Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần


Thấy nàng chạy đi, dường như Bách Lý Kinh Hồng cũng tính ra được điều gì nên không đi cùng.

Nam Cung Cẩm chạy thẳng tới hậu viện, cửa phòng Mặc Họa vẫn đang mở, xem ra cô ấy vừa ăn cơm trưa xong. Lúc nhìn thấy Nam Cung Cẩm, cô ấy thoáng sững sờ, sau đó đứng dậy nói: “Tướng gia!”

Nam Cung Cẩm quét mắt nhìn thị tỳ đứng bên cạnh cô ấy một cái, thị tỳ kia lập tức biết điều lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Lẽ ra Yến Kinh Hồng đến đây, Mặc Họa nên vui mới đúng, nhưng không biết vì sao, vào khoảnh khắc nhìn thấy y, trong lòng cô lại vô cùng bất an.

“Chuyện của Vân Giảo Hề, hẳn là cô cũng nhúng một tay vào phải không?” Nam Cung Cẩm cũng không quanh co lòng vòng nhiều, đi thẳng vào vấn đề.

Mặc Họa kinh hãi, đáy mắt thoáng lóe lên vẻ hoảng loạn, nhưng cố gắng ép mình bình tĩnh lại, nói: “Tướng gia, ngài nói lung tung gì vậy, sao ta lại làm mấy chuyện như thế được!”

“Mặc Họa, ta không ngốc!” Giọng điệu của Nam Cung Cẩm đã lạnh hẳn xuống rồi, nàng như đang muốn nói cho Mặc Họa biết rằng, nếu cô ấy còn tiếp tục phủ nhận, thì nhất định nàng sẽ không nương tay.

Nhìn sắc mặt chắc chắn của y, Mặc Họa mấp máy môi muốn biện hộ cho mình, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bỏ cuộc, nụ cười mà cô cố gắng nặn ra đó cũng hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt, lãnh đạm nói: “Sao Tướng gia biết là ta làm?”

“Vì đêm qua, cô hành lễ với ta! Hơn nữa, Vân Giảo Hề bị bắt đi nhưng không hề kêu la gì, trong phòng cũng không có dấu vết giằng co vùng vẫy. Như vậy chỉ có một cách giải thích, chính là kẻ địch làm lơ là sự cảnh giác của cô ấy trước, nên cô ấy mới không nhận ra nguy hiểm. Quá trình thực hiện sẽ là, người quen biết mình đến, cô ấy không nghĩ gì nhiều, lập tức mở cửa đón tiếp, nhưng cuối cùng bất ngờ bị người ta đánh hôn mê. Cô nghĩ như thế có đúng không?” Nếu không phải vì đêm qua lúc vừa xảy ra chuyện, tâm trạng của nàng quá hoảng hốt hoang mang, thì cũng sẽ không đến tận bây giờ mới phát hiện ra trạng thái khác thường của Mặc Họa - là hành lễ với nàng.

Tuy Mặc Họa rất kính trọng nàng, nhưng chưa từng hành lễ bao giờ. Chính trạng thái khác thường của đêm qua lại khiến nàng nhận ra được chuyện này không đơn giản, thêm chuyện hôm qua nàng không phát hiện ra gì trong gian phòng của Quân Tử Mạch, liên kết lại mới thấy có thể giải thích được thông suốt mọi chuyện.

Mặc Họa hơi sững người, không ngờ chỉ một chút điểm khác thường của mình thôi mà cũng bị nhận ra. “Nhưng Tướng gia à, tuy suy luận vừa rồi của ngài không sai, người đã động đến Vân Giảo Hề hẳn là người quen, nhưng chỉ dựa vào chuyện thiếp thân hành lễ với ngài thôi thì đâu đủ để phán xét rằng chuyện này là do thiếp làm chứ?”

“Sao lại không đủ? Cả phủ Thừa tướng này, trừ cô ra thì không ai có dấu hiệu lạ thường nào nữa!” Giọng điệu của Nam Cung Cẩm đầy vẻ khẳng định.

Mặc Họa lại thở dài: “Thiếp thật sự không biết nên khen Tướng gia thông minh, hay nên phản bác sự phán đoán chủ quan của Tướng gia nữa!”

“Thật ra, không cần biết có phải là cô hay không, nếu đã nghi ngờ cô rồi, thì bất luận thế nào, chắc chắn ta cũng sẽ hỏi được ra kết quả từ cô!” Ý của câu này rất rõ ràng, ta không cần biết có phải do cô làm hay không, nếu chuyện này ta đã nghi ngờ cô, thì ta nhất định phải hỏi cho ra kết quả từ cô, dù cho cô có bị oan thì đó cũng là chuyện của cô.

Mặc Họa cười lạnh: “Vậy ý của Tướng gia là, nếu chuyện này không có liên quan gì đến ta, thì ngài cũng nhất quyết muốn ta phải đưa ra câu trả lời sao? Vậy, ta thực sự không biết, thì phải trả lời thế nào chứ?”

“Nếu là người chết, thì cũng không cần nói gì nữa!” Giọng Nam Cung Cẩm rất lạnh lùng, hoàn toàn không có vẻ gì là đang đùa giỡn.

Đã đến nước này, kể cả nếu không phải Mặc Họa làm, trừ khi cô chết, nếu không Yến Kinh Hồng sẽ không từ bỏ chuyện tra hỏi cô!


Mặc Họa chỉ cười lạnh một tiếng: “Yến Kinh Hồng, ngươi thực sự máu lạnh vô tình đến vậy sao? Mặc Họa ta tự hỏi bản thân ta đối xử với ngươi thật lòng thật dạ, gả vào phủ Thừa tướng bao lâu nay, trước giờ chưa từng tỏ vẻ Công chúa kênh kiệu gì. Đêm đại hôn, ngươi và Mộ Cẩn Thần... bản Công chúa cũng không hề so đo tính toán với ngươi! Ngay cả lần trước ngươi vô lễ với bản Công chúa, tát bản Công chúa một cái, bản Công chúa cũng không tranh cãi với ngươi. Nhưng giờ ngươi lại vì một thiếp thất mà tới đòi lấy mạng bản Công chúa ư?”

“Công chúa, đối với ta mà nói, địa vị của cô ấy hoàn toàn khác biệt!” Nam Cung Cẩm biết không nên chọc cho cô ấy tức giận thêm nữa, nếu tiếp tục thế này, Mặc Họa nổi giận, chỉ e cô ấy sẽ không nói thêm gì nữa, lại thành mất cả chì lẫn chài.

“Có gì mà khác chứ?” Giọng Mặc Họa đã cao vút lên, rất chói tai.

Nam Cung Cẩm tốt bụng đột xuất, nửa thật nửa giả giải thích: “Vân Giảo Hề là muội muội ruột của một người huynh đệ kết nghĩa với ta. Vị nghĩa huynh đó của ta bất hạnh lâm bệnh nặng qua đời. Trước lúc lâm chung, huynh ấy đã phó thác Vân Giảo Hề cho ta. Dù nói thế nào, thì trách nhiệm này cũng do Yến Kinh Hồng ta đồng ý nhận lấy, thế nên, Yến Kinh Hồng ta có thể chết, nhưng Vân Giảo Hề tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì cả!”

Nói ra câu này, Yến Kinh Hồng cũng thể hiện được sự nghĩa khí của mình, nhưng Mặc Họa cũng không ngốc, cô lạnh lùng cười: “Vậy liệu Tướng gia có thể nói cho thiếp biết, rằng nếu đã là do huynh đệ quá cố nhờ cậy, thì vì sao ngài lại nhẫn tâm để cô ấy làm thiếp chứ?” Nghĩa huynh của ngài ở dưới suối vàng mà biết chuyện này, liệu có nhắm mắt được không?”

Nam Cung Cẩm hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy vô cùng bực bội! Nàng khó chịu nói: “Chuyện này tạm thời chúng ta không bàn đến nữa, cô chỉ cần nói rõ cho ta biết, cô muốn như thế nào mới có thể nói cho ta biết tin tức của Vân Giảo Hề?!”

“Được thôi! Nếu Tướng gia đã nói Vân Giảo Hề là muội muội ruột của nghĩa huynh của ngài, vậy thì bản Công chúa cũng không thể nói gì được nữa. Nhưng chẳng lẽ Mộ Thiên Thiên cũng là muội muội ruột của nghĩa huynh ngài sao?! Chỉ cần Tướng gia có thể đuổi Mộ Thiên Thiên ra khỏi cửa, bản Công chúa sẽ nói cho ngài tin tức của Vân Giảo Hề! Còn về Yến Kinh Lan, Tướng gia cứ yên tâm, bản Công chúa nhất định sẽ yêu thương chăm sóc nó như con trai ruột thịt của mình!” Mặc Họa lạnh lùng nói điều kiện của mình.

Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy một ngọn lửa bùng lên trong ngực mình, nhưng nàng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không bùng phát, ra vẻ âu sầu, trầm tư nói: “Mặc Họa, lần trước gặp cô ở Hoàng cung, cô không phải người như thế này! Cô lúc đó, đoan trang xinh đẹp, dám yêu dám hận, đâu có tâm địa độc ác thậm chí tàn nhẫn ngoa ngoắt như thế này. Ta thực sự không đành lòng!”

Rõ ràng những lời này đã kích thích Mặc Họa, cô sững sờ nhìn y một lúc lâu, rồi chợt cảm thấy mũi cay xè. Làm sao cô không căm ghét mình của bây giờ chứ, vì tranh đoạt sự sủng ái mà lại đưa ra yêu cầu như vậy với vị phu quân mình chọn ngược chọn xuôi, yêu đến sâu đậm này. Nghĩ vậy, giọng điệu của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thở dài đáp: “Tướng gia, ta cũng đâu có thích ta của bây giờ chứ, nhưng ta vào phủ bao nhiêu lâu nay, ngài chưa từng chạm vào ta, trước giờ đều chưa từng có, cũng đã bao giờ ngài vui vẻ, tươi cười với ta đâu chứ. Chuyện này tuy không phải do ta làm, nhưng đúng là ta có tham dự vào. Bây giờ, ta cũng không cầu Tướng gia giết người vợ kết tóc se tơ của mình, chỉ hy vọng Tướng gia cũng có thể cho Mặc Họa cơ hội để cùng hầu hạ ngài, yêu cầu này, không quá đáng chứ?”

Đối với người bình thường mà nói thì yêu cầu này đương nhiên không có gì quá đáng. Nhưng đối với một gã đàn ông giả như Yến Kinh Hồng mà nói, thì đúng là vô cùng quá đáng! Tóm lại là cô nàng Mặc Họa này nảy mầm tình phải không?! Nhưng nàng không có chym, thì làm sao thỏa mãn cô ấy được?

Thấy Nam Cung Cẩm không trả lời, trong lòng Mặc Họa cũng dần lạnh đi, cô cười lạnh, lại nói tiếp: “Tướng gia, thiếp thân biết ngài không cam tâm tình nguyện, thiếp thân cũng chỉ muốn có một đứa con thôi mà. Nếu tướng gia đã không thích thiếp thân, thiếp thân cũng không dám mơ tưởng gì nhiều, chỉ hy vọng tướng gia có thể thỏa mãn yêu cầu này của thiếp thân thôi. Cũng đâu đến mức phải bắt thiếp thân phải cô đơn cả nửa cuộc đời còn lại, không có ai đưa tiễn lúc lâm chung đúng không!”

Thật ra, Nam Cung Cẩm rất muốn chửi thề một câu, ông đây cũng làm chó gì có người đưa tiễn lúc lâm chung!!! Cô nghĩ xa quá rồi đấy! Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống, lạnh mặt nói: “Vậy cô có từng nghĩ đến chuyện, nếu ta muốn lấy mạng cô thì sao không? Chỉ cần ta muốn, sau khi ra tay, trong thiên hạ này sẽ không có bất cứ ai biết vì sao cô chết!”

Nghe y nói vậy, Mặc Họa cũng chỉ cười: “Tướng gia, đương nhiên là thiếp thân biết rõ, nhưng cũng mong Tướng gia hiểu một điều, trước giờ tính tình của thiếp thân vốn rất cương trực. Nếu thực sự tới nước đó, thì lành làm gáo, vỡ làm muôi thôi!”

“Xem ra, cô thật sự thích bản quan nhỉ!” Không phải Nam Cung Cẩm không nghĩ đến chuyện để Phong thay mình hoàn thành tâm nguyện của Mặc Họa, nhưng nàng luôn cảm thấy nếu làm như vậy thì thực sự quá thất đức, hơn nữa, Mặc Họa vốn cũng là một người tốt, vì một gã đàn ông giả như mình nên mới biến thành dáng vẻ thế này, nàng cũng cảm thấy hơi quá đáng.

“Đúng thế!” Giọng điệu của Mặc Họa vô cùng kiên quyết.

Sau khi trầm mặc một lúc, cuối cùng Nam Cung Cẩm cũng quyết định! “Vậy, bản quan sẽ nói cho cô biết một bí mật. Cô phải đảm bảo rằng tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai!”

“Mời tướng gia nói!” Bí mật ư?! Trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác bất an.

Đôi mắt phượng của nàng nhìn chằm chằm vào mặt Mặc Họa một lúc lâu, sau đó bất ngờ nói: “Thật ra, ta là con gái!”

Câu nói này giống như một tiếng sét đánh cho Mặc Họa cháy từ trong ra ngoài! Sắc mặt cô hơi hoảng hốt một chút, gần như không tìm thấy giọng nói của mình. Nhìn người đàn ông vô cùng tuấn tú trước mặt, cô không thể tin nổi, lùi lại một bước: “Không, không thể nào!”

Nam Cung Cẩm lại nói tiếp: “Đây chính là lý do vì sao lúc trước cô muốn gả cho ta, mà ta lại không dám nhận lời, sau đó cô vào phủ Thừa tướng, ta cũng chưa từng có thái độ tốt với cô. Chính là vì, ta chỉ lo rằng một ngày nào đó cô sẽ thực sự thích ta. Nhưng, cho dù ta đã tính toán hết các nước, cô lại vẫn ép ta đến nước này. Vì thế, đến ngày hôm nay, ta cũng không thể không nói ra chuyện này nữa!”

“Nhưng… nhưng ta...” Cô thực sự không thể tin nổi, người mà mình thích bao lâu nay, sớm sớm chiều chiều tương tư đó, lại là một cô gái! Sự đả kích nặng nề này khiến cô cảm thấy như trời đất rung chuyển, vật đổi sao dời vậy!

Nam Cung Cẩm lại nói tiếp: “Thật ra, ta rất thích cá tính của cô, ta cũng biết rất nhiều nam thanh niên ưu tú đều có thể giới thiệu cho cô, hoàn toàn không hề thua kém ta nửa phần! Hơn nữa, ta cảm thấy tính cách của cô và ta rất hợp nhau, có lẽ, chúng ta cũng có thể trở thành bạn rất tốt của nhau!” Sở dĩ Mặc Họa trở thành thế này, chẳng qua là vì từ yêu thành hận mà thôi.

Mặc Họa cảm thấy đầu mình vô cùng hỗn loạn, chẳng trách Yến Kinh Hồng luôn phớt lờ mình, chẳng trách mình đến phủ Thừa tướng bao nhiêu ngày nay, mà ngày nào y cũng chỉ toàn ngủ bên chỗ Mộ Cẩn Thần, thanh niên ưu tú cái gì chứ? “Thanh niên” là cái gì? “Vậy… tiểu Kinh Lan là…”

“Nó chính là con trai của nghĩa huynh của ta, Mộ Thiên Thiên là phu nhân của huynh ấy! Giờ cô hiểu rồi chứ?” Câu nói này thì không phải lừa dối.

Mặc Họa cũng nhớ lại ngày tiệc đầy tháng đứa bé, mình tới tận cửa khiêu chiến, chỉ cần là một người phụ nữ bình thường thì sẽ đều tức giận đến không kiềm chế được. Nhưng Mộ Thiên Thiên lại không hề tức giận, còn xưng tỷ gọi muội với mình, chẳng phải đã chứng tỏ rằng nàng ấy căn bản không để ý gì lắm đến phu quân của mình hay sao?

Cả mê cung như tìm thấy được lối ra, nhưng cô lại hoàn toàn không muốn tin!

Thấy cô vẫn không tin, Nam Cung Cẩm bước lên trước vài bước, túm tay cô đặt vào dưới hạ bộ của mình. Mặc Họa vô thức muốn rụt tay lại nhưng cuối cùng vẫn chạm vào, quả nhiên, không hề có gì hết!

“Ta vốn có thể tìm người thay ta hoàn thành tâm nguyện của cô, nhưng ta cảm thấy nếu làm thế thực sự quá bất công với cô. Hơn nữa, sau này cũng không biết trong phủ sẽ vì chuyện đó mà xảy ra bao nhiêu hiểu lầm. Thế nên, ta quyết định thành thật với cô. Nếu cô không thể thông cảm, ta cũng không còn cách nào khác!” Nàng đã nói hết tất cả những lời có thể nói, Mặc Họa có thể thấu hiểu hay không, cũng không phải do nàng quyết định! Hiện giờ, nàng chỉ muốn biết Quân Tử Mạch ở đâu mà thôi.

“Tướng gia, ngươi không sợ ta nói chuyện này ra sao?” Khó khăn lắm Mặc Họa mới bình tĩnh lại được từ cơn chấn động này!

Nam Cung Cẩm cũng chỉ chờ câu này mà thôi: “Cô sẽ nói ra sao?” Đôi mày liễu nhướng cao, vẻ lạnh lùng thoáng lóe lên trong đôi mắt phượng. Nếu cô ấy muốn nói, thì vì cái mạng nhỏ của mình, nàng đành phải kết liễu cô ấy thôi!

Mặc Họa cười đầy châm chọc: “Sẽ không!” Cô không phải kẻ ngốc, nếu cô nói rằng mình sẽ nói ra, thì chắc chắn người trước mặt cô đây sẽ bẻ gãy cổ cô ngay lập tức không chút do dự! Người có thể bò lên vị trí Thừa tướng, chắc chắn không phải là người dễ mềm lòng, nương tay!

Nghe cô ấy nói vậy, vẻ lạnh lùng trong mắt Nam Cung Cẩm mới biến mất. Chỉ cần Mặc Họa đã nói sẽ không nói ra, thì chắc chắn cô ấy sẽ không nói.

“Nếu đã vậy, cô cũng nên nói cho ta biết tin tức của Vân Giảo Hề chứ?” Giờ thì hẳn là cô ấy cũng không còn lý do để hận mình nữa nhỉ.


Mặc Họa cố giữ bình tĩnh, sau đó nói ra ba chữ: “Phượng Ức Tuyết!”

Nàng nhíu mày hỏi lại: “Cô chắc chứ?” Quan hệ giữa mình và Phượng Ức Tuyết là quan hệ đồng minh, nàng ta cần thiết phải làm như thế sao?

“Nếu không, người cho rằng còn ai vào đây nữa? Ở Tây Võ này, không mấy người có năng lực mà còn có hứng làm mấy chuyện thế này. Trừ Hoàng thượng thì cũng chỉ có Hoàng hậu thôi. Hoàng thượng kiêng kỵ Mặc gia ta đã lâu, từ lúc ta làm Công chúa, đã thời thời khắc khắc đề phòng tấm lệnh bài mà tiên hoàng ban cho Mặc gia ta rồi, làm sao bản Công chúa có thể liên minh với hắn ta được!” Càng nói, trên mặt Mặc Họa càng có vẻ bất mãn hơn.

Trước giờ cô vốn là người dám yêu dám hận, không thích Mộ Dung Thiên Thu thì sẽ không hợp tác với hắn ta, chuyện này hoàn toàn dễ hiểu. Có điều… “Đang yên đang lành, sao Phượng Ức Tuyết lại làm mấy chuyện thế này chứ?”

Bắt Quân Tử Mạch, lại cố tình thả mồi để mình hiểu lầm chuyện này là do Mộ Dung Thiên Thu làm. Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt nàng: “Nàng ta muốn khiến cho ta đối đầu với Mộ Dung Thiên Thu, cuối cùng sẽ khiến Mộ Dung Thiên Thu hoàn toàn tức giận, sau đó diệt trừ ta!”

“Quả nhiên không hổ là Thừa tướng, thông minh lắm! Chuyện Hoàng hậu nương nương chướng mắt với mối quan hệ mờ ám không rõ ràng giữa ngươi và Hoàng thượng cũng không phải ngày một ngày hai, thế nên mới liên lạc với ta!” Mặc Họa không tiếc lời khen ngợi, cũng nói hết ngọn nguồn mọi chuyện ra. Không ngờ chỉ vài câu đơn giản, Yến Kinh Hồng đã có thể nhìn thấu hết ý đồ của Phượng Ức Tuyết.

Nam Cung Cẩm lãnh đạm nhìn cô: “Như vậy coi như ta và cô hòa nhau nhé. Ta không cố ý lừa cô, mà cô cũng hại Vân Giảo Hề, không ai nợ nần gì ai nữa. Cô thấy sao?”

“Tướng gia nói rất có lý. Có điều, bản Công chúa đã gả tới làm vợ ngươi rồi, nửa đời còn lại của bản Công chúa phải làm sao đây?” Mặc Họa cười lạnh chất vấn, mặt cũng đầy vẻ không vui.

Nam Cung Cẩm cười không mấy bận tâm: “Chờ đến khi Công chúa điện hạ gặp được đấng lang quân như ý rồi, hạ quan sẵn sàng tặng Công chúa một thanh ngọc như ý!” Đến giờ nàng vẫn nhớ như in chuyện năm xưa Hoàng Phủ Dật tặng cho Bạch Tịch Nguyệt một thanh ngọc như ý, Bạch Tịch Nguyệt lại không nhận nó. Dù sao nàng cũng đã chuyển hết mọi thứ giá trị trong phủ Thừa tướng đi rồi, không còn gì có thể để lại cho Mặc Họa nữa, nên nàng cũng không thấy tiếc xót gì.

“Vậy mong Thừa tướng hãy nhớ kỹ những gì mình nói hôm nay!” Mặc Họa cũng thản nhiên nói.

...

Quay về phòng mình, Bách Lý Kinh Hồng đã ngồi chờ nàng trong đó rồi. “Biết kết quả rồi chứ?!”

“Biết rồi!” Nam Cung Cẩm gật đầu: “Là do Phượng Ức Tuyết làm. Mục đích là muốn kích thích cho ta và Mộ Dung Thiên Thu đối đầu với nhau!”

“Hẳn là nàng cũng nói cho Mặc Họa biết, nàng là con gái rồi đúng không?” Giọng nói thanh lạnh chậm rãi vang lên.

Nam Cung Cẩm giật mình: “Sao chàng biết?”

Hắn lại không nói gì nữa. Với tính cách của Mặc Họa, nếu Cẩm Nhi không lấy ra lá bài tẩy cuối cùng, thì bất luận thế nào, cô ấy cũng sẽ không nói chân tướng sự việc ra.

Thấy hắn không nói gì, Nam Cung Cẩm biết ngay tên này lại giở thói là mình làm mẩy ra rồi. Nàng cũng lười hỏi thêm, khóe môi giật giật, nói với vẻ trưng cầu dân ý: “Vậy giờ chúng ta nên làm thế nào?” Nếu Mộ Dung Thiên Thu đã biết rõ chuyện này là do Phượng Ức Tuyết làm mà vẫn không có động thái gì, chứng tỏ hắn ta căn bản không định quản việc này, còn có ý giúp Phượng Ức Tuyết. Ý của Hoàng đế đã rõ ràng như vậy, muốn cứu người về sẽ rất khó khăn. Nghĩ vậy, tâm trạng của Nam Cung Cẩm lại trở nên khó chịu, nàng thừa nhận, đã rất lâu rồi nàng không bị chèn ép như thế này, đặc biệt là ở Tây Võ, về cơ bản thì không có chuyện gì bất lợi, thế nên lần này gặp chút chuyện nhỏ như vậy thôi nàng cũng đã loạn hết cả lên rồi!

Cánh môi mỏng của hắn khẽ cong lên, giọng nói trong trẻo du dương như khúc nhạc tiên chậm rãi vang lên: “Đã vậy, thì dùng kế gậy ông đập lưng ông đi!”

Nghe hắn nói vậy, mắt Nam Cung Cẩm sáng lên, kéo hắn qua hôn chùn chụt vào mặt hắn: “Cứ quyết định vậy đi!”

...

Cung Phượng Nghi, một người phụ nữ mặc cung trang màu vàng nhạt, vui vẻ ngồi tự tỉa tót móng tay của mình, nhẹ nhàng cắt gọt, giũa móng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ mỉm cười, hiển nhiên là tâm trạng đang cực kỳ tốt.

“Hoàng hậu nương nương, không ổn rồi!” Một cung nữ hoảng hốt chạy vào.

Tiếng kêu của cô ta khiến mũi kéo cắt móng tay của Phượng Ức Tuyết trượt đi, cắt thủng một lỗ. Nàng ta chợt nổi đóa, ném chiếc kéo trên tay mình về phía cung nữ kia, mà cung nữ kia lại không dám tránh, chỉ đành cố gồng lên mà chịu đựng. “Tử Quyên, từ lúc ngươi tiến cung theo bản cung, đã bao giờ không biết quy củ như thế này chứ? Ở trong cung Phượng Nghi mà kêu gào ầm ĩ cái gì chứ? Không ổn? Cái gì không ổn? Ngươi đang nguyền rủa chủ nhân của ngươi đây chết đi sao?”

Tử Quyên sợ đến trắng bệch mặt mũi, hoảng hốt quỳ xuống dập đầu, đập đầu đến mức trán tím xanh cả vào: “Hoàng hậu nương nương tha mạng, nô tỳ tuyệt đối không có ý đó! Hoàng hậu nương nương tha mạng!”

“Được rồi! Có chuyện gì thì mau nói đi, nếu không phải chuyện lớn thì coi chừng ta lột da ngươi đó!” Phượng Ức Tuyết xót xa xoa móng tay của mình, mặt đầy vẻ tức giận.

Tử Quyên vội nói: “Hoàng hậu nương nương, Quốc trượng truyền tin tới, nói là tiểu thiếu gia mất tích rồi! Người bắt tiểu thiếu gia còn để lại mẩu giấy ghi là “Gậy ông đập lưng ông”!”

“Cái gì?!” Phượng Ức Tuyết kêu ré lên! Phượng gia vốn là danh gia vọng tộc, gia thế cực kỳ lớn, mà Phượng Ức Tuyết là đại tiểu thư đích tôn của chi chính. Chỉ tiếc Phượng quốc trượng phúc mỏng quá, vô số thê thiếp nhưng lại chỉ có được rất nhiều con gái, mãi đến bốn mươi tuổi mới có được một cậu con trai. Vì thế, tầm quan trọng của cậu con trai đó hiển nhiên không cần phải nói!

Thứ nhất, đây là đứa bé mà gia chủ Phượng gia mong chờ bao lâu nay, thứ hai, có được đứa bé này, khả năng được làm chủ gia tộc này của nhà họ mới không bị người ta giành mất. Mà Phượng Ức Tuyết cũng có thể ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu này lâu hơn một chút.

Vẻ rạng ngời vui vẻ trên mặt Phượng Ức Tuyết lập tức biến mất sạch. Nàng ta nhắm mắt lại, bắt đầu trầm tư suy nghĩ từ đầu đến cuối chuyện này. Cuối cùng, một đáp án đã xuất hiện trong lòng nàng ta. Nàng ta tức tối siết chặt tay như sắp siết chảy cả máu, giọng nói vốn dịu dàng đoan trang trở nên vô cùng âm u, khủng bố: “Yến Kinh Hồng! Ngươi tàn nhẫn lắm!”

Còn ả Mặc Họa kia nữa! Nếu Mặc Họa mà không bán đứng nàng ta, thì làm sao Yến Kinh Hồng biết là do mình làm. Cũng chỉ trách mình quá ngu ngốc, lại đi tin tưởng rằng vợ của Yến Kinh Hồng sẽ đứng về phía mình. Chắc chắn chỉ có thể là do cô nàng đó giả vờ giả vịt, dùng mỹ nam kế với Mặc Họa, nên mới khiến cô ấy bị lừa thôi!

“Đi mời Thừa tướng đại nhân vào cung!” Nàng ta giận dữ nói, đồng thời gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất! Nàng ta không phục, bao năm nay nàng ta sinh tồn trong chốn hậu cung, nàng ta tự cho rằng mình đã nắm chắc được tâm lý của mọi người rồi, nhưng không ngờ, trước mặt Yến Kinh Hồng, chút mưu kế này của nàng ta thực sự không đủ để làm gì cả! Yến Kinh Hồng có thể không cần tính mạng của người thiếp kia, nhưng Phượng gia bọn họ thì bất luận thế nào cũng không thể mất đi đứa bé đó được!

...

Trong phủ Thừa tướng, Nam Cung Cẩm tìm được hướng giải quyết mọi chuyện rồi, đương nhiên vô cùng thảnh thơi nằm dựa vào ghế quý phi ăn nho, nghe Vẫn bẩm báo: “Chủ nhân, Phượng Triển Dương, tiểu công tử của Phượng gia đã bị chúng thuộc hạ bắt rồi!”


“Ừm, tốc độ nhanh đấy.” Nam Cung Cẩm không tiếc lời khen ngợi. Phượng Triển Dương là tâm can bảo bối của gia chủ Phượng gia, là con nối dõi của nhà đó, tất nhiên sẽ không được phép xảy ra bất cứ sơ suất gì, đánh rắn phải đánh dập đầu, đạo lý này, Nam Cung Cẩm nàng vẫn hiểu rất rõ!

Bách Lý Kinh Hồng ngồi bên cạnh phê duyệt tấu chương, nhìn dáng vẻ đắc ý đó của nàng, trong lòng chợt cảm thấy rất buồn cười, nhưng hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, sau đó lại vùi đầu xử lý việc của mình.

Nam Cung Cẩm cũng rất nhàn nhã cầm một quả nho nhét vào miệng hắn, cười tít mắt nói: “Tình yêu ơi!”

Hắn thoáng khựng lại, xem ra không quen với động tác thân mật này lắm, cũng không mở miệng.

Nam Cung Cẩm nhíu mày, sau đó bực mình nói: “Ăn đi!” Giọng nói đầy vẻ bực dọc.

Bị nàng quát như vậy, hắn lại rất ngoan ngoãn mở miệng ra, ngậm quả nho đó vào miệng.

Nam Cung Cẩm lườm hắn một cái, tức tối nói: “Chàng ấy, đúng là cái tính thích bị ngược đãi!” Tử tế thì không nghe, cứ muốn mình phải cáu mới thích cơ.

Khóe môi hắn hơi giật giật, vẻ cam chịu lóe lên trong đôi mắt màu bạc ánh trăng kia.

Cũng đúng lúc này, một tiểu thái giám lắc la lắc lư bước vào, vừa thấy Nam Cung Cẩm, gã liền cười nói: “Tướng gia, Hoàng hậu nương nương mời ngài vào cung một chuyến!”

Nam Cung Cẩm không mấy để ý, lại tự bóc vỏ một quả nho nữa, làm ra vẻ không quan tâm, nói: “Trên vai bản quan bị thương do tên bắn, trong người không thoải mái, e rằng không thể vào cung gặp Hoàng hậu nương nương được rồi!”

Trước khi tiến cung, tiểu thái giám kia cũng là con cháu tay chân của Phượng gia, thế nên gã biết rõ ngọn nguồn nội tình trong chuyện lần này. Nghe Nam Cung Cẩm nói vậy, sắc mặt gã lập tức trở nên hơi khó coi: “Thừa tướng đại nhân, chẳng lẽ ngài không quan tâm đến sự sống chết của vị Hề phu nhân kia sao?”

“Bản quan nghĩ rằng, Hoàng hậu nương nương sẽ càng để ý đến sự sống chết của vị tiểu công tử Phượng gia kia hơn!” Nam Cung Cẩm thản nhiên nói, trong giọng nói đầy vẻ ngang ngược hung hăng. Trong cuộc đàm phán, đương nhiên không thể thể hiện ra sự yếu đuối của mình, nếu không, chính mình sẽ thua một nửa rồi.

“Ngươi!!!” Tiểu thái giám tức tối chỉ vào Nam Cung Cẩm, trong lòng bực phát điên. Dù sao, gã đi theo Hoàng hậu nương nương bao nhiêu năm nay, thực sự chưa từng phải chịu ấm ức gì, càng chưa từng bị người ta chặn họng bao giờ, trong lòng gã đương nhiên sẽ cảm thấy rất tức giận.

“Sao hả? Một gã hạ nhân bên cạnh Hoàng hậu nương nương mà cũng dám hống hách thế này, ngươi cho rằng bản quan ăn chay niệm Phật sao?” Nam Cung Cẩm hừ lạnh một tiếng.

Tiểu thái giám kia vội rụt tay lại, hiện giờ tiểu công tử vẫn còn ở trong tay đối phương, tốt nhất là đừng chọc giận y thì hơn. Hơn nữa, rõ ràng Hoàng thượng coi trọng Yến Kinh Hồng này hơn nương nương nhà mình nhiều. “Thừa tướng đại nhân, nô tài sai rồi, nô tài đáng chết, chỉ tại nô tài nhất thời lo lắng quá nên mới bất kính với ngài thôi, xin ngài đại nhân đại lượng đừng chấp vặt với kẻ tiểu nhân, tha tội cho nô tài!”

Nam Cung Cẩm cười lạnh, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng có nói nhảm nhiều nữa, phiền công công quay về báo với nương nương, lúc nào thiếp thất của bản quan quay về, thì lúc đó tiểu công tử Phượng gia cũng có thể quay về! Công công về đi, không tiễn!”

Tiểu thái giám kia hơi hậm hực nhìn Nam Cung Cẩm, khóe mắt lại liếc qua Bách Lý Kinh Hồng đang vùi đầu cầm bút lông viết lách gì đó, đáy mắt chợt lóe lên tia sáng kỳ dị. Nhưng, cũng cùng lúc này, người đàn ông vốn đang cúi đầu kia chợt ngẩng lên nhìn gã một cái, ánh mắt như băng lạnh khiến người ta sợ đến run người! Gã rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng quay người ra về...

...

Sau khi gã đi rồi, Nam Cung Cẩm rất nhàn hạ ngồi ăn nho tiếp. Khoảng hơn một canh giờ sau, Quân Tử Mạch đã quay về, đi hẳn cửa chính. Sắc mặt tiểu nha đầu kia lại hơi ửng hồng, vừa nhìn thấy Nam Cung Cẩm, cô ấy lập tức nói: “Lại làm Tướng gia thêm phiền phức rồi!”

Nam Cung Cẩm lắc đầu không mấy bận tâm, nhưng lại hơi buồn bực nói: “Tử Mạch, sao mặt muội đỏ thế?” Nếu xét theo lẽ thường, bị bắt cóc đi khó khăn lắm mới quay về được, lẽ ra trên mặt phải đẩy vẻ sợ hãi mới đúng chứ? Tiểu nha đầu này lại đỏ mặt là sao?

“À… chuyện này… chuyện này… là do vừa rồi lúc đi qua Ngự hoa viên, ta không cẩn thận bị choáng váng suýt rơi xuống hồ, được một người đàn ông áo đen rất tuấn tú kéo lại. À không phải, ta đang nói cái gì thế này!” Quân Tử Mạch giậm chân một cái, mặt lại càng đỏ hơn.

Nam Cung Cẩm nghe vậy liền hiểu ngay, tiểu nha đầu này cũng giống như Mặc Họa vậy, mầm tình nảy nở đây mà. Mùa này cứ như mùa để tương tư vậy! Người đàn ông áo đen rất tuấn tú à? “Có phải nhìn rất ngông cuồng, tà phái, vạt áo trước ngực hơi hé mở không?”

“Sao tỷ biết? Có điều, đang giữa mùa đông thế này, hắn không lạnh sao?” Sắc mặt Quân Tử Mạch lại trở nên rất khó hiểu.

Nam Cung Cẩm không khỏi bật cười, Bách Lý Dung thích Lãnh Tử Hàn, Quân Tử Mạch cũng thích Lãnh Tử Hàn, tên đó cũng có duyên với các thiếu nữ quá chứ!

“Nàng cười gì vậy?”

“Cười vì duyên phận của người nào đó tới rồi!”

Bách Lý Kinh Hồng cũng nhanh chóng hiểu ra đối phương là ai. Hắn ngước lên nhìn Quân Tử Mạch, đột nhiên lại nổi lòng nhiệt tình, giọng nói thanh thoát vang lên: “Trẫm cảm thấy, nếu cô mà theo đuổi hắn, chắc chắn sẽ thành công đấy. Trẫm sẵn lòng giúp đỡ.” Sớm quét cái tên Lãnh Tử Hàn kia ra khỏi tầm mắt của mình và Cẩm Nhi thì càng tốt.

“Phì!” Nam Cung Cẩm phun hết cả ngụm nước trong miệng ra ngoài, đúng là bụng dạ đen tối!


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!