bao giờ thì nàng mới có thể không kiên cường như vậy nữa, để ta được bảo vệ nàng? Hắn đề cao sự thông minh của nàng, nhưng đôi khi cũng tức giận với sự thông minh của nàng. Nếu nàng không thông minh như vậy, nàng sẽ có thể sống an phận dưới sự che chở của hắn, không lo lắng, không buồn rầu rồi.
Chuyện hôm qua hắn cũng biết hết, luôn phái Tu bí mật theo dõi, để giúp đỡ nàng vào thời điểm tất yếu. Nhưng cuối cùng nàng vẫn tự hóa giải được, tuy cũng có người giúp nàng, có điều người kia… Đôi môi mỏng hơi cong lên, bí ẩn, khó hiểu…
…
“Này, cô có nghe tin gì chưa, sáng sớm nay, người ta tìm thấy tiện nhân Tam Vương phi kia ở sau núi giả, ôi chao, mặt ả bị đánh đến bầm dập cả lên, sưng vù như đầu heo, nghe nói cổ tay cũng bị gãy, bị bao lại như cái móng heo ấy, ôi cười chết ta luôn!” Một tiểu cung nữ nói.
Cung nữ kia vội ngắt lời cô ta: “Suỵt, đừng nói nữa, nếu để người khác nghe thấy thì chết đấy! Nghe nói Hoàng thượng và Hoàng đế Bắc Minh đã biết chuyện này rồi, cả hai đều vô cùng tức giận, mà ngay cả Tam Vương gia cũng giận dữ đến mức lao vào cung từ sáng sớm, bây giờ khắp Hoàng cung đều đang tra xét vụ việc này. Nếu để người khác biết chúng ta cười đùa vì ả gặp họa, chỉ e sẽ không thoát được đâu!”
“Không phải Tam Vương gia không thích vị Vương phi đó sao?” Quả thật, Quân Lâm Mộng được gả đến Đông Lăng mới một tháng, đã xử tử không ít thị thiếp của Tam Vương gia, trong đó còn có một người đang mang thai. Có tin đồn rằng ngay cả hưu thư Tam Vương gia cũng viết rồi, cuối cùng nhờ Tứ Vương gia khuyên giải nên mới thôi, lẽ ra, theo lý thuyết thì cô ả đó bị đánh, hắn phải rất cao hứng mới đúng chứ?
Cung nữ kia nghe vậy liền lườm cô ta một cái: “Dù không thích thì cũng là Vương phi của mình, ở bên ngoài bị đánh ra như vậy, thể diện của ngài ấy còn vứt vào đâu?” Vừa dứt lời, đối phương liền gật gù: “Thì ra là để ý việc đó!”
Tô Cẩm Bình cầm chổi đi tới Ngự thư phòng, trên đường đều nghe thấy mọi người bàn tán, nghe nói hôm nay là ngày Quân Lâm Uyên và Mộ Dung Song về nước. Nghe vậy, nàng cảm thấy vô cùng đắc ý, chỉ muốn đốt pháo hoa tưng bừng mà ăn mừng ngày hai kẻ kia cút đi thôi, suốt chặng đường đều khe khẽ hát..
…
Trong khi nàng và Hạ Đông Mai đang nói chuyện trên trời dưới biển, thì các đại thần cũng chậm rãi đi về phía Ngự thư phòng, xem ra là đến để tiễn Quân Lâm Uyên.
Không bao lâu sau, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên cũng cười nói xuất hiện ở cửa Ngự thư phòng: “Kỳ nghệ của Lâm Uyên huynh mới đúng là giỏi nhất!”
“Hoài Hàn huynh đừng quá khiêm tốn!” Giỏi nhất sao? Sao hắn lại cảm thấy như đối phương đang cố tình thua từng bước chứ: “Hôm nay ta phải về nước mất rồi. Nếu sau này có cơ hội, nhất định phải tái chiến ba trăm hiệp với Hoài Hàn huynh!”
“Một lời đã định!” Giọng nói lạnh băng vang lên.
“Một lời đã định!” Hắn khẽ gật đầu.
Không bao lâu sau, đội hình của Mộ Dung Song cũng đã chấn chỉnh sẵn sàng, đang chờ ngoài cửa điện Triêu Dương.
Nhìn Quân Lâm Uyên, không hiểu sao Tô Cẩm Bình luôn cảm thấy có gì đó không ổn, dự cảm xấu càng lúc càng dâng lên.
Hai người người nói, đang định tiễn hắn rời cung thì Quân Lâm Mộng bỗng vọt tới: “Hoàng huynh, huynh không thể đi được, Hoàng huynh! Huynh phải tìm hung thủ giúp ta chứ. Hoàng muội bị người ta đánh thành thế này, hung thủ lại vẫn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, sao ngài có thể đi được!!!” Đi theo sau ả còn có cả Hoàng Phủ Vũ, vừa thấy hành vi bất kính, vô lễ của ả, hắn chỉ muốn lao lên tung một đao chém chết ả luôn cho xong! Nhưng vì Quân Lâm Uyên đang ở đây, nên hắn đành phải bước tới kéo tay ả: “Vương phi, đương nhiên Hoàng huynh sẽ tìm được hung thủ cho cô, mấy việc nhỏ đó đừng làm phiền Hoàng đế Bắc Minh!”
“Tìm được hung thủ à? Hoàng Phủ Vũ, đừng cho rằng ta không biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì. Ngươi vì con tiểu tiện nhân mang thai đứa con hoang kia mà thầm oán hận bản Công chúa, bản Công chúa giết chết ả đấy, thì sao nào? Rốt cuộc ngươi có biết ai mới là thê tử kết tóc với ngươi không? Bây giờ bản Công chúa bị người ta đánh, chưa biết chừng ngươi còn đang mừng thầm trong bụng ấy chứ. Còn nói tìm hung thủ giúp ta à? Bản Công chúa thấy hung thủ chính là Tô Cẩm Bình kia kìa! Trừ ả ra, trong Hoàng cung này, bản Công chúa cũng chẳng gây thù chuốc oán với ai cả, Hoàng…”
“Bốp!!!” Một tiếng đanh gọn, bàn tay Quân Lâm Uyên đã rơi xuống mặt ả, khuôn mặt vốn sưng như đầu heo, bây giờ lại càng sưng thêm. Quân Lâm Mộng bị cái tát này đẩy ngã xuống đất, đầu óc càng mơ hồ không hiểu vì sao.
Hoàng Phủ Vũ đứng bên cạnh cũng nghiến răng nghiến lời, nếu không phải vì có mặt Quân Lâm Uyên ở đây, thì hắn đã bóp chết con tiện nhân này từ lâu rồi! Bây giờ nhìn thấy Quân Lâm Uyên tát ả một cái, trong lòng hắn cũng thấy thoải mái hơn!
“Hoàng… Hoàng… Hoàng huynh…” Quân Lâm Mộng nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.
Quân Lâm Uyên bước vài bước đến trước mặt ả, nốt ruồi son nơi mi tâm đỏ rực, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp đến kinh người của hắn: “Trẫm đã nói gì với ngươi? Đường đường là Công chúa một nước, lại ở trước cửa Ngự thư phòng làm ầm lên như mấy mụ đàn bà ngoài đường ngoài chợ, không có chứng cứ lại đi nghi ngờ người khác. Ở Bắc Minh đã ngang ngược như vậy, gả tới Đông Lăng làm vợ người ta còn không biết kìm chế bớt lại. Sao Bắc Minh ta lại có thể sinh ra loại người như ngươi chứ? Trẫm luôn cưng chiều sủng ái ngươi, là để ngươi coi trời bằng vung, không biết trên dưới nữa hay sao?”
Nghe hắn nói vậy, sắc đỏ trên mặt Quân Lâm Mộng dần tái nhợt đi, lúc trước ả làm ầm lên ngoài Ngự thư phòng Bắc Minh, Hoàng huynh còn khen tính cách ả thật thà, thẳng thắn, sao hôm nay lại thành mấy mụ đàn bà ngoài đường ngoài chợ chứ?
“Hoàng huynh…”
Ả còn đang định nói gì đó, nhưng đối phương còn lười phải nhìn ả thêm một cái, quay đầu nói với Hoàng Phủ Vũ: “Nếu Quân Lâm Mộng còn không biết chừng mực như vậy, Tam vương gia cứ tự xử lý theo ý mình là được, không cần phải kiêng dè gì trẫm!”
Hắn vừa dứt lời, xung quanh đều vang lên những tiếng hít khí lạnh, ý của Hoàng đế Bắc Minh … là muốn vứt bỏ Công chúa này sao? Có điều, đây là muốn vứt bỏ Công chúa, hay xóa bỏ liên hôn giữa Bắc Minh và Đông Lăng?
Tô Cẩm Bình đứng một bên, lạnh lùng nhìn hai huynh muội này. Nàng cứ cảm thấy hai người họ rất kỳ quái, Quân Lâm Uyên dường như cực kỳ chán ghét muội muội mình, nhưng Quân Lâm Mộng lại như không hề hay biết. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
“Hoàng huynh, chính ngài đã đưa ta tới để kết thân với Đông Lăng mà!!!!” Ả cố tình nói ra câu này, để nhấn mạnh thân phận của mình, nâng giá trị của mình lên.
Quân Lâm Uyên cười lạnh một tiếng: “Ngoài ngươi ra, vẫn còn có Nhã Nhi, Mạch Nhi! Trẫm tin rằng dù là ai trong số hai muội ấy, cũng sẽ không giống như ngươi bây giờ!”
Lúc này các vị đại thần Đông Lăng mới thở phào một hơi, thì ra là bất mãn với muội muội của mình thôi, không phải là muốn xóa bỏ quan hệ thân gia với Đông Lăng. Tô Cẩm Bình lại thoáng cảm thấy, hành động này của Quân Lâm Uyên là có mục đích riêng, chính là muốn thể hiện trước mặt mọi người rằng, hắn vứt bỏ Quân Lâm Mộng! Với hành vi thường ngày của Quân Lâm Mộng, không có sự che chở của hắn, sớm muộn gì cũng không thoát khỏi cái chết. Hắn thế này, là muốn giết chết muội muội ruột thịt của mình! Vì sao lại như thế?
“Lâm Uyên huynh, hôm nay là ngày huynh về nước, không nên để mấy việc nhỏ làm hỏng tâm trạng của mình.” Hoàng Phủ Hoài Hàn lên tiếng khuyên giải.
Cơn giận của Quân Lâm Uyên dường như tiêu đi một chút, hắn lập tức cười nói: “Hoài Hàn huynh, mấy ngày nay ở Đông Lăng, trẫm lại phát hiện ra một món bảo bối, không biết liệu huynh có từ bỏ được để tặng trẫm mang theo không?”
“Không biết là thứ gì?” Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không ngốc, sẽ không đáp ứng ngay.
Hắn đưa một ngón tay ra, chỉ chính xác về phía Tô Cẩm Bình: “Nàng!”
Nghe hắn nói vậy, các đại thần đều kinh hãi, sau đó quay sang nhìn nhau. Đúng là dung mạo của Tô Cẩm Bình này rất đẹp, nhưng ngay cả Hoàng đế Bắc Minh mà cũng “anh hùng khó qua ải mỹ nhân” sao? Có điều, vừa rồi Quân Lâm Uyên mới tỏ thái độ muốn vứt bỏ Quân Lâm Mộng, bây giờ dùng một cung nữ đổi lấy giao tình hai nước cũng coi như có lời rồi!
Tô Cẩm Bình biến sắc, biết ngay là lại dính nàng vào mà. Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi nhíu mày, không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu này trước mặt nhiều văn võ bá quan như vậy. Tình hình này khiến hắn muốn từ chối cùng không được!
“Trẫm biết là Hoài Hàn huynh không nỡ, dù sao Tô Cẩm Bình cũng là thị tỳ đắc lực của huynh. Chỉ là, trẫm cũng không phải nổi hứng nhất thời, trẫm tình nguyện cho nàng ngôi vị Quý phi!” Quân Lâm Uyên nói xong, mắt liền hướng về phía Tô Cẩm Bình, ánh mắt lóe sáng như một con rắn độc, nốt ruồi son ở mi tâm càng rực rỡ hơn.
Đến lúc này thì mọi người không hẹn mà cùng cho rằng Tô Cẩm Bình kia giẫm phải vận cứt chó cực lớn, bình thường muốn hòa thân đều là phải gả Công chúa đi, làm gì có chuyện gả cung nữ chứ! Vì vậy, tất cả mọi người đều hưng phấn nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, Bắc Minh Bệ hạ đã có thành ý đến thế này rồi, ngài nên đồng ý đi thôi, chuyện này rất có lợi cho mối quan hệ giữa hai nước!”
“Đúng thế! Hoàng thượng, đây chính là niềm vinh hạnh lớn cho nước ta!” Một người khác lại lên tiếng.
Tô Niệm Hoa suýt thì vui mừng đến ngất xỉu, không ngờ tiểu tạp chủng này còn được Quân Lâm Uyên nhìn trúng, nếu thật sự làm Quý phi của Bắc Minh, không phải lão sẽ thành Quốc trượng của Bắc Minh sao? Như vậy, đương nhiên lão cũng sẽ có thêm hậu thuẫn, vì thế, lão lập tức nói: “Hoàng thượng, tiểu nữ có thể được Bắc Minh Bệ hạ ưu ái như vậy, cũng là phúc phận của con bé, xin Hoàng thượng cho con bé có cơ hội cống hiến cho đất nước ạ!”
Chỉ vài ba câu, Tô Cẩm Bình đã bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió, chỉ có nàng và Hoàng Phủ Hoài Hàn, Quân Lâm Uyên hiểu rằng, nếu nàng thực sự đi theo hắn, tuyệt đối không phải là Quý phi gì cả, mà sẽ là thi thể! Có điều, Quân Lâm Uyên đã nói đến mức này, nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn còn không đồng ý, thì có vẻ như không hợp tình hợp lý lắm! Gân xanh ở thái dương hắn nảy lên vài cái, do dự một chút, đang định cất lời…