Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tim Nam Cung Cẩm đập thịch một cái, cảm thấy hoài nghi một cách nghiêm trọng không biết có phải tên này đã biết gì đó hay không, nhất là khi nhìn thấy sắc mặt vô cùng đáng sợ kia của hắn. Nàng vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “A, chuyện này, ai nha, hôm nay trời đẹp1quá nhỉ!”

“Quả thật là rất đẹp” Giọng nói thản nhiên của hắn rất phối hợp mà vang lên, trong đôi mắt đẹp như ánh trăng ẩn chứa vẻ lạnh lùng, như là băng tuyết mới tan trong ngày đông giá, có rét lạnh nhưng cũng khiến người ta cảm thấy tương đối dễ chịu. Nhưng với điều kiện là8nếu như đằng sau sự dễ chịu đó không ẩn chứa sự lạnh lùng, tàn bạo...

Nam Cung Cẩm lẳng lặng nuốt một ngụm nước bọt, gần như không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn, nàng tỏ vẻ buồn ngủ rồi ngáp một cái, tiếp tục nói: “A, cứ hôm nào trời đẹp, không biết vì sao ta lại2rất buồn ngủ!”

“Vậy chúng ta đi ngủ đi” Lần này hắn cũng rất phối hợp, chỉ là trong giọng nói mang theo một tia mập mờ, một tia nguy hiểm, còn có một cảm giác ấm trầm.

Thế nên Nam Cung Cẩm lập tức ngồi thẳng người lên, hai con ngươi mở lớn, ánh mắt vô cùng lấp lánh, sáng4ngời có thần, như là vừa mới uống thuốc tăng lực vậy, nàng ngồi thẳng lưng nói: “A, tự nhiên ta cảm thấy tinh thần thoải mái, thế nên lại không muốn ngủ nữa rồi!”

“Ừm?” Hắn thản nhiên cười khẽ, nhưng mà nụ cười kia chỉ trong chớp mắt. Tiếng “ăm” của hắn có âm cuối được kéo rất dài, cảm giác u ám mà mất hồn, khiến da đầu người ta tê dại, rồi lại thấy tâm trí bay xa.

“Thôi được rồi, được rồi, ta thành thật khai báo! Lúc đó, sau khi rơi xuống sườn núi, thấy có một người nổi lên giữa dòng sông, vốn là không muốn quan tâm đến nhưng chợt nhớ tới đây mặt phía Bắc núi Thái Hành, ta lo lắng là dân chúng Nam Nhạc bị rơi xuống nước, nên kéo hắn lên, lúc đó nước làm búi tóc của ta sổ ra, ta không thấy rõ tướng mạo của hắn, sau khi kéo lên, mới phát hiện người kia là Đạm Đài Minh Nguyệt!” Nam Cung Cẩm càng nói càng cúi thấp đầu xuống.

Sau đó, nàng lại nói nhỏ: “Sau khi ta ném hẳn lên bờ, hắn bị ngã nên tỉnh lại, thế nhưng lúc ấy chân ta đã gãy, đánh không lại hắn, cũng may là lúc đó mặt nạ của hắn rơi mất, nên ta liền giả vờ không biết hắn!”

Nói đến đây, giọng của nàng đã gần như không thể nghe được nữa, thực ra nàng cũng không hiểu vì sao mình lại không may như thế, cứu người nào không cứu lại đi cứu đúng kẻ thù của mình, người ta được mình cứu xong, giờ trở về lại mang binh mã đánh mình, đây là cái quái gì vậy!

“Dáng dấp của Đạm Đài Minh Nguyệt rất bình thường à?” Giọng nói đều đểu của hắn vọng từ trên đầu nàng xuống, cũng không nhận xét nhiều về việc nàng cứu Đạm Đài Minh Nguyệt, chỉ hỏi nàng một chuyện như không liên quan gì cả.

“A, chuyện này, chuyện đó, ha ha, dáng dấp hắn thực ra cũng rất khá, chẳng qua, thế nhưng mà, nhưng mà...” Nàng phải nói thế nào đây, sớm biết thế này thì nói thật từ đầu còn tốt hơn, khóc mù mắt!

Thấy nàng càng nói càng lộn xộn, khuôn mặt tuyệt mỹ và tinh xảo của hắn căng ra, giống như là một pho tượng bằng ngọc, khiến người ta cảm thấy lạnh như băng, dưới đáy mắt hắn có u quang hiện lên, giọng nói trong trẻo và cao ngạo của hắn vang lên: “Đạm Đài Minh Nguyệt, chiến thần Mạc Bắc. Dung mạo khuynh thiên hạ, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần nhìn khuôn mặt đó một chút đều bị mê mẩn đến điên đảo thần hồn. Đứng giữa thiên quân vạn mã, thường xuyên khiến người ta quên hết tất cả mà mải mê ngắm nhìn dung nhan hắn, cũng bởi vì dung

mạo hắn quá xuất sắc, không thể nào uy hiếp người ta, cuối cùng không thể không dùng mặt nạ che mặt. Nàng nói là, dáng dấp hắn, rất bình thường sao?”

Lời này nghe thì có vẻ là nói vì danh dự của Đạm Đài Minh Nguyệt mà phản bác Nam Cung Cẩm, nhưng trong lòng Nam Cung Cẩm hiểu rõ, đúng là phản bác nàng, nhưng là bởi vì mình nói dối hắn.


Đứng hình một hồi lâu, cuối cùng Nam Cung Cẩm cũng tìm được lời để nói, nàng ho nhẹ một tiếng, lại nịnh nọt tiếp: “Khụ, khụ, mặc dù người đời đều cho rằng Đạm Đài Minh Nguyệt rất dễ nhìn, nhưng đúng thế đấy, ta cảm thấy dáng dấp hắn cũng chỉ như thế mà thôi, đây gọi là củ cải hay rau xanh đều có chỗ đáng yêu, dáng dấp hắn thực sự không phải là loại ta ưa thích! Nhất là so với Tiểu Hồng Hồng thân yêu của ta, thì càng không có khả năng so được, bởi vì so với chàng, dáng dấp hắn thật sự quá bình thường, cho nên ta mới nói như thế!”

Nam Cung Cẩm trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, thực ra Đạm Đài Minh Nguyệt nhìn rất đẹp, nghiêm túc mà nói, là tương xứng với Bách Lý Kinh Hồng, thực ra dáng dấp của mấy người Hoàng Phủ Hoài Hàn, Thượng Quan Cẩn Duệ đều không thua kém gì mấy, đưa tới kiếp trước, tuyệt đối đủ để khiến cho mấy nam minh tinh luôn dùng dung mạo để càn quét giới showbiz kia xấu hổ và giận dữ muốn chết. Nhưng vì sự an toàn của tính mạng, nàng vẫn rất quả quyết chọn hi sinh hình tượng của Đạm Đài Minh Nguyệt để bảo vệ an nguy của bản thân mình.

Lời này của nàng, hắn vừa nghe xong đã biết là nói láo, nhưng hắn nghe rất thoải mái, cũng là sự thật. Hắn hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến. Hắn nhìn thoáng qua hai chân của nàng, ngồi xổm xuống, một lần nữa xử lý vết thương của nàng.

“Này, đã xử lý tốt rồi, không cần làm lại nữa đâu!” Nam Cung Cẩm nhắc nhở.

Giọng nói lạnh lùng của hắn có chút không vui vang lên: “Nhìn độ căng của dải băng, và cách bằng bó, đây chắc chắn là do Đạm Đài Minh Nguyệt làm”

Bởi vì Đạm Đài Minh Nguyệt bằng bó, cho nên cần phải băng bó lại một lần nữa.

“...” Nam Cung Cẩm không còn lại gì để nói!

Ở bên này, phu thê bọn họ còn đang nghiên cứu thảo luận những chuyện như lông gà vỏ tỏi, nhưng ở Tây Vô và Mạc Bắc, thì đã loạn đến lật trời rồi.

Cả một ngày, sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt đều xanh mét, sắc mặt đáng sợ kia không khác chút nào so với tấm mặt nạ trên mặt hắn. Mà Mộ Dung Thiên Thu cũng không tốt hơn so với hắn bao nhiêu, vô duyên vô cớ bị người ta hết cho một chậu phân, nhất là những thủ hạ như bao cỏ dưới tay hắn lại vô cùng ngu xuẩn, ngày đó không nhận ra đấy là người của Bách Lý Kinh Hồng đã đành, thế mà bây giờ còn ra ngoài nói năng lung tung, tự mình bàn tán chuyện mình thật sự giết người Mạc Bắc. Cứ để chuyện này náo loạn lớn như thế này, rất có thể sẽ có ngày không thể ngăn cản được.

Quả thật là không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ thuộc hạ ngu như heo! Mà rõ ràng, trí thông minh của thuộc hạ hắn, thật ra không bằng cả mấy con lợn!

Bây giờ binh sĩ Mạc Bắc có oán khí vô cùng lớn đối với Tây Võ, chỉ cần ra khỏi doanh trướng, là có thể thấy những ánh mắt hung ác như sói hoang của mấy người kia! Nếu không phải Đạm Đài Minh Nguyệt trị quân nghiêm cẩn, chắc hẳn người hai nước đã đánh nhau từ lâu. Nghĩ thế, khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Thiên Thu càng trở nên tàn bạo đến dọa người, tên Bách Lý Kinh Hồng này, thực sự là vô cùng hèn hạ vô sỉ!

Đúng lúc hắn đang vô cùng hậm hực, rèm vương trường bị người ta xốc lên, Đạm Đài Minh Nguyệt đeo mặt nạ quỷ nhanh chân đi vào. Sau khi đi vào, hắn nhìn Mộ Dung Thiên Thu một chút, bỗng nhiên nhanh chân đi đến cạnh chiếc ghế da hổ rồi nằm nghiêng xuống, gác chân một cách tùy ý, nhìn rất nhàn nhã, thực ra lại rất mệt mỏi. Hắn cảm thán: “Chiều này của Bách Lý Kinh Hồng, đủ cay độc, cũng đủ mùi vị!”

Cường độ đả kích cũng vô cùng mạnh mẽ, hiện nay, cho dù chính mình dùng thủ đoạn gì mong đề chuyện này xuống, cơ bản cũng không thể nào! Mà nếu tiếp tục cưỡng chế dân chúng, kết quả cuối cùng sẽ biến thành một vương thượng như hắn sẽ bị đồng bào xa lánh! Tình trạng như thế, chỉ cần tưởng tượng một chút, đầu hắn liền có cảm giác đau như muốn nứt ra rồi!

“Đúng thế!” Sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu âm trầm, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt vuốt chiếc nhẫn bạn chỉ trên ngón trỏ, đã biểu lộ trọn vẹn ý muốn giết người hiện nay của hắn! Hắn cảm thấy vạn phần hối hận, lúc ban đầu ở Tây Võ, lẽ ra nên thực sự diệt trừ hắn ta mới phải!

Vốn là, hắn đã muốn giết hết những người có dung mạo giống với thủ hạ của Bách Lý Kinh Hồng cải trang trong doanh trướng, chuyện này sẽ rõ ràng, mặc dù làm thế thì những binh sĩ kia sẽ chết có phần oan uổng một chút, nhưng vì đại cục, chết mấy người cũng vẫn có lời! Nhưng hết lần này đến lần khác, ngay lúc này lại có tin hắn giết mấy nghìn binh sĩ Mạc Bắc ở núi Thái Hành, bên ngoài toàn là tin đồn thất thiệt, nói lung ta lung tung, khiến cho một chuyện không có thật, lại càng nói càng như là sự thật.

“Với tình hình này, liên minh Tây Võ và Mạc Bắc xem ra không trụ nổi nữa rồi!” Đạm Đài Minh Nguyệt có chút chán nản mà thở dài một hơi.

Mộ Dung Thiên Thu cười lạnh thành tiếng: “Đấy đã là kết quả tốt nhất rồi!”

Đúng thế, đấy đã là kết quả tốt nhất. Với tình hình phát triển thời cuộc hiện nay, binh sĩ Mạc Bắc không phát điện lên yêu cầu tiến đánh Tây Võ, đã là vạn hạnh trong bất hạnh! Bị tính kế thế này, đối với bọn hắn chính là sự sỉ nhục đến cùng cực!

“Lần trước ở núi Thái Hành, còn bị tổn thất hai trăm nghìn người!” Có thể nói, Đạm Đài Minh Nguyệt sống đến chừng này tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tổn thất thảm thương thế này! Hắn không hiểu nổi, sao từ khi gặp cô gái kia, hắn lại luôn thua trận như thế?

Đúng vậy, bọn họ mang theo mười lăm vạn người, cứ như vậy mà bị giết, người dưới núi cũng bị giết không ít!

Hắn vừa nói xong, sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu càng thêm khó coi! “Nếu không tận mắt nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng thất bại thảm hại, trẫm thật sự chết không cam tâm!”

“Trẫm cũng cùng quan điểm!” Giọng nói phong lưu hoa lệ của Đạm Đài Minh Nguyệt mang theo vẻ trêu tức vang lên.

Hắn vừa nói xong, ngoài cổng lại có tiểu binh vội vàng chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, không xong rồi, trong quân bất ngờ có kẻ làm phản!”

Bất ngờ làm phản ư?! Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt đều đứng lên.

Tên tiểu binh kia sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Cũng không phải bất ngờ làm phản, mà là binh sĩ Mạc Bắc đối mặt với chúng ta, sau đó không biết thế nào lại đánh nhau, càng đánh càng nghiêm trọng, giờ đã ầm ĩ hết cả lên rồi!”

Thực ra chuyện này cũng có thể coi là bất ngờ làm phản dưới một góc độ nào đó, không được quân vương cho phép, mà cứ đánh nhau như thế, mặc dù không phải là phản bội Hoàng đế, nhưng cũng không khác là bao!


“Sao lại huyên náo nghiêm trọng như thế?” Mộ Dung Thiên Thu cảm giác trong đó có chuyện kỳ quặc.

Mà lúc này, Vương Tử Dịch cũng tiến vào, biểu lộ vô cùng khó coi: “Hoàng thượng, là mấy tên binh lính của chúng ta mắng người Mạc Bắc là đồ bỏ đi trước, thấy đồng bào của mình bị giết cũng không dám có hành động gì, nói bọn hắn là người dã man không có giáo dưỡng, còn nói rất nhiều, tất cả đều vô cùng khó nghe, người Mạc Bắc liền động thủ đánh nhau, sau đó không hiểu sao lại đánh chết người, nên những người khác đều tham dự vào! Cuối cùng, đã không thể ngăn cản được nữa...”

“Ngươi trị quân như thế nào vậy hả?” Giọng điệu Mộ Dung Thiên Thu nghe như bình thản, nhưng lại vô cùng lạnh lùng tàn bạo!

Chân Vương Tử Dịch mềm nhũn, lúc này vội vàng quỳ xuống đất nói: “Hoàng thượng, mạt tướng cũng không biết, mạt tướng đã kiểm tra, Tây Võ ta cũng không có binh sĩ khiêu khích bên kia, mà sau khi một tướng kiểm tra thì những binh sĩ khiêu khích kia đã không thấy đâu nữa!”

“Lại là Bách Lý Kinh Hồng!” Cho dù là Đạm Đài Minh Nguyệt, trong giọng điệu của hắn đã không còn vẻ cười cợt nữa rồi!

“Ngoài hắn ra, còn có thể có ai khác được chứ?” Mộ Dung Thiên Thu cũng rất tức giận, phái người giả mạo binh sĩ Tây Võ khiêu khích không đủ, lại còn đến lần thứ hai! Buồn bực nhất chính là, hiện nay vấn đề này đã bị làm ầm lên đến mức không thể cứu vãn được nữa, cho dù là đế vương, cũng không có cách áp chế toàn bộ người nổi giận trong quân đội! Nhất là sự kiện bắn giết trong núi Thái Hành lần trước, đã trở thành một sự kiện không thể bác bỏ được.

Hai người hít sâu mấy hơi, im lặng thật lâu, nhìn nhau, cuối cùng cười khổ một tiếng! Tình hình bây giờ, bọn hắn chỉ còn một con đường để đi...

Tháng sáu năm Nam Nhạc thứ năm trăm bảy mươi hai, liên minh Tây Võ và Mạc Bắc đổ vỡ, Đạm Đài Minh Nguyệt mang binh mã tuyên chiến với Mộ Dung Thiên Thu. Hai quân giao chiến vô cùng thê thảm, nhưng cũng không tạo ra tổn thất quá lớn. Người đời sau khảo chứng, việc đổ vỡ liên minh này, có thể là tác phẩm của Nam Nhạc Hoàng Bách Lý Kinh Hồng, nhưng không có bất cứ chứng cớ gì có thể khảo chứng.

Nhưng chung quy là liên minh đã tan vỡ! Mà trận chiến giữa hai nước lần này, mặc dù chỉ làm dáng một chút, cũng đánh vài ngày, nhưng không đủ để diễn cho giống, không đủ để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng! Nhất là thời điểm hạ thủ của Bách Lý Kinh Hồng không có một chút sơ hở, cho nên bọn hắn không thể chối cãi được, chỉ có thể vùi đầu mà đánh!

Cố gắng chịu đựng cảm giác tức muốn nôn ra máu, liều mạng mà diễn kịch!

Khi tin tức kia truyền đến tại Bách Lý Kinh Hồng, trên mặt hắn không hề có vẻ ngoài ý muốn, đã là chuyện nằm trong dự tính. Ngược lại thì Nam Cung Cẩm cười trộm đến nửa ngày, hai người kia diễn kịch cũng thật là mệt mỏi mà? Họ chẳng khác gì người cầm ăn hoàng liên, dù đắng đến mấy cũng chỉ có thể cố mà nuốt xuống!

Sau mấy ngày đại chiến, quân đội Mạc Bắc rút đi, trở về lãnh địa của mình. Vốn tưởng là bọn hắn còn điên cuồng tiến công để báo thù Nam Nhạc và Tây Võ, nhưng không biết tại sao lại bỗng nhiên trở nên yên lặng, ngược lại hơi có dáng vẻ trạng thái bình yên trước cơn bão. Mà chân của Nam Cung Cẩm, cũng tại mấy ngày này đã hồi phục bảy tám phần, thứ nhất là phải cảm tạ y thuật của bản thân, thứ hai là phải cảm tạ năng lực tự lành của thần thể mình!

Thành cổ Thiên Ký hiện nay cũng đang lâm vào kịch chiến.

Quân đội Bắc Minh tiến công, khi nhìn thấy của thành rộng mở, biết rõ có mai phục, nhưng vẫn kiên trì xông vào! Mà Vân Dật cũng không hổ là một hổ tướng, dựa theo phân phó của Bách Lý Kinh Hồng, hắn bố trí ba vạn cung tiễn thủ mai phục, lại sai bảy vạn bộ binh đánh móc đằng trước và đằng sau, khiến cho hai mươi vạn đại quận Bắc Minh bị chặn lại một cách cực kỳ chặt chẽ!

Sau đó lại đóng chặt cổng thành Thiên Kỳ, đầu tiên là gậy ông đập lưng ông, tiếp theo là đóng cửa đánh chó!

Binh sĩ Bắc Minh mặc dù chiếm ưu thế trên quân số, nhưng dưới kiểu đánh móc này, vẫn bị áp lực tâm lý một chút, cho nên trận chiến này càng đánh càng bó tay bó chân! Càng đánh trong lòng bọn họ càng tưởng niệm Tiên hoàng, nếu Tiên hoàng vẫn còn, trong lòng bọn hắn chắc chắn sẽ không hoang mang như thế này, Tiên hoàng cũng tuyệt đối không để bọn hắn tấn công với phương thức như thế này!

Chiến tranh càng diễn ra càng ác liệt, mười vạn người và hai mươi vạn người cuối cùng cũng có chênh lệch, cho nên ưu thế về chiến lược bị ưu thế quân số của đối phương khiến cho hai bên hòa nhau! Trận kịch chiến này, đánh ròng rã hai ngày hai đêm, lại vẫn chỉ là ngang tay, mà tổn thất của hai bên cũng không nhỏ!

Đồng thời, hai phe nhân mã đều đang đợi viện quân!

Tứ bể báo hiệu bất ổn, khói lửa chiến tranh bốc lên ngùn ngụt. Sau khi kịch chiến mấy ngày mấy đêm, mật tín hai phe nhấn mã đưa đến kinh thành đều có đáp lại!

Điều Bắc Minh chờ, là hai mươi vạn viện quân.

Còn đáp lại mật tín của Nam Nhạc chỉ là một bức thư bệ hạ Bách Lý Kinh Hồng của bọn họ tự tay viết, nội dung trên đó chỉ có một câu cực kỳ ngắn gọn: “Chờ đến khi viện quận Bắc Minh đến, mở cửa thành, đón vào. Sau đó, hỏa thiêu thành cổ Thiên Ký”

Mệnh lệnh như thế này, khiến cho Vân Dật hoảng sợ nuốt một chút nước bọt, đồng thời cũng hưng phấn mà trợn trừng mắt, đánh như thế này thực sự quá thú vị mà! Thủ đoạn của bệ hạ, thật đúng là không phải tàn nhẫn bình thường đâu!

Khi binh sĩ Bắc Minh nghe tin viện quân đến, sĩ khí lập tức đại chấn!

Mà Đại tướng Bắc Minh dẫn hai mươi vạn đại quân gấp rút tới đây tiếp viện, vốn đã chuẩn bị xong việc cường công thành cổ Thiên Kỳ, nhưng, kỳ quái là, khi hắn đến cổng thành cổ Thiên Kỳ, đã thấy cổng mở toang! Hắn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ đến mật báo nhận được là viện quân đối phương còn chưa tới. Sau hai ngày giao chiến, mười vạn binh mã Nam Nhạc thủ thành đã sớm chết mất bảy tám phần! Hiện nay hai mươi vạn quân bọn hắn xông vào, đối phương có lợi hại đi nữa còn có thể làm gì?

Nghĩ thế hắn vung tay lên, dẫn đầu hai mươi vạn đại quân cứ như thế oanh oanh liệt liệt giết vào!

Mà binh sĩ Nam Nhạc, vốn là phải chém giết dưới đất, nay nhìn thấy binh sĩ Bắc Minh, tựa hồ là giật mình, nên lập tức nhấc chân chạy đi! Bộ dạng bị dọa đến tè ra quân kia khiến cho tướng sĩ Bắc Minh đều cười to, thậm chí còn cười đến đau cả bụng!

Đại tướng Bắc Minh quát lớn: “Đuổi theo cho ta, chém chết mấy con rùa rút đầu kia đi!”


Vừa dứt lời, một mũi tên lửa phóng tới từ giữa không trung! Mũi tên bay vượt qua mặt hắn, suýt nữa khiến mặt hắn bị thương! Hắn giật mình kêu lên, mà thần kỳ là, sau khi mũi tên này rơi xuống đất, lại cháy bùng lên, đến giờ bọn hắn mới phát hiện có dầu hỏa trên mặt đất!

Những binh sĩ mới chạy trốn ban nãy, xuất hiện ở đây, căn bản không phải vì để kịch chiến với bọn hắn, mà là vì thừa dịp bọn hắn không chú ý để tưới dầu hỏa ra đây! Chiến mã hí vang, vì hoảng sợ mà suýt nữa hất người ngồi trên lưng ngã chổng vó!

Đây tuyệt đối là trận chiến mà Vân Dật đánh hoành tráng nhất, chấn động lòng người nhất trong cuộc đời hắn! Bờ mỗi tuấn dật của hắn nhếch lên nở một nụ cười, hắn vung tay lên, trăm nghìn mũi tên lửa bắn tới giữa đường, sau khi tên lửa rơi xuống đất, giống như là đốt lên cái gì, cực nhanh bốc lên, chỉ sau chốc lát, toàn bộ thành cổ Thiên Kỳ lâm vào trong một biển lửa khổng lồ!

Ánh lửa ngập trời, thiêu đốt đến nỗi bầu trời cũng đỏ rực lên. Trên trời cao, tựa như cũng dấy lên một tầng ráng đỏ, hướng xuống mặt đất mà chém giết, ngọn lửa như từ địa ngục duỗi tay ra, tóm lấy chân các binh sĩ, đốt quần áo của bọn hắn, cuối cùng chậm rãi bốc lên, khiến cho cả người bọn hắn đều bị vấy trong lửa!

Sau khi bị lửa đốt thân thể, dưới sự hoảng loạn, bọn hắn chạy toán loạn không ngừng, khiến cho lửa lan sang đồng bạn bên cạnh.

Nhường cơm sẻ áo, giật gấu vá vai. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, sống chết có nhau!

Hiện nay, thì đúng là sống chết có nhau rồi! Ngọn lửa lan tràn từng chút từng chút một ra xung quanh, mà trong ngọn lửa, bọn hắn thưởng thức được cảm giác tuyệt vọng chân chính, da thịt bị cháy khiến cho bọn hắn đau đớn đến không thở nổi. Trong lòng, lại nổi lên sự cừu hận không rõ ràng, nếu không phải Hoàng thượng đột nhiên thay đổi lập trường, thì làm sao mà bọn hắn lại đối đầu với người Nam Nhạc! Bọn hắn cũng sẽ không chết trong chết trong cuộc chiến tranh này!

Trận hỏa thiêu này, đã đốt lên triệt để cừu hận giữa Nam Nhạc và Bắc Minh, cũng chấn kinh cả thiên hạ!

Một chiều này của Bách Lý Kinh Hồng, đúng là hung ác. Hung ác đến cực hạn, hỏa thiều hơn ba mươi vạn đại quân Bắc Minh, mà lần này Bắc Minh tiến đánh Nam Nhạc dùng bốn mươi vạn đại quân, đã hoàn toàn bị tiêu diệt, không một ai sống sót!

Phía Bắc thành cổ Thiên Kỳ, bên trên một ngọn núi, một người đàn ông mặc áo đen đứng đón gió ở đỉnh núi. Cả người như một nhánh Ma Lan vươn mình trong thiên địa lúc nửa đêm, đôi mắt hắn tĩnh mịch, nhìn ánh lửa nổi lên xung quanh thành cổ Thiên Kỵ, nơi hắn đã bảo vệ suốt mười năm nay. Từ lúc một đốm lửa đốt lên, mãi cho tới lúc cả tòa thành trì bị bao trùm trong khói lửa, từng giờ từng phút, giống như là đốt sạch lồng giam trói buộc hắn hơn mười năm nay, cũng giống như là hủy diệt đi tâm huyết nhiều năm của hắn.

Hắn nhìn thật lâu, mãi đến khi trời bắt đầu tối, hào quang còn đang xé rách bầu trời phía xa xa, thể hiện ra vẻ đẹp khiến cho người hoa mắt. Khóe miệng hắn bỗng nhiên nở một nụ cười, mang theo ý vị nghiền ngẫm, mang theo tĩnh mịch. Hắn nói lẩm bẩm: “May mắn là ta thông minh, đã sớm rút hết dân chúng trong thành cổ Thiên Kỵ, nếu không thì... Bách Lý Kinh Hồng đúng là đủ hung ác, không phải con dân Nam Nhạc của hắn, hắn một chút cũng không để ý sao? Ha ha...”

Đúng lúc hắn đang thở dài, một ông già tóc bạc bồng bềnh xuất hiện, chẳng biết lúc nào đã hiện ra bên cạnh hắn. Ông lão nhìn trận hỏa thiêu xa xa, không nhịn được mà cảm thán: “Hai người kia, thật đúng là một cặp trời sinh!”

Lời ông lão vừa nói, khiến cho Mặc Quan Hoa liếc mắt một cái. Lập tức hắn liền sáng tỏ. Hắn cười nhạt một tiếng, đúng là một cặp trời sinh, Nam Cung Cẩm tính kế làm Lâm Truy lũ lụt, khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn tổn thất hai mươi vạn đại quân, Bách Lý Kinh Hồng cũng không chịu yếu thế, hỏa thiêu thành cổ Thiên Kỵ, lấy đi bốn mươi vạn tính mạng Bắc Minh. “Hai người này nếu như đứng đối lập nhau, vậy thật sự là sẽ có trò hay đáng xem!”

“Ừm!” Vô Ưu Lão Nhân gật đầu, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

“Bách Lý Kinh Hồng, quả thật là không đơn giản. Nếu đổi lại là Tây Võ và Đông Lăng, bọn hắn mà trông thấy viện quân đến, tất nhiên sẽ không dám xâm nhập tùy tiện, cho dù là Nam Nhạc không có viện binh cũng chưa chắc sẽ thua. Còn nếu tiến vào, kết quả cũng sẽ như hiện nay!” Nói cách khác, trận chiến này, cho dù người tới là Mộ Dung Thiên Thu, là Hoàng Phủ Hoài Hàn, hay vẫn là Quân Hạo Thiên vô dụng kia, Nam Nhạc cũng sẽ không thua, điểm khác biệt chỉ là phần thắng lớn hay nhỏ mà thôi.

Mà thành cổ Thiên Ký này, là trước đây lấy được từ tay hắn, cho nên dù có đốt đi, đối với Nam Nhạc cũng không tạo nên tổn thất to lớn gì, cũng không cảm thấy đau lòng. Tâm kế của người này và phong cách làm việc tàn nhẫn, đều khiến người ta phải trố mắt mà nhìn.

“Đúng thế, tài năng của Bách Lý Kinh Hồng, coi như là hiếm có trong thiên hạ. Đáng tiếc... Đáng tiếc!” Ông lão nói, không nhịn được mà vuốt râu mép của mình. Đáng tiếc, còn có một người thông minh như thần linh, cơ trí như yêu tinh, lại không có cơ hội tham dự trận đại chiến thiên hạ này. Tuổi còn nhỏ mà đã mất, thật là bị thương, nhưng cũng là do một câu nói năm đó của hắn mà thành.

Mặc Quan Hoa tự nhiên cũng biết ông lão đang đáng tiếc chuyện gì, nhưng hắn cũng không biết Quân Lâm Uyên và sự phụ đã từng gặp nhau. Hắn có chút bối rối hỏi thăm: “Sư phụ, đồ nhi muốn biết vì sao ngài lại thiên vị tiểu tử Quân Kinh Lan kia như thế?”

Vô Ưu Lão Nhân thở dài một tiếng rồi nói: “Sư phụ của Quân Lâm Uyên, chính là truyền nhân thứ một trăm hai mươi tám của Thần Y Môn, cũng chính là hảo hữu chí giao của vị sự. Cho nên tiểu tử Quân Lâm Uyên này cũng coi như là vị sự chăm sóc từ bé lớn lên, tự nhiên cũng sẽ bảo vệ nhiều hơn một chút! Con của hắn, với vị sư, cũng giống như là cháu của mình vậy.”

Ông lão vừa nói xong, trên mặt Mặc Quan Hoa hiện lên vẻ cổ quái, hắn nói: “Sư phụ, đồ nhi quên thông báo cho người biết, tiểu sư đệ suy đoán Quân Kinh Lan là con riêng của ngài!”

“Cái gì?!” Vô Ưu Lão Nhân nhất thời giận dữ! Râu ria đều dựng ngược lên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng ranh con này, ta phải lột da hắn!” Nói xong, bước chân rung động, nổi giận đùng đùng đi về phía nơi đóng quân của Mạc Bắc. Cũng bởi vì xưa nay Đạm Đài Minh Nguyệt thích chọc tức hắn, cho nên hắn nghe xong lời này, cũng không thèm bấm tay tính toán suy nghĩ nhiều, rất dứt khoát tin tưởng!

Còn Mặc Quan Hoa nhìn bóng lưng của sư phụ, cười quỷ dị một tiếng. Tiểu tử thúi Minh Nguyệt này, dám tại hội nghị quân vương nói tên nhóc kia là con riêng của mình, không giáo huấn một chút sao được! Nghĩ thế, hắn thu hỏi ánh mắt lại, tiếp tục nhìn biển lửa do trận hỏa thiêu thành cổ Thiên Ký tạo thành, hắn nhíu mày thật lâu rồi cất bước đi. Lớn tiếng cười nói: “Hiện nay thiên hạ đã là của người trẻ tuổi, một lão nhân ba mươi tuổi như ta, tìm nơi nào mát mẻ rồi ngồi đó đợi thôi!”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!