Lãnh Tử Hàn ngủ thẳng đến tối hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa tỉnh, hắn đã thấy đầu đau như muốn nổ tung, đưa tay lên day day mi tâm của mình, quay sang lại thấy Hoàng Phủ Dật đang bê một chén canh đưa cho hắn: “Canh giải rượu, uống luôn chứ?”
Hắn cười tà mị, một luồng khí tàn ác, khát máu như muốn vọt ra khỏi cơ thể: “Huynh nghĩ ta cần mấy thứ này sao?” Chỉ uống chút rượu thôi mà, cần gì canh giải rượu chứ?
“Ta tự mình phân phó người hầm canh cả ngày đó!” Đun đi đun lại, tốn không ít công sức.
Nghe vậy, hắn liền nhận bát canh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hắn mạnh mẽ nhấc tay, lau đi nước canh chảy xuống cằm, sau đó ném bát ra cách đó không xa, chợt nhìn thấy cây sáo trên tay Hoàng Phủ Dật, hắn khẽ cười hỏi: “Sao thế? Không chơi quạt nữa à?” Công tử Vô Trần Hoàng Phủ Dật vốn nổi danh thiên hạ vì dùng sáo giết người, nhưng hôm qua gặp lại thấy hắn ta cầm quạt, lúc đó hắn cũng cảm thấy kỳ quái, có điều tâm trạng của mình không tốt nên cũng không hỏi nhiều.
Hoàng Phủ Dật nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ giống Hoàng Phủ Dạ kia bất giác nở nụ cười thản nhiên: “Quạt đó là của Thượng Quan Cẩn Duệ, vốn là vật bất ly thân của hắn. Từng có người đi đường bất cẩn chạm phải, hắn liền vô cùng tức giận. Vì thế, ta cảm thấy chắc hẳn cây quạt đó có vấn đề, nên vài ngày trước mới tìm cớ mượn chơi vài ngày. Tiếc là cầm bao nhiêu lâu cũng không tìm ra manh mối gì, đành phải trả lại thôi!”
“Cái tiếng ‘nham hiểm’ của người đàn ông đó cũng không phải nói đùa. Hy vọng Hoàng huynh của huynh đừng dẫn sói vào nhà.” Lãnh Tử Hàn khẽ cười nhắc nhở. Tuy chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng dù sao hắn và Hoàng Phủ Dật cũng là huynh đệ tốt, vì vậy, chuyện cần phải nhắc nhở, vẫn nên nhắc một câu là hơn.
“Ừ, đêm qua trong cung xảy ra chuyện.” Nhắc đến chuyện này, hắn ta cũng hơi phiền muộn. Hắn ta chỉ biết Tô Cẩm Bình trúng Thiên Đoạn Tuyết, cũng không biết cuối cùng có xảy ra chuyện gì với Bách Lý Kinh Hồng hay không, khi Đại Hoàng huynh nhắc tới Tô Cẩm Bình liền lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, Nhị Hoàng huynh thì hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện, nên hắn ta cũng không hiểu rốt cuộc chuyện này ra sao, trong lòng cảm thấy cực kỳ chán nản.
“Chuyện gì?” Chuyện trong cung cũng chẳng liên quan gì tới hắn, có điều, nếu Dật đã nói ra, thì có nghĩa là Dật quan tâm đến chuyện đó, đương nhiên hắn cũng muốn nghe thử xem là thế nào.
Hoàng Phủ Dật cũng không giấu hắn, thẳng thắn nói: “Ta thích một cô nương, tiếc rằng thân phận hiện giờ của nàng là cung nữ, còn nhiều lần đối nghịch với Hoàng huynh ta, vì thế, Hoàng huynh không chịu đồng ý hôn sự của ta và nàng. Hơn nữa, tối qua lại xảy ra chuyện!” Nói xong, hắn liền kể rành mạch mọi chuyện ra.
Lãnh Tử Hàn nghe xong, khóe môi tà mị hơi cong lên, nhìn hắn ta như cười như không: “Không ngờ Vô Trần công tử cũng có cô nương trong lòng!”
“Huynh thì hơn gì ta chứ!” Hoàng Phủ Dật giống con mèo bị đạp phải đuôi, nhảy dựng lên, bực tức nhìn hắn, nhưng sau đó... nhìn thấy ánh mắt cô đơn của hắn ta, hắn đành phải hít sâu một hơi, không nói nữa.
“Cô nương đó là ai?” Trúng Thiên Đoạn Tuyết, mà Bách Lý Kinh Hồng lại tình nguyện dùng chính thân mình để làm giải dược cho nàng, cũng đủ để chứng minh cô gái đó không tầm thường.
Mặt hắn ta hơi trắng đi: “Con gái của Hữu tướng, Tô Cẩm Bình!” Hữu tướng vốn nổi danh là gian thần, mình lại thích con gái lão, đúng thật là...
“Cái gì?” Sắc mặt Lãnh Tử Hàn lạnh đi, lắc mình tới trước mặt hắn ta, túm lấy vai hắn ta: “Huynh nói là Tô Cẩm Bình sao?”
“Đúng thế, sao vậy?” Hoàng Phủ Dật không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên kích động như thế. Nhưng không chờ hắn ta kịp nghĩ thông suốt, người kia đã buông hắn ta ra, vụt biến mất. Bóng người màu đen như ẩn chứa luồng khí tàn nhẫn chẳng khác nào tử thần xuất hiện. Hoàng Phủ Dật ngẩn người, đứng sững một lúc lâu, bình tĩnh nhìn theo hướng hắn biến mất. Bỗng nhiên, hắn bật cười khổ, trong lòng... cũng đã có câu trả lời...
…
Tô Cẩm Bình đứng trong vườn lê, nhìn cửa phòng cách đó không xa, lặng lẽ trốn sau một gốc cây lê, lén lút ngó về phía cửa, cảm thấy vô cùng bất an, đi, hay là không đi đây? Đi, hay quay về bây giờ? Mẹ kiếp! Lần đầu tiên trong đời, nàng có suy nghĩ muốn chôn vùi cái chuyện không thể tin nổi này đi cho đỡ phiền phức!
Lúc này trời đã sẩm tối, màn đêm buông xuống, nàng vẫn còn đang rối rắm chưa quyết định được rốt cuộc mình muốn làm gì bây giờ! Vừa bước được hai bước, nàng lại sợ hãi rụt chân lại.
Mà, người trong nhà, ngồi bên bàn nước, cầm tách trà trên tay, khuôn mặt lãnh đạm không có chút cảm xúc nào, chỉ là, sau khi nghe thấy tiếng chuyển động rối rắm kỳ quái của người nào đó ở cách phòng không xa, đôi mắt màu xám bạc bỗng lóe sáng.
Ngay sau đó, bước chân kia lại bước vài bước, rồi lại chậm rãi quay về chỗ cũ, thể hiện rõ sự rối rắm của người nọ. Hắn cũng không vội, khẽ nhếch đôi môi mỏng, uống cạn nước trong tách trà, sau đó đặt xuống bàn, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua từng chút, từng chút một.
Cô nàng nào đó nhón chân lên nhìn, cửa vẫn còn mở, tên kia ngồi im ở đó, không biết đang nghĩ gì. Nàng nhướng mày, về nguyên tắc mà nói, thì lúc này người kia hẳn là phải đóng cửa từ lâu rồi chứ? Bây giờ vẫn còn mở cửa, không phải là chờ nàng đấy chứ?... A... Sau khi xảy ra chuyện đêm qua, nàng thật sự không đành lòng để hắn ngồi chờ một mình nữa rồi.
Vì vậy, nàng ló mình ra khỏi thân cây, dùng tốc độ rùa bò, lảo đảo đi tới, trong lòng nặng như treo đến mười lăm cái thùng nước, cực kỳ bất an, cực kỳ sợ hãi! Càng đi, lòng bàn chân nàng lại càng nhũn ra, thực sự có cảm giác muốn quay đầu chạy trốn. Có điều, tránh được một lần, đâu tránh được cả đời! Cuối cùng, cô nàng nào đó nghiến chặt răng, mang tâm trạng chết sớm siêu thoát sớm, đạp từng bước vào phòng!
Vừa tới cửa, bước chân vẫn không kìm được mà khựng lại một chút, nhìn thấy hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, mặt không biến sắc, nàng mới thấy hơi yên lòng một chút. Tô Cẩm Bình bước nhanh vài bước đến, tới cạnh bàn thì dừng lại: “Khụ khụ, ta đến rồi!” mắt nàng đảo tới đảo lui, rõ ràng là chột dạ!
“Ừ!” Hắn lãnh đạm đáp lại, không chút cảm xúc, giống như, nàng có tới hay không, cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến hắn...
Khóe miệng nàng giật giật, biết ngay là như thế mà! Tô Cẩm Bình đặt mông ngồi đối diện hắn, nhìn gương mặt tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo của hắn, cả đường viền khuôn mặt tao nhã kia, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất - mọi người đều nói, hẹn hò yêu đương thật ra chỉ là hai người ở bên nhau, rồi tìm chủ đề nói vài câu vu vơ. Nhưng mà... có ai dạy nàng một chút, xem tiếp theo nàng nên nói gì hay không?! Hu hu hu...
“À... thế... huynh ăn tối chưa?” Khó khăn lắm mới phun được cái rắm, nhưng vừa nói xong cũng cảm thấy vấn đề mình vừa hỏi ngu ngốc vô cùng. Giờ đã là buổi tối rồi, chắc chắn đã ăn xong từ lâu!!!
Quả nhiên, rèm mi dài như cánh bướm của người kia khẽ động đậy, giọng nói thanh cao, lãnh đạm vang lên: “Ăn rồi!” Hắn nhắm đôi mắt xám bạc say lòng người của mình lại, khiến cả toàn thân hắn như càng đẹp hơn, thật sự giống một Hoàng tử ngủ say trong truyện cổ tích!
Có điều, mấy thứ này cũng không phải trọng điểm, mà trọng điểm là hắn dùng dấu chấm hết!!! Như vậy thì nàng biết nói gì nữa chứ? Cô nàng nào đó thầm oán trách trong lòng, tên khốn chết băm chết vằm này, chẳng lẽ không hỏi lại được một câu ‘nàng ăn chưa?’ hay sao? Hỏi ra thì nàng còn có thể nói tiếp mấy câu nữa chứ! Nhưng bây giờ... thật là xấu hổ chết đi được!
“Vậy...” Vậy vậy cái gì chứ! Trời ạ! Cảm giác không biết phải nói gì thật sự rất khổ sở.
Nghe thấy nàng ngập ngừng nói ‘vậy’, hiển nhiên hắn cũng không hề có ý tiếp lời, không phải là cố tình gây khó dễ, mà là tính cách hắn như vậy rồi...
“Vậy... vậy... đêm qua huynh ngủ ngon không?! Ặc...” Vừa hỏi câu này, Tô Cẩm Bình thực sự muốn đập cho mình vài cái! Hỏi cái quái quỷ gì thế? Đêm qua chính nàng đến cưỡng bức người ta, bây giờ... lại còn hỏi hắn ngủ có ngon không, không phải cũng giống như hỏi đêm qua mình hầu hạ hắn có tốt không hay sao: “Không phải, ta hỏi sai rồi, ý ta là đêm qua huynh có ngủ được không? À không phải, ý ta là... ôi trời ạ!!!”
Cô nàng nào đó đập bộp một cái vào cái trán mịn màng sáng bóng của mình! Ông trời ơi! Có ai dạy nàng phải nói thế nào không?! Thần kinh của nàng có vấn đề rồi nên mới hỏi mấy câu hỏi điên khùng này phải không?!
Nghe nàng hỏi vậy, khóe miệng hắn cũng hơi co rút, lại nghe thấy nàng vội vàng giải thích, không hiểu sao hắn thấy hơi buồn cười. Chờ đến lúc cuối cùng, nàng “trời ạ” một tiếng rồi đập bốp một cái vào trán, rốt cuộc hắn cũng nhẹ nhàng lên tiếng giảm bớt sự xấu hổ của nàng: “Không có.”
Hắn cũng đâu có nói sai, nguyên cả đêm chăm sóc nàng, hắn vốn không ngủ.
Vì thế, sắc mặt cô nàng nào đó lại càng xấu hổ hơn. Cả buổi tối tự dưng bị một con sói nữ háo sắc cưỡng bức, ngủ ngon được mới là lạ! “Khụ khụ, không ngủ cũng là bình thường thôi. À không phải, ý ta là, ngủ không ngon giấc cũng là bình thường, bởi vì... bởi vì... Huynh chờ một chút, ta đi ra ngoài hít thở không khí tí đã!” Hiện giờ nàng thật sự rất rất cần phải đi ra ngoài cho tinh thần bình tĩnh lại một chút!
Nói xong, Tô Cẩm Bình đứng bật dậy, không chờ hắn đáp lời liền lao thẳng ra ngoài cửa phòng. Đi tới cửa, nàng chỉ muốn tát cho mình hai cái, rốt cuộc nàng hỏi cái quái quỷ gì thế? Càng hỏi lại càng nói đến những vấn đề xấu hổ! Không được, dù thế nào cũng phải nghĩ cho kỹ xem mình nên nói thế nào đã rồi mới vào lại.
Người trong nhà, vẫn im lặng ngồi đó, có điều, trong khoảnh khắc nàng lao ra khỏi phòng, đôi mắt xám bạc như ánh trăng say lòng người kia cũng mở ra, trong mắt còn không giấu nổi nụ cười, giảo hoạt như hồ ly, còn ẩn chứa một sự dịu dàng khó giấu.
Một lúc lâu sau, chờ đến khi Tô Cẩm Bình có thể sắp xếp lại cẩn thận suy nghĩ và cảm xúc, nàng liền chầm chậm quay về phòng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, nàng đỏ mặt ngập ngừng mãi mới nói: “Chuyện đó, thật ra, vừa rồi ta chưa nói gì cả, những gì huynh nghe được, đều là ảo giác của huynh, bây giờ ta mới bước qua cửa.”
“...” Hắn ngồi im lặng, không nói gì.
Nàng lại ngồi đối diện hắn, hoàn toàn không dám nhắc lại chuyện hôm qua, tránh nói đến những vấn đề xấu hổ, lại bắt đầu lại từ đầu: “Vậy, huynh ăn cơm tối no chưa?” Hỏi xong, nàng cũng tự phục bản thân có thể hỏi câu này, chắc chắn là hắn ăn no rồi, nhưng để chống chế tình hình bây giờ thì cũng không tệ!
Khóe mắt hắn giật giật, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng, cho đến khi Tô Cẩm Bình nghĩ hắn sẽ không trả lời, đôi môi mỏng lại khẽ hé mở: “No rồi.”
“À!” Khẽ gật đầu, không khí lại càng ngượng ngùng hơn, ánh mắt nàng đảo vòng quanh, nghĩ xem tiếp theo nên nói đề tài gì, buổi tối ăn cơm xong thì nên làm gì ta? À đúng rồi: “Thế, bao giờ huynh tắm? Phụt...” Ông trời ơi, hôm nay nàng bị ma ám à? “Không phải, ta không có ý gì khác, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi!”
Có điều, vì cái lông gì mà nghe xong lại càng cảm thấy có cảm giác giấu đầu hở đuôi chứ? Chỉ thuận miệng hỏi, mà lại hỏi chuyện người ta tắm rửa à? Tô Cẩm Bình chỉ muốn đập đầu xuống bàn chết luôn cho xong, sống mà dọa người thế này thì sống làm gì!!!
“Lát nữa.” Dường như hắn không nhận ra sự xấu hổ của nàng, cũng không phát hiện ra có gì khác thường trong những lời này, chỉ thản nhiên đáp vậy thôi.
“À à.” Bình thường mỗi lần tới đây, nàng đều vô cùng khí phách, nhưng hôm nay lại là vô cùng chột dạ. Dù sao cũng có lỗi với người ta, cho nên bây giờ luôn cảm thấy mình thấp hơn hẳn một cái đầu.
“Vậy, chuyện hôm qua, huynh còn tức giận không?” Nói xong, nàng càng giống đứa bé làm sai chuyện gì, cúi gằm đầu không dám ngẩng lên.
Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy hắn trả lời, vì thế nàng cũng tự có câu trả lời của mình - tức giận!
Nghĩ vậy, Tô Cẩm Bình càng chán nản hơn, nàng đã khiến một người đàn ông thuần khiết bị tổn thương sâu sắc cả về thể xác lẫn tinh thần, nhìn tình hình bây giờ, có vẻ chuyện hôm qua đã để lại bóng ma không nhỏ trong lòng người ta rồi.
Phong và Tu vừa tới cách đó không xa, là vì muốn báo... khụ khụ, thật ra, chủ yếu là đến vì muốn xem tình trạng phát triển tình cảm của điện hạ và cô nàng Tô Cẩm Bình kia. Cô nàng ấy vẫn luôn hung dữ ức hiếp điện hạ như vậy khiến bọn họ vô cùng ấm ức! Nhưng lúc này, nhìn nàng cúi đầu, mặt đầy vẻ áy náy, còn điện hạ nhà mình thì không hé răng tiếng nào, dáng vẻ kia rõ ràng là đang bày mưu tính kế, lòng đen dạ tối này nọ, thì họ đột nhiên lại cảm thấy vô cùng cảm thông cho cô nàng kia! Quả nhiên, nước cờ của điện hạ vẫn là cao tay nhất!
Hai người bọn họ vừa đến Tô Cẩm Bình đã nhận ra ngay, có điều, khí tức của hai người kia rất quen thuộc, mấy ngày trước nàng có cảm nhận được, chắc là người của hắn, nên nàng mới không có phản ứng gì. Có điều, nàng làm như lơ đãng quét mắt về phía hai người kia đang nấp. Cái nhìn này khiến cả Tu và Phong đều kinh hãi.
Sau khi quét mắt nhìn, nàng lại chợt nhớ tới tình cảnh thê thảm hiện giờ, liền cắn răng lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn, ngay trong khoảnh khắc này, Tô Cẩm Bình bỗng cảm thấy mình thực sự không có chút khí thế nào! Không phải chỉ là cưỡng bức thôi sao? Cưỡng rồi thì cưỡng thôi, có gì ghê gớm chứ! Nàng đã từng là một sát thủ hàng đầu, sao có thể cứ chịu ấm ức thế này được! Vì thế, nàng hung hăng vỗ mạnh xuống bàn một cái: “Có cái gì mà phải giận dữ chứ?! Không phải bà đây đã nói sẽ chịu trách nhiệm sao? Là đàn ông thì phải rộng lượng, phải rộng lượng có biết không hả?”
Nàng vừa dứt lời, hắn liền ngẩng đầu nhìn nàng. Tuy trên khuôn mặt như ngọc khắc vẫn không có chút cảm xúc gì, nhưng trong đôi mắt không có tiêu cự kia lại hiện rõ vẻ yếu đuối, giống như vô cùng bi thương vì đã bị người ta cướp mất thứ gì đó quý giá nhất, còn bị thóa mạ vậy.
Vì thế, cô nàng nào đó khó khăn lắm mới trở nên uy vũ kia, trong nháy mắt lại xìu xuống như một làn khói vừa bốc lên rồi vụt biến mất! Cũng đúng, nàng mượn dược hành hung, xong việc còn không cho người ta tức giận, người ta còn chưa nói người ta tức giận, chỉ giữ im lặng, đã bị nàng chửi bới tơi bời rồi, sau cùng, Tô Cẩm Bình cũng nhận thức một cách sâu sắc - nàng thật sự hơi quá đáng rồi!
“Chuyện đó... đừng vậy nữa mà, ta biết sai rồi, được không?” Nàng ngồi ngay ngắn về ghế của mình, tiếp tục cúi đầu.
“Ừ!” Giọng nói lãnh đạm của hắn lại vang lên, mơ hồ, mờ mịt, giống như từ rất xa truyền tới vậy.
Tô Cẩm Bình xấu hổ ngồi một lúc lâu, bỗng cảm thấy, mình câu nệ thế này, có thể là vì ở trong phòng, tầm nhìn hạn hẹp, vì thế, nàng đứng dậy, vươn tay ra định kéo hắn lên cây ngồi hóng gió. Nhưng vừa đưa một nửa, nàng lại dừng lại, đoạn đối thoại sáng sớm nay lại vang lên trong đầu nàng rất đúng lúc...
“Vì ta đã cưỡng ép huynh, nên sau nay ta sẽ đối xử với huynh thật tốt!”
“Sau này nàng sẽ đối xử rất tốt với ta sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Đó, mới sáng sớm vừa nói sau này sẽ đối xử tốt với người ta, đến tối lại ngang ngạnh kéo người ta đi, hình như không ổn lắm? Vì vậy, bàn tay ngọc ngà thon nhỏ lại rụt lại, làm như lơ đãng nói: “Huynh đi với ta đi, à không phải, ta và huynh cùng đi ngắm trăng đi?”
Nói xong, trong lòng cô nàng nào đó thầm rơi lệ, bây giờ thì hay rồi, ngay cả ngắm trăng cũng phải là mình theo hầu người ta cơ, sao lại thiệt thòi như thế chứ? Nàng thật sự muốn lôi cổ Vinh phi đã bị xử tử kia dậy, hành hạ thi thể một phen, đúng là hại chết nàng mà! Có điều, nàng cũng đoán chắc người này lại chỉ một câu “Không đi” cho mà xem!
Kết quả, lại ngoài dự kiến, hắn đồng ý: “Được!”
Hiếm khi thấy hắn phối hợp như thế, tâm trạng Tô Cẩm Bình rất tốt, đưa tay ra kéo tay hắn đi ra ngoài. Đi được vài bước, nàng lại dừng bước, mặt buồn rười rượi quay đầu lại, tay giống như bị điện giật vội vàng buông tay hắn ra, ngoan ngoãn chạy về sau lưng hắn: “Mời ngài đi trước!”
Trong khoảnh khắc tay bị thả ra, lòng hắn thoáng xuất hiện cảm giác mất mác, sau đó, khóe miệng lại co rút liên tục, hình như nàng đã hiểu sai ý ‘đối xử tốt với hắn’, mà coi hắn như chủ nhân để cư xử rồi. Hắn không ý kiến gì, chỉ đưa tay, thản nhiên nói: “Ta không nhìn thấy.”
Bây giờ người run rẩy lại là Tô Cẩm Bình, không tình không nguyện chạy lại cầm tay hắn, kéo hắn đi. Mình dẫn đường cho hắn, chức năng sử dụng chẳng khác gì chó dẫn đường cho người mù, chỉ là cảm giác trong lòng lại hoàn toàn không giống!
Đến dưới tán cây quen thuộc kia, nàng cầm tay hắn nhảy lên trên cây, Bách Lý Kinh Hồng vẫn lẳng lặng ngồi dựa vào thân cây như trước, nhưng Tô Cẩm Bình lại không có tâm trạng nằm ngửa trên nhánh cây, gác hai tay ra sau đầu như mọi lần nữa. Vì thế, nàng rất khuôn phép, ngồi cùng với hắn, một cơn gió nhẹ thổi đến đúng lúc khiến cảm giác xấu hổ trong lòng cũng tan đi nhiều.
Hai người chỉ ngồi im lặng như vậy, không ai nói gì, trong đầu Tô Cẩm Bình bỗng hiện lên một câu thơ - thử thì vô thanh thắng hữu thanh*! Bởi vì nàng phát hiện ra, chỉ cần mình vừa mở miệng nói, chắc chắn sẽ lại nói sai!
*Bây giờ im lặng còn hơn nói bất cứ điều gì.
“Ôi! Thật ra thì ta cũng chưa từng thích ai, cũng chưa từng ở bên người mình thích bao giờ, nên ta cũng không biết đối xử tốt với người ta thì như thế nào. Có điều, nếu ta đã nói sẽ đối xử tốt với huynh, thì ta nhất định sẽ làm được!” Thật ra Tô Cẩm Bình là một người rất nặng về cảm xúc, trong tư tưởng của nàng, nếu như Bách Lý Kinh Hồng đã là người của nàng, nàng nhất định sẽ chịu trách nhiệm, hơn nữa, người của nàng tuyệt đối không thể bị người khác ức hiếp, nàng sẽ dùng toàn lực để bảo vệ hắn.
“Ừ!” Hắn nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói cực kỳ nhẹ, giống như vừa nói ra đã bị gió thổi tới phương xa vậy.
Hắn quay đầu, từ vị trí của nàng chỉ nhìn thấy bên cạnh khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, dung nhan lãnh đạm không nhiễm bụi trần, ánh trăng tĩnh mịch chiếu vào người hắn tạo nên cảm giác đẹp tuyệt trần như ảo như mộng. Nhưng ẩn sâu trong lớp vỏ đẹp đẽ này, là một linh hồn cô độc, kiêu ngạo, thờ ơ, cách xa cõi hồng trần, cũng chạm mạnh vào dây cung trong lòng nàng!
Tô Cẩm Bình ngẩn người nhìn hắn, nói: “Thật ra, bỗng nhiên ta cảm thấy, cưỡng bức huynh cũng không thiệt thòi lắm!” Dù là thêm một gánh nặng, nhưng người này, gương mặt này, e rằng nàng ngắm cả đời cũng không chán.
Hắn khẽ nhíu đôi mày đẹp, dường như không hiểu ý nàng, nhẹ quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt xám bạc vẫn không hề có tiêu cực, tia sáng lấp lánh như chiếu thẳng vào mặt nàng: “Thật sao?” Hỏi xong, hắn cũng hơi sững người, không hiểu vì sao mình lại hỏi vấn đề như vậy.
Đâu ngờ, Tô Cẩm Bình lại bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng gật đầu rất chân thành: “Đúng vậy!” Không chỉ vì dung nhan tuyệt mỹ của hắn, cũng không phải vì khí chất như tiên giáng trần này, mà nhiều hơn, là vì cảm giác cô độc thường đẩy mọi người ra xa mình kia, sự ngăn cách đó, khiến nàng cảm thấy đau lòng.
Hắn nghe vậy cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng quay đầu, nhắm mắt trầm tư.
Tô Cẩm Bình hít sâu một hơi, bây giờ nàng đã hoàn toàn bình tĩnh, cũng dựa vào thân cây, nhẹ nhàng nói: “Thật ra, cảm giác của ta đối với huynh cũng rất kỳ lạ. Tuy chính ta cũng không nói rõ được rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng huynh là người đầu tiên trên thế gian này khiến ta có cảm giác đau lòng.” Dù bình thường nàng có tỏ ra hoạt bát thế này, thì tim của một sát thủ, luôn lạnh lẽo! Có điều, mỗi khi đêm về, nàng đều có thể cảm nhận được tim mình lạnh đến thấu xương, máu trên người cũng giống như dòng nước trên Nam cực, lạnh như băng.
Hắn là người đầu tiên có thể thực sự kích động đến tâm hồn nàng, có lẽ, cũng sẽ là người duy nhất! Chỉ là, nàng vẫn giấu những lời này, không nói ra.
Nghe nàng nói vậy, tim hắn bỗng đập mạnh, đôi môi mỏng hơi run lên nhưng vẫn không nói gì.
Một cơn gió lạnh ập tới, Tô Cẩm Bình không kìm được, khẽ run người, quay sang nhìn hắn: “Có lạnh không?” Hỏi xong, nàng bỗng cảm thấy câu này hơi quen quen, hình như rất lâu trước kia nàng đã từng hỏi hắn câu này, lúc đó nàng còn nói, nếu hắn mà lạnh đến hỏng người, thì nàng sẽ đau lòng nữa.
Mà lần trước, hắn không đáp gì, nàng hơi tò mò không biết lần này hắn phản ứng thế nào.
Một lúc lâu sau, vẫn không nghe thấy hắn trả lời, đúng lúc Tô Cẩm Bình chán nản muốn tìm đề tài khác để nói, thì hắn lại lên tiếng: “Không lạnh.” Giọng nói của hắn nhẹ như lông chim, nhưng Tô Cẩm Bình vẫn nghe thấy.
Nàng khẽ cười: “Huynh có phát hiện ra huynh đã thay đổi không?! Trước kia, ta mà hỏi mấy chuyện này, thì chắc chắn huynh sẽ không chịu trả lời.” Cảm thán xong, khuôn mặt Tô Cẩm Bình lại đầy vẻ xấu hổ, không phải vì mình cưỡng bức hắn, nên hắn mới quyết định chấp nhận mình một chút, vì thế thái độ mới thay đổi đấy chứ?
Hắn nghe vậy cũng không nhúc nhích, không nói gì. Hắn thay đổi sao? Đúng thế, hắn đã thay đổi từ lâu rồi, càng ngày càng không giống chính mình nữa. Hắn cũng không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng nó luôn khiến hắn cảm thấy hơi bất an.
“Chúng ta về đi, huynh không lạnh, nhưng ta lại hơi lạnh!” Nói xong, Tô Cẩm Bình nhảy xuống cây, giẫm lên những cánh hoa lê rơi vụn trên đất.
Hắn cũng không trái ý nàng, nhảy xuống theo, ngay lập tức có một bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm lấy tay hắn, kéo hắn về vườn lê. Thời khắc này, hắn lẳng lặng đi theo sau nàng, trong đầu lại có suy nghĩ... nếu có thể nắm bàn tay này cả đời không buông ra, thì thật tốt!
“Tay huynh lạnh quá!” Thật ra nàng muốn nói là cơ thể huynh cũng rất lạnh, nhưng nói xong chỉ sợ sẽ có ý nghĩa khác, nên đành dừng lại.
Hắn dịu dàng nhìn theo bóng này, từng bước từng bước, giẫm lên những đóa hoa rơi, gió thu cuốn lá khô bay, nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác bi thương, ngược lại còn mang theo hy vọng của mùa xuân. Bàn tay được nàng kéo bất giác siết chặt lại, nắm chặt tay nàng.
Tô Cẩm Bình khựng lại, nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy sắc mặt hắn hơi khác lạ, liền thản nhiên nói: “Sợ gì chứ.”
“Yên tâm, dù có lạc mất, ta cũng sẽ tìm được huynh về!” Nàng khẽ cười, rồi cũng siết chặt tay hắn, bỗng nhiên nàng có cảm giác, dường như có một người nắm tay nàng đi cả đời cũng không tệ lắm. Có điều, nếu đối tượng là tên kiêu ngạo lạnh lùng này... nàng nuốt nước miếng, hình như cũng không ổn lắm!
Dù có lạc, cũng sẽ tìm được hắn về sao? “Nàng nói, có giữ lời không?” Giọng nói vẫn nhè nhẹ như cũ, phảng phất như khúc nhạc tiên, vô cùng êm tai, lại mang theo sự vội vàng chính hắn cũng không phát hiện ra. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn vô cùng mong muốn được biết câu trả lời của một vấn đề.
“Gì cơ?” Thật ra nàng có nghe thấy, có điều, nàng thực sự nghĩ có thể mình đã nghe nhầm, nên mới hỏi lại.
Sau đó, không gian lại hoàn toàn tĩnh lặng. Tô Cẩm Bình cũng biết, người này nói chuyện không bao giờ thích nhắc lại lần thứ hai, nàng đang định nói gì đó, thì giọng nói thanh nhã, lành lạnh của hắn lại vang lên: “Nàng nói, có giữ lời không?”
“Giữ lời!” Vừa dứt lời, nàng chợt cảm thấy đôi môi mình rất lạnh. Một cánh tay dài ôm lấy ngang hông nàng, kéo nàng vào ngực hắn. Ngay sau đó, một đôi môi mỏng liền ùa tới, chiếm hữu đôi môi đỏ mọng của nàng, cảm giác lạnh như băng len lỏi vào từng sợi dây thần kinh của nàng, mùi hương tuyết liên nhàn nhạt xông vào mũi, cực kỳ dễ ngửi. Môi của người đó, chuyển động trên môi nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào hàm răng Tô Cẩm Bình, từng chút từng chút một cuốn lấy chút nước ngọt ngào trong miệng nàng.
Tô Cẩm Bình trợn trừng mắt, vẫn không kịp suy nghĩ tình trạng hiện giờ là thế nào. Trước mắt nàng chỉ thấy dung nhan tuyệt mỹ của hắn gần trong gang tấc, cả đôi mắt xám bạc say lòng người kia nữa. Đôi mắt đó chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, đến mức khiến nàng bắt đầu nghi hoặc liệu hắn có phải không nhìn thấy thật không, thì nó lại đột ngột khép lại, rèm mi dài cong vút chạm vào mặt nàng, một cảm giác tê dại lại ập tới.
Phong và Tu ở cách đó không xa hoảng hốt trợn trừng mắt, ông trời ơi!!! Điện hạ đang làm cái gì thế kia? Làm gì thế kia? Đang cưỡng hôn người ta sao?! Không phải điện hạ biết rất rõ hai người bọn họ đang ngồi đây nhìn lén hay sao? Vậy mà còn... ôi đất mẹ ơi!!! Điện hạ phóng khoáng như thế từ bao giờ vậy chứ?! Hai người liếc nhìn nhau, cùng đọc được suy nghĩ trong đầu đối phương - ta hoa mắt phải không? Có phải ta hoa mắt không?!
Tô Cẩm Bình muốn nói gì đó, thì vào thời khắc này, đầu lưỡi của hắn lại chậm rãi ôm lấy lưỡi của nàng, giống như mời nàng cùng khiêu vũ, rồi lại mang theo hơi thở mạnh mẽ như cuồng phong bão táp, dường như muốn trừng phạt nàng không tập trung. Một lúc lâu sau, cho đến tận khi Tô Cẩm Bình cảm thấy sắp ngạt thở, hắn mới buông nàng ra. Mà nàng, thì há hốc mồm thở dốc, dựa vào ngực hắn.
Môi của hắn và lồng ngực của hắn đều giống nhau, lạnh như băng, nhưng lại cực kỳ dễ chịu. Chờ tới khi Tô Cẩm Bình hồi hồn, có thể đứng vững được, đưa tay ra định nói gì đó, thì hắn thản nhiên nói: “Đi thôi!”
Sau đó, hắn bước đi trước, để lại cô nàng nào đó ngẩn ngơ đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hắn mà không nói được lời nào! Nàng vốn định nói, cái người này sao tự dưng lại hôn nàng, hơn nữa, vừa rồi nàng còn thầm tự kỷ trong lòng, nghĩ không biết có phải tên này thích mình rồi không. Nhưng nhìn phản ứng hiện giờ của hắn thì... Cứt chó ấy! Căn bản là nàng bị hắn đùa bỡn!!!
Nàng ôm đầy một bụng ấm ức đi theo sau hắn, rất muốn túm tên kia lại, treo lên đánh một trận, phát tiết sự oán hận trong lòng mình!
Phong và Tu nhìn thấy cách xử sự của điện hạ nhà mình cũng không biết phải nói gì, vừa hôn xong đã bỏ đi, không phải là nên nói một vài câu nhu tình mật ý hay sao? “Đi thôi”! Đi thôi à?! Tu vốn có thành kiến với Tô Cẩm Bình, nhưng lúc này ánh mắt hắn ta nhìn nàng cũng thân thiện hơn nhiều. Tính cách điện hạ thế kia, sau này e là chẳng có cô nương nào chịu được. Muốn hôn là hôn, hôn xong còn không thèm tỏ thái độ gì, quay đầu bước đi, may mà cô nàng này còn chấp nhận được.
Nàng nổi giận đùng đùng đi tới cửa, hắn bước vào, nàng cũng bước vào theo. Thật ra, về nguyên tắc mà nói, thì bây giờ nàng phải về rồi, nhưng nghĩ tới nụ hôn kỳ quái vừa rồi, nàng lại cảm thấy trong lòng bực bội vô cùng, nghẹn khuất không nói được, cực kỳ khó chịu! Tô Cẩm Bình bước nhanh vài bước đến trước mặt hắn, sau khi trừng mắt hung dữ nhìn hắn một lúc lâu, hắn vẫn lẳng lặng đứng đó như không có chuyện gì, không nhúc nhích, như chẳng có cảm giác gì vậy. Tiếp tục trừng mắt một lúc nữa, Tô Cẩm Bình đột nhiên nản lòng, có cảm giác muốn òa khóc... sao nàng lại quên mất người này căn bản không nhìn thấy chứ? Trừng mắt làm gì cho mất công!!!
Hắn im lặng đứng trước mặt nàng, không nói gì cả, không có cảm xúc gì cả, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng đến khó hiểu. Nàng nói, dù có lạc mất, cũng sẽ tìm được hắn về. Có lẽ những lời này nàng chỉ thuận miệng nói ra, nhưng lại khiến hắn xúc động, cũng không từ ngữ nào có thể biểu đạt rõ cảm xúc của hắn nữa.
Tô Cẩm Bình lại nghiến răng đến nửa ngày, tự an ủi mình trong lòng, rằng nàng đã cưỡng bức người ta, còn mắng mỏ người ta nữa, bây giờ người ta chỉ hôn mình một cái rồi quay đi, nếu so với chuyện mình đã làm, thì chuyện này cũng có phải chuyện gì lớn chứ! Đúng thế! Sau khi an ủi mình như vậy, trong lòng nàng cũng thoáng cân bằng hơn, nghiến răng nói: “Ta về đây!”
Nói xong, nàng quay người bước đi, nhưng tay lại bị người ta nắm lấy. Cảm giác băng lạnh truyền tới từ đầu ngón tay, giọng nói thanh tao lành lạnh của người kia vang lên: “Không phải đã nói sẽ đối xử rất tốt với ta sao?”
A, sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này? Nàng quay lại, hơi nghi hoặc nhìn hắn.
“Không ngủ được.” Nhẹ nhàng phun ra ba chữ. Thật ra, hắn chỉ muốn biết, nếu có người ngủ cùng, thì ban đêm hắn có ngủ yên ổn hơn được một chút không!
Tô Cẩm Bình nhất thời cảm thấy đầu óc mình như hoa lên, choáng váng, nàng đang nuôi trẻ con đấy à? Lại còn không ngủ được nữa: “Vậy huynh muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn bà đây ngủ với huynh nữa à?” Cơn giận của nàng bùng lên, nhớ đến chuyện mình vừa bị trêu chọc, ngọn lửa càng bốc lớn hơn!
“Ừ!” Hắn nhanh miệng đáp rồi hơi quay mặt đi, trong phòng không đốt nến, vì vậy Tô Cẩm Bình cũng không nhìn thấy mặt hắn đang đỏ ửng lên.
“Cái gì?” Nàng cao giọng quát lên, dù là sẽ đối xử tốt với hắn, cũng đâu cần phải tốt đến mức này chứ?
Cô nàng nào đó vừa quát lên - ngón tay giấu dưới tay áo bào rộng thùng thình của Bách Lý Kinh Hồng nhẹ hất lên, một cơn gió lạnh thổi tới, bật tung cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào đôi mắt xám bạc của hắn, phản xạ thành một tia sáng yếu ớt, vì thế, cảm giác tội ác vì đã cướp mất sự trong sáng của người khác thoáng quay trở lại trong lòng Tô Cẩm Bình! Nàng ôm trán, thở dài, ông trời ơi, sao nàng lại gặp phải phiền phức lớn thế này chứ...