“Yến khanh có một vị huynh trưởng ruột thịt, lại còn có một vị họ hàng xa nữa, thật khiến trẫm hâm mộ!” Một câu quái quái gở gở phun ra từ miệng Mộ Dung Thiên Thu, bất cứ ai cũng có thể nhận ra vẻ ghen tuông trong đó.
Một vạch đen lớn sổ thẳng xuống sau gáy Nam Cung Cẩm, này này, có ca ca với họ hàng xa thì có cái quái gì đáng hâm mộ?! Tên này hết chuyện để nói nên nói lung tung à? Sau lưng nàng còn cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạnh như băng đang nhìn nàng chằm chằm của người nào đó. Đúng là trước có sói, sau có hổ, khổ sở chết đi được!
Mộ Dung Thiên Thu nhìn Bách Lý Kinh Hồng một lúc lâu, đến khi nhìn thấy đôi mắt màu bạc của hắn, hắn ta thoáng sững người một chút, hình như hắn ta đã từng nghe nói ai ở đâu đó có tròng mắt màu bạc, nhưng nhất thời không nhớ ra được. Vì thế, hắn ra càng quan sát Bách Lý Kinh Hồng kỹ hơn: “Yến khanh, vị họ hàng xa này của khanh nhìn thấy trẫm cũng không hành lễ sao?” Đôi mắt màu xanh biếc như lóe lên vẻ âm u, giọng điệu ẩn chứa sự tàn độc, xem ra, hôm nay hắn ta quyết tâm muốn làm khó dễ Bách Lý Kinh Hồng.
Nam Cung Cẩm hơi khựng lại, làm sao nàng nói với Mộ Dung Thiên Thu rằng Nam Nhạc Hoàng lén đến Tây Võ được?! Nếu nói vậy, bản thân mình cũng khó tránh khỏi bị liên lụy, vì thế, Nam Cung Cẩm do dự một lúc rồi liếc Bách Lý Kinh Hồng một cái, đáp: “Chân hắn không tiện quỳ xuống hành lễ!”
“…” Đây chắc chắn là lời bịa đặt vớ vẩn nhất mà Mộ Dung Thiên Thu từng nghe.
Sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng cũng càng ngày càng đen, đen y như vật thể khó gọi tên trong hố xí vậy! Chỉ trong giây lát mà mình lại từ người đàn ông của nàng, biến thành người họ hàng xa đi đứng bất tiện sao? Mà tên Mộ Dung Thiên Thu này cứ mở miệng ra là “Yến khanh Yến khanh” thân thân mật mật, sự đối lập rõ rệt như vậy thì sao hắn không bốc hỏa cho được?!
Đôi mắt màu xanh biếc nhìn chằm chằm Bách Lý Kinh Hồng, trực giác nói cho hắn ta biết, người đàn ông này không đơn giản. Đương nhiên, việc khiến hắn ta càng bất mãn hơn đó là sự mờ ám mơ mơ hồ hồ giữa hắn và Yến Kinh Hồng khiến hắn ta thấy rất khó chịu: “Ngươi không phải là người Tây Võ?”
“Hoàng thượng, có chuyện gì cứ hỏi thần là được, vị họ hàng này của thần rất nhát gan, không biết ăn nói, sợ sẽ bất kính với Hoàng thượng!” Tiếp tục bịa đặt, nàng không thể để cho tên kiêu ngạo này nói ra mấy lời không nên nói được.
Nhát gan? Khóe mắt Mộ Dung Thiên Thu khẽ giật giật, người đàn ông đó nhìn có vẻ gì là nhát gan không? Đôi mắt màu bạc thi thoảng lại nhìn mình, thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, thờ ơ, nhưng thực ra lại như có luồng khí lạnh vây quanh. Hắn ta còn nghi ngờ rằng, nếu không phải vì có Yến Kinh Hồng đang ở đây, thì liệu có phải người đàn ông này sẽ lôi cổ mình ra ngoài đánh cho một trận không? Người như vậy mà còn nói là nhát gan sao?
Phong và Tu cũng cảm thấy choáng váng, lẳng lặng liếc nhìn sắc mặt chủ nhân nhà mình, sao cứ có cảm giác yên lặng trước cơn bão vậy nhỉ?! Ở Tây Võ mà đối đầu với Mộ Dung Thiên Thu tuyệt đối không phải chuyện hay, Hoàng thượng, ngài phải bình tĩnh một chút!!!
Mà sau khi nghe Nam Cung Cẩm nói vậy, Bách Lý Kinh Hồng lại không hề tức giận, đôi môi mỏng còn khẽ nhếch lên cười như có như không. Nàng nói hắn nhát gan cũng không phải thực sự khinh thường hắn, mà là đang bảo vệ hắn. Hắn tin rằng không chỉ mình hắn nhận ra điều này, ngay cả Mộ Dung Thiên Thu cũng nhận ra.
Quả nhiên, ánh mắt không vui của Mộ Dung Thiên Thu lại hướng về phía Nam Cung Cẩm: “Yến khanh bảo vệ hắn như vậy sao?”
“Hoàng thượng nói vậy là sao? Thần không hiểu!” Giả ngu triệt để.
Mộ Dung Thiên Thu phát nản, còn Bách Lý Kinh Hồng thì đầy vẻ đắc ý.
“Vậy, Yến khanh cho trẫm mượn vị bằng hữu kia mấy ngày được không? Trẫm sẽ đưa hắn đi thăm thú hết phong cảnh của hoàng thành Tây Võ, chắc chắn không bạc đãi khách quý của Yến khanh!” Trực giác của đàn ông nói cho hắn ta biết, người đàn ông này còn nguy hiểm hơn cả một thê một thiếp kia của Yến Kinh Hồng, thế nên, tốt nhất là tách hắn ra khỏi Yến Kinh Hồng.
Nghe câu này, Nam Cung Cẩm cũng mất hứng, chưa nói đến chuyện bao nhiêu lâu không gặp Bách Lý Kinh Hồng, trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút nhớ mong, mà chỉ cần xét đến việc chưa biết tay Mộ Dung Thiên Thu này có ý đồ gì, thì nàng cũng không thể đồng ý được rồi! Nàng không quên Mộ Dung Thiên Thu là một gã đoạn tụ, hôm nay Bách Lý Kinh Hồng vừa đến đây, mọi đề tài của hắn ta đều xoay quanh Bách Lý Kinh Hồng, nếu giao Tiểu Hồng Hồng ra thật, ai mà biết tên biến thái chết tiệt không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích này sẽ còn làm ra những chuyện cầm thú gì với Tiểu Hồng Hồng chứ?!
“Xin Hoàng thượng thu lại mệnh lệnh vừa rồi, vị họ hàng xa này của thần trước giờ vẫn giữ thân trong sạch, vẫn không nên đi thì hơn, cũng đỡ làm phật ý tốt của Hoàng thượng, thì không hay ho gì!” Ý của nàng là, hắn không có đam mê giống ngươi, ngươi đừng có mơ tưởng!
Mộ Dung Thiên Thu nghe câu này chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, mình mời hắn thì liên quan gì đến chuyện người đàn ông này có giữ thân trong sạch hay không? Hắn ta nhìn Yến Kinh Hồng chằm chằm, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh như thường của y còn thoáng có vẻ căng thẳng, khiến hắn ta lại càng buồn bực hơn, chẳng lẽ y cho rằng mình muốn dẫn người đàn ông này đi thanh lâu chơi sao?! Thấy y căng thẳng như vậy, trong lòng hắn ta cảm thấy rất khó chịu. Từ sau khi tiểu tử này xuất hiện, mình đã công khai, ám chỉ mình muốn y bao nhiêu lần rồi? Bình thường y muốn gì mình liền cho y cái đó, ngay cả chốn quan trường cũng luôn che chở bảo vệ cho y, khiến cho y một bước lên mây. Nhưng mỗi lần nhìn thấy mình, y luôn đầy vẻ đề phòng, giờ còn căng thẳng thế kia vì một tên đàn ông không biết ở đâu lòi ra, thì làm sao hắn ta có thể không bực bội cho được?
Nam Cung Cẩm vừa dứt lời, ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng nhìn Mộ Dung Thiên Thu cũng thêm phần dò xét, năm vừa rồi hắn luôn tìm kiếm Cẩm Nhi, cho nên không chú ý nhiều đến những chuyện khác, chẳng lẽ Mộ Dung Thiên Thu này đoạn tụ thật sao?
“Yên khanh từ chối thẳng thừng như vậy khiến trẫm rất đau lòng!” Mộ Dung Thiên Thu giả vờ giả vịt nói. Miệng thì kêu đau lòng, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song đó lại khẽ nở nụ cười đầy nguy hiểm.
Trong mắt Bách Lý Kinh Hồng, nụ cười này là nhằm vào Cẩm Nhi. Còn với Nam Cung Cẩm, thì tay này đang ám chỉ mình rằng, nếu không giao Bách Lý Kinh Hồng ra, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ xử lý mình. Thầm cân nhắc một lúc lâu vẫn cảm thấy không thể giao Tiểu Hồng Hồng cho hắn ta được. Nam Cung Cẩm nàng là người có sức chiến đấu và sinh mệnh dai dẳng như tiểu cường*, tuyệt đối không thể cúi đầu trước thế lực thù địch!
*Con gián.
Vì vậy, hai người đều nhìn Mộ Dung Thiên Thu bằng ánh mắt bất thiện. Cũng không bao lâu sau, hạ nhân lại tới báo: “Đại nhân, đại ca ngài tới!”
Đại ca này, đương nhiên là chỉ Thượng Quan Cẩn Duệ. Nam Cung Cẩm mừng rỡ: “Mau mau mời đại ca ta vào!” Lại nhớ, sau khi bọn họ đến Tây Võ, Thượng Quan Cẩn Duệ vẫn dùng thân phận huynh muội để đối xử với nàng, nhưng có lẽ trong lòng vẫn còn bận tâm về việc mình không muốn buông tay Bách Lý Kinh Hồng, nên rất ít khi đến tìm nàng, hôm nay phá lệ tới đây khiến nàng rất vui vẻ.
Đôi mày đẹp của Bách Lý Kinh Hồng khẽ nhíu lại, lần trước ở Nam Nhạc hắn đã gặp ca ca của Cẩm Nhi, cũng chính là Thượng Quan Cẩn Duệ. Năm ngoái nghe nói Thượng Quan Cẩn Duệ từ quan bỏ đi, thì ra cũng theo Cẩm Nhi đến Tây Võ. Thượng Quan Cẩn Duệ cũng còn đến đây, vậy mà mình lại không biết gì cả. Nghĩ thế, trong lòng hắn càng cảm thấy buồn hơn.
Còn Mộ Dung Thiên Thu, vừa nghe đại ca Yến Kinh Hồng tới, sắc mặt vốn đã khó coi lại càng khó coi hơn. Người đàn ông nhã nhặn như ngọc đó, thoạt nhìn còn thâm sâu khó lường hơn cả mình. Lại nói, tuổi tác của hai người cũng không chênh nhau là mấy, nhưng đến tận bây giờ Mộ Dung Thiên Thu cũng không thể dò xét được nửa phần tính cách hay sơ hở của hắn. Người như vậy thật sự quá nguy hiểm. Với tính nết của Mộ Dung Thiên Thu, thẳng tay diệt trừ hắn tất nhiên sẽ yên tâm hơn nhiều, nhưng hắn lại là đại ca của Yến Kinh Hồng, không thể động thủ được!
Nam Cung Cẩm quay đầu, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ như ngẫm nghĩ của Mộ Dung Thiên Thu, thầm giật thột trong lòng, sao nàng lại quên mất nhỉ, mỗi lần nhìn thấy Duệ ca ca, ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu như dính chặt lấy người huynh ấy vậy, giờ lại để Duệ ca ca xuất hiện trước mặt tên Mộ Dung đoạn tụ… có khi nào tay này không kiềm chế được, lại lao thẳng tới cưỡng bức không?!
Nàng vừa suy nghĩ lại vừa thầm đổ mồ hôi lạnh, nhưng đứa bé con trong ngực nàng lại rất ngoan ngoãn, bao nhiêu lâu mà cũng không khóc không quấy gì, đôi mắt xếch hẹp dài ngước lên nhìn họ như rất tò mò, nhìn thế nào cũng không giống một đứa bé vừa chào đời. Có lẽ vì mang thai lâu hơn ba tháng nên thoạt nhìn mới bầu bĩnh trắng trẻo hơn một chút.
Không bao lâu sau, Thượng Quan Cẩn Duệ mặc chiếc áo trường bào màu lam nhạt bước vào. Dung nhan phong thần tuấn lãng, thêm nụ cười mỉm trên môi, hắn ung dung bước tới khiến cả gian phòng cũng như được nụ cười trên môi hắn chiếu sáng lên vậy. Người này luôn khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy tâm hồn thư thái thoải mái như đón một ngọn xuân vậy.
Vì thế, Nam Cung Cẩm lại không kìm được khẽ liếc nhìn Mộ Dung Thiên Thu một cái, nhìn thấy trong đôi ngươi xanh biếc của hắn ta ánh lên tia sáng nguy hiểm và đầy tính xâm chiếm khiến tín hiệu đèn đỏ trong lòng nàng cũng bị treo cao lên. Đúng là oan nghiệt mà! Không phải Lãnh Tử Hàn cũng rất đẹp trai sao? Còn là đệ đệ ruột của hắn ta nữa, sao hắn ta không nhắm vào Lãnh Tử Hàn chứ? Đã chỉ biết bắt nạt người thật thà hiền hành như nàng, hơi một tí lại giở trò mờ ám với mình đã đành, giờ đến cả chồng với đại ca mình mà hắn ta cũng không chịu buông tha nữa!
Thượng Quan Cẩn Duệ vốn nhận được tin Mộ Thiên Thiên đã sinh nên mới tới thăm, nhưng lại không ngờ gặp được Bách Lý Kinh Hồng ở nơi này! Vào khoảnh khắc nhìn thấy hắn, hắn ta hơi sững người một chút, sau đó lập tức giấu đi tâm trạng của mình, cười nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Thảo dân tham kiến Hoàng thượng!”
Thượng Quan Cẩn Duệ là vậy, từ trước đến nay đều khéo léo ứng phó với mọi hoàn cảnh, biết làm thế nào là tốt nhất cho mình, trong tình huống không động chạm đến giới hạn thì sẵn sàng cúi đầu với người khác. Mà cũng chỉ có người biết cúi đầu, mới có thể giấu mình dễ dàng hơn một chút.
“Tiên sinh đứng lên đi, nếu đã là đại ca của Yến khanh, thì sau này thấy trẫm cũng không cần khách sáo như thế nữa!” Mộ Dung Thiên Thu cười nói, nhưng nụ cười lại không sâu đến đáy mắt.
Khóe môi Nam Cung Cẩm khẽ run lên, thấy chưa, tay này lại bắt đầu lôi kéo tiếp cận trai đẹp rồi đấy!
“Lễ nghĩa không thể bỏ qua được!” Hắn cười nhã nhặn, cũng không bận tâm đến lời của Mộ Dung Thiên Thu.
Vì thế, trong phòng này liền có ba người đàn ông tuấn tú tuyệt mỹ, còn thêm một tay giả trai yêu kiều xinh đẹp. Tình hình lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng, Bách Lý Kinh Hồng cũng cảm thấy Thượng Quan Cẩn Duệ có vẻ xa cách với mình, hoàn toàn khác hẳn thái độ khi gặp mặt ở Nam Nhạc lần trước, nhưng Bách Lý Kinh Hồng không mấy quan tâm, dù sao, hắn cũng không quá thích người được gọi là ca ca này của Cẩm Nhi, ca ca ư? Ha…
“Oa oa oa…” Tiểu Kinh Lan chợt khóc òa lên. Cậu nhóc vừa khóc, Nam Cung Cẩm sợ trắng bệch mặt mũi, lật qua lật lại đứa bé nhìn mấy lần cũng không phát hiện có vấn đề gì: “Sao thế này? Người đâu, người đâu?! Mau đi mời đại phu!”
Một vạch đen chảy thẳng xuống sau gáy quản gia: “Tướng gia, chắc là công tử đói bụng nên mới khóc, không cần mới đại phu!” Bình thường không phải Tướng gia rất thông minh nhanh trí sao? Sao lại phạm sai lầm sơ đẳng thế này!
Nghe vậy, Nam Cung Cẩm cuống quít thậm chí còn lười cả chào hỏi ba người kia, bế Quân Kinh Lan lao vội về phía phòng Mộ Thiên Thiên, bước chân vô cùng gấp gáp. Đôi mắt xanh biếc của Mộ Dung Thiên Thu lại hiện lên vẻ không vui. Xem ra, hắn ta quá dung túng tiểu tử này rồi, bây giờ còn chẳng có chút quy củ nào nữa!!!
Bách Lý Kinh Hồng thì cảm thấy trong lòng hơi chua chua. Cẩm Nhi vẫn luôn nói rất ghét Quân Lâm Uyên, nhưng bây giờ lại đối xử tốt với con trai của hắn ta như vậy, làm sao hắn không ăn giấm, không ghen cho được?! Hắn thực sự rất muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mới có thể khiến cho mối quan hệ của bọn họ tốt như thế, thậm chí đứa bé kia chỉ vừa khóc mấy tiếng, nàng đã bỏ rơi luôn cả mình, lúc đi còn chẳng kịp nhìn mình lấy một cái! Nghĩ tới đây, trong tim của hắn lập tức rất khó chịu, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt.
Người bình tĩnh duy nhất là Thượng Quan Cẩn Duệ, hắn ta biết hết mọi chuyện giữa Cẩm Cẩm và Quân Lâm Uyên. Với tính cách trọng tình trọng nghĩa của Cẩm Cẩm, nàng không thể nào không báo đáp ân tình lớn như thế của Quân Lâm Uyên, ngay cả mất mạng vì đứa bé kia, nàng cũng cam lòng, thế nên, biểu hiện như hiện giờ cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Hắn ta quay sang, nhìn thấy ngay ánh mắt không vui của Bách Lý Kinh Hồng. Không biết vì sao, nhìn hắn như vậy, hắn ta lại cảm thấy vui vẻ khó tả. Cũng không nên để người đàn ông này quá thuận buồm xuôi gió được.
Từ rất xa, Mộ Thiên Thiên đã nghe thấy tiếng khóc của Quân Kinh Lan rồi, mẫu tử liền tâm khiến nàng nghe mà xót lòng. Thấy Nam Cung Cẩm ôm đứa bé lao vội vào, Vân Giảo Hề bước lên trước hỏi: “Tướng công, đứa bé sao thế?” Giả vờ làm vợ chồng lâu ngày nên nàng gọi câu tướng công cũng rất thuận miệng.
“Chắc là đói bụng!” Nam Cung Cẩm vội vội vàng vàng nói rồi đưa đứa bé đến trước mặt Mộ Thiên Thiên: “Nàng biết cho bú chứ?”
Nàng hỏi không chút e dè, Mộ Thiên Thiên hơi xấu hổ một chút nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu, đón lấy đứa bé, cởi áo, bắt đầu cho đứa bé bú sữa. Đúng là Tiểu Kinh Lan bị đói thật, vừa ngậm vào liền uống ngon lành, không khóc không quấy nữa, khiến tâm trạng căng thẳng vừa rồi của Nam Cung Cẩm cũng nguôi dần. Tình mẫu tử như toát ra từ người Mộ Thiên Thiên, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
“Ta vốn định nhân lúc rảnh rỗi đưa tên nhóc này ra ngoài khoe khoang một phen, xem ra không được rồi. Nếu cứ hở một chút lại khóc thì ông đây mất hết thể diện mất! Có điều, lần trước đã nói rồi, có nên tìm mấy bà vú cho thằng bé không?” Không thể không nói, đứa bé chỉ vừa khóc đã khiến tim Nam Cung Cẩm thắt hết cả lại, nếu khóc thêm vài lần nữa, ai mà biết được liệu nàng có phát bệnh tim luôn hay không!
“Nhất định phải tìm bà vú ạ!” Quản gia đứng bên cạnh nói chen vào, làm gì có gia đình giàu có nào không dùng bà vú.
Nam Cung Cẩm trầm ngâm một lát rồi phân phó: “Vậy đi tìm cho bản quan, tìm khoảng 14, 20 người. Nhớ rõ, phải là người không ốm không đau, cơ thể mạnh khỏe mới được phép cho con trai ta bú!”
“Vâng!” 14, 20 người, Tướng gia muốn làm tiểu công tử no chết hay sao?! Nhưng lão cũng không thể can thiệp vào ý kiến của chủ nhân được. Lão đáp rồi lập tức xuất môn lo liệu.
Đi chưa được mấy bước, lão lại nghe tiếng Nam Cung Cẩm truyền tới: “Nhớ, là phải tìm bà vú mặt mày xinh xắn, chiều cao vừa phải, tốt nhất là chưa từng cho con bú, độ tinh khiết và dinh dưỡng của sữa mới tương đối cao được, tốt nhất là có chút công phu để đỡ làm con ta ngã, còn nữa, công phu cũng không thể quá cao, nếu quá cao mạnh tay quá sẽ làm con ta bị thương mất!”
Quản gia như hóa đá ngoài cửa, ngài tìm bà vú hay tìm cái gì vậy? Tướng gia, có cần phải thế không?!
“Nghe thấy lời bản quan chưa?” Không nghe tiếng đáp, Nam Cung Cẩm không nhịn được lại hỏi thêm.
Quản gia vội gật đầu: “Nghe rồi nghe rồi, lão nô lập tức đi ngay.”
“Đi nhanh về nhanh! Nếu để con ta bị đói, bản quan sẽ thu lại chức quản gia của ngươi!”
“Vâng!” Lão quản gia vốn đã hơn 50 tuổi, chợt hăng máu như đánh tiết gà, chạy ầm ầm ra ngoài cửa. Từ trước đến nay Tướng gia vẫn luôn rất thân thiện với hạ nhân, hôm nay lần đầu tiên nói ra câu như vậy. Xem ra, đúng là Tướng gia rất coi trọng tiểu công tử!
Đám hạ nhân lui tới nhìn thấy quản gia chạy vèo qua như gió liền ngạc nhiên hỏi nhau.
Hạ nhân Giáp: “Có phải quản gia không?”
Hạ nhân Ất: “Hình như vậy.”
“Sao tự dưng lại chạy nhanh thế?”
“Chắc trong nhà quản gia có người chết!”
“Rầm!” Tiếng quản gia vấp ngã xuống đất ở cách đó không xa.
Cũng đúng lúc đó, ba người Mộ Dung Thiên Thu đợi mãi không thấy Nam Cung Cẩm đâu nên đều cùng đi tới đây. Từ xa đã nghe thấy mấy lời nàng dặn dò quản gia này nọ, trên người Bách Lý Kinh Hồng thoáng tỏa ra chút ghen tuông, đôi ngươi xanh biếc của Mộ Dung Thiên Thu lại lóe lên tia sáng khó hiểu. Thượng Quan Cẩn Duệ liếc nhìn hai người, trên môi vẫn nở nụ cười nhã nhặn như có vẻ rất thoải mái.
Ba người vừa đi tới, Nam Cung Cẩm mới chợt nhớ ra vừa rồi mình đi vội quá, quên béng mất pho Đại Phật Mộ Dung Thiên Thu này. Nàng vội khom người xin lỗi: “Vừa rồi thần thất lễ quá, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu này của nàng, tâm trạng của Mộ Dung Thiên Thu mới thoải mái hơn một chút, nụ cười âm u khẽ nở trên môi, bước tới trước mặt Nam Cung Cẩm nói: “Yến khanh không cần khách khí như thế. Khanh biết trẫm sẽ không giận khanh mà.”
Nghe câu này, Nam Cung Cẩm chỉ cảm thấy rợn hết cả người, sao nghe mờ ám quá vậy?! Ngay sau đó, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng nhìn nàng cũng lạnh hẳn đi, cũng thầm hiểu được những tin đồn kia từ đâu mà ra. Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ phẩy tay áo bỏ đi, nhưng hiện giờ, nếu hắn bỏ đi chẳng phải sẽ khiến tay Mộ Dung Thiên Thu kia được lợi hay sao?! Đôi môi mỏng mấp máy định nói gì đó, lại nghe Nam Cung Cẩm nói trước: “Tạ ơn Hoàng thượng ưu ái, có điều, Hoàng thượng bận rộn quốc sự, thần nghĩ, vì sự an nguy và phồn vinh của Tây Võ, hay là ngài hồi cung trước đi!”
“Khanh đuổi trẫm?” Mộ Dung Thiên Thu nhướng mày, đôi mắt xanh biếc thoáng hiện lên vẻ hung tàn, to gan thật, xem ra, hắn ta quá dung túng tiểu tử này mà!
Luồng áp khí mạnh mẽ ép xuống cơ thể nhỏ xinh của Nam Cung Cẩm, nàng thực sự muốn hét ầm lên rằng: “Đúng thế! Ta đang đuổi ngươi đấy!” Nhưng cuối cùng vẫn trả lời rất súc tích: “Thần không có ý đó, chỉ là, gần đây trong triều khá nhiều chuyện phiền phức, nhất là vừa rồi thần lại giết Kinh triệu phủ doãn trong lúc nóng giận, việc này khá phức tạp, chắc hẳn cũng khiến Hoàng quý phi nương nương không vui, chưa biết chừng còn xin Hoàng thượng đòi lại công bằng cho nàng ta. Đến lúc đó, xin Hoàng thượng thứ tội, gỡ rối giúp thần!”
“Ngay cả Hoàng hậu của trẫm còn đứng về phía khanh, mà khanh phải sợ một Hoàng quý phi nhỏ bé sao?” Mộ Dung Thiên Thu nhướng mày, giọng nói âm u mang theo cảm giác hung tàn. Tiểu tử này muốn đuổi mình đi à? Sao hả? Đuổi mình đi rồi để y trái ôm phải ấp chứ gì? Một thê một thiếp không đủ, còn thêm cả hai gã đàn ông này nữa à?!!!
“Hoàng hậu chỉ đứng về phía chính nghĩa, chứ không phải đứng về phía thần!” Câu này của nàng rất nghệ thuật, vừa có thể nói rõ rằng nàng và Hoàng hậu không có quan hệ gì bất chính, cũng thể hiện rõ nàng là phía chính nghĩa.
Mộ Dung Thiên Thu bước tới sát nàng: “Nếu trẫm không muốn đi thì sao?!”
Một bàn tay chợt chặn giữa hai người họ, kéo Nam Cung Cẩm rời xa ra khỏi Mộ Dung Thiên Thu, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như trước, không nói câu nào chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thiên Thu. Hắn không biết nàng định làm gì, vì sao lại tới Tây Võ làm Thừa tướng, nhưng hắn biết nếu mình nói sai sẽ hủy hoại kế hoạch của nàng trong phút chốc. Vì vậy, hắn không nói gì nhiều, có điều hắn cũng không thể đứng trơ mắt nhìn Mộ Dung Thiên Thu đứng sát gần Cẩm Nhi như vậy.
“Tây Võ hoàng, tự trọng.” Năm chữ lạnh lùng phát ra từ miệng hắn. Ngữ điệu vốn bình thản, thờ ơ lại khiến Mộ Dung Thiên Thu nhận ra cảm giác khiêu khích nồng đậm. Hắn ta nhìn sắc mặt lúng túng của Yến Kinh Hồng một cái rồi lại nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng, như cười như không nói: “Yến khanh, vị này thực sự chỉ là họ hàng xa của khanh sao?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là thế ạ!” Nam Cung Cẩm vừa nói vừa gật đầu. Ban nãy đã nói phải, giờ lại bảo không, chẳng phải sẽ thành khi quân phạm thượng sao? Nàng đâu có ngu như thế.
Nhưng trong mắt Bách Lý Kinh Hồng, thì câu này của nàng là vì muốn phủi sạch mối quan hệ với mình. Hắn quay đầu thản nhiên nhìn nàng, trong mắt đã ẩn chứa chút giận dữ. Kẹp giữa hai người thế này khiến Nam Cung Cẩm phát bực mình, suýt thì buột miệng chửi ‘đậu xanh rau má’, nhưng may mà quản gia quay lại đúng lúc, còn có cả một nhóm đông vú em đi theo, cúi người hành lễ: “Hoàng thượng, Tướng gia!”
Nhóm bà vú biết mình có thể nhìn thấy mỹ tướng của lòng mình cũng đã mừng phát điên lên rồi, không ngờ Hoàng thượng lại cũng ở đây liền vội vàng quỳ xuống: “Dân phụ bái kiến Hoàng thượng!”
Vừa nhìn lướt qua mấy người đó, Nam Cung Cẩm đã khẽ nhíu mày.
Mộ Dung Thiên Thu không mấy bận tâm, nói: “Đứng lên đi!” Khẩu khí này cũng khiến mấy bà vú dần dần bình tĩnh lại.
Đây là lần đầu tiên các bà vú được nhìn thấy Hoàng thượng nên đều run lẩy bẩy, cúi đầu đứng sang một bên không dám nói một lời. Nam Cung Cẩm bước vài bước tới, chỉ vào mấy người đang run rẩy kia: “Các ngươi về được rồi!”
Mấy bà vú kia ngẩn ra, hoàn toàn không biết mình đã làm sai điều gì. Ngay sau đó, Nam Cung Cẩm lại chỉ sang hai bà vú bên cạnh: “Các ngươi cũng có thể quay về!”
Quản gia không đồng ý nói: “Tướng gia, họ đều là bà vú tốt nhất kinh thành!”
“Vừa thấy Hoàng thượng đã sợ hãi như vậy, nếu sau này ôm con trai bản quan mà cũng sợ như lá rụng trong gió thu thế kia làm con ta hoảng hốt thì làm sao?” Nam Cung Cẩm không vui nói.
Lá rụng trong gió thu? Mấy người đàn ông nhìn sang đám vú em, nhớ tới dáng vẻ run lẩy bẩy vừa rồi của họ, trong lòng cũng cảm thấy ví von rất chính xác, nhưng dùng lý do này để đuổi người, có phải là quá cẩn thận không? Quản gia thực sự không kìm được, nhắc: “Tướng gia, Hoàng thượng đâu có thường xuyên tới ạ!” Nói xong chính lão cũng hơi sợ hãi, dù sao, trước mặt Hoàng thượng mà nói câu này có khác gì muốn chết đâu.
“Chỉ cần là chuyện có thể xảy ra, bản quan cũng không thể để nó phát sinh được!” Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, trên mặt toát ra khí khái hào hùng cùng vẻ mất kiên nhẫn.
Quản gia không thể nói gì lại, đành đáp: “Vâng!”
Nam Cung Cẩm lại quan sát kỹ càng mấy người còn lại một phen, sau đó chỉ vào một người hơi béo: “Người này không được!” Béo như thế chắc chắn sẽ rất mạnh tay, nếu làm đau con trai nàng thì sao… Một lát sau, nàng lại chỉ một người khác: “Người này cũng không được!”
Bách Lý Kinh Hồng ở cách đó không xa nhìn cảnh này chỉ thấy toàn thân mình như ngập trong dấm chua. Chẳng phải chỉ là con trai của Quân Lâm Uyên thôi sao? Việc gì nàng phải bận tâm đến mức đó, ngay cả tìm vú em mà cũng kỹ càng đến vậy?!
Mộ Dung Thiên Thu nhìn lại càng thấy khó chịu, tuy hắn ta thường xuyên trêu chọc người thanh niên này chẳng qua là vì thấy thú vị thôi. Nhưng bao nhiêu lâu nay không được chút lợi nào đã đành, không đạt được mục đích muốn nếm thử mùi vị của bé con này thì chớ, hôm nay còn phải chứng kiến y quan tâm đến đứa con mà phu nhân y sinh ra như thế, trong lòng hắn ta vui được mới là lạ! Hắn ta hơi bực bội nói: “Nếu muốn tìm bà vú tốt, thì dùng người trong hoàng cung cũng được!” Các bà vú trong cung đều đã được chọn lọc qua hàng ngàn hàng vạn người, đương nhiên phải tốt hơn bên ngoài!
Hai mắt Nam Cung Cẩm sáng rực lên, bước nhanh tới kích động nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Vậy thần tạ ơn Hoàng thượng!”
Mộ Dung Thiên Thu thấy nàng cao hứng như vậy bèn bước gần thêm hỏi: “Yến khanh định tạ ơn trẫm như thế nào?”
Sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng đen xạm lại, chỉ là mấy bà vú thôi mà, có cần phải đứng gần như thế không?!
Ặc… Nam Cung Cẩm giả vờ ho khẽ một tiếng, lẳng lặng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói: “Vậy thần mời Hoàng thượng một bữa cơm để tỏ lòng cảm ơn được không?” Ngoài mặt nàng cũng không có cảm xúc gì quá mức, trong lòng lại thầm trào nước mắt, con mẹ nó chứ, rốt cuộc là chuyện gì thế này?! May mà Lãnh Tử Hàn không ở đây, nếu không hôm nay sẽ còn loạn nữa.
“Vậy thì trẫm đành cung kính không bằng tuân mệnh!” Mộ Dung Thiên Thu rất dễ nói chuyện, đồng ý ngay lập tức. Thật ra, thứ hắn ta càng muốn ăn hơn, là người nào đó cơ. Đồng ý xong, hắn ta quay đầu nói với hạ nhân bên cạnh: “Quay về Hoàng cung phái mấy vú em lại đây!”
“Vâng!” Tiểu thái giám đáp lời xong vội vàng rời đi, trong lòng thầm nghĩ, Thừa tướng đại nhân có thể diện thật, ngay cả vú em trong Hoàng cung mà Hoàng thượng cũng có thể cho y mượn được, đúng là từ xưa đến giờ chưa từng có!
Nam Cung Cẩm nhìn mấy bà vú còn lại thêm một lúc nữa, cuối cùng chỉ giữ lại ba người có thoạt nhìn tổng thể đều có vẻ ổn nhất, rồi đuổi hết những người kia đi: “ Nghe đây, chỉ cần các ngươi chăm sóc con trai bản quan cho thật tốt, một tháng bản quan sẽ cho các ngươi một trăm lượng!”
Nàng vừa dứt lời, mấy bà vú đều ngỡ ngàng! Một trăm lượng, đúng là giá trên trời! Thừa tướng đại nhân điên rồi sao?!
Nam Cung Cẩm cũng hiểu được sự kích động của họ, một trăm lượng, nếu đổi sang nhân dân tệ thì đại khái bằng khoảng năm vạn tệ. Làm vú em mà được lương cao như vậy, chắc chắn là xưa nay chưa từng có! Ngay cả Nam Cung Cẩm làm Thừa tướng cũng chỉ được ba nghìn lượng bổng lộc mỗi tháng. Ba bà vú này đã dùng hết một phần mười bổng lộc của nàng, điều này cũng chứng tỏ nàng coi trọng chuyện này đến mức nào.
Mộ Dung Thiên Thu lườm nàng một cái: “Thừa tướng đại nhân ra tay hào phóng quá!” Tiểu tử này giàu nhỉ, ngay cả vú em trong hoàng cung phân theo cấp bậc, thì cấp cao nhất cũng chỉ được ba mươi lượng một tháng.
“Con trai bảo bối của thần đương nhiên không thể xảy ra chút sơ suất nào hết!” Nàng không e dè thẳng thắn thể hiện sự quan tâm của mình đối với đứa bé này, đồng thời cũng đang cảnh cáo Bách Lý Kinh Hồng và Mộ Dung Thiên Thu, đừng cho rằng nàng không nhận ra ánh mắt của hai tên này nhìn Quân Kinh Lan xấu xa như thế nào. Sắc mặt nàng cũng không quá thân thiện, nếu ai dám động vào đứa bé này, nàng thề sẽ hủy diệt bọn họ!
Mộ Dung Thiên Thu thử thăm dò: “Nếu trẫm gây bất lợi cho đứa bé này thì sao?”
“Vậy thì cứ bước qua thi thể thần đã!” Nàng khom người đáp, những lời này hoàn toàn như một sự khiêu khích với uy quyền của đấng quân vương, nhưng nàng hoàn toàn không có ý nhường bước, trên mặt cũng thoáng có vẻ lạnh lùng không che giấu được.
Đáy mắt Mộ Dung Thiên Thu hơi ánh lên giận dữ, nhưng nhanh chóng thu lại. Là quân vương, đương nhiên không thích có người uy hiếp mình, dù là Yến Kinh Hồng cũng không ngoại lệ!
Bách Lý Kinh Hồng vô cùng khó chịu, trừ bạc ra, hắn chưa từng thấy nàng quan tâm đến thứ gì như vậy, chẳng phải đã nói rõ rằng trong mắt nàng, mình còn không quan trọng bằng sao? Hoặc nên nói là, đứa bé kia, thậm chí còn quan trọng hơn cả mình?
Đám quản gia hạ nhân bên cạnh đều toát mồ hôi lạnh vì sự to gan của Thừa tướng đại nhân. Dám khiêu khích Hoàng thượng như vậy, không biết nên nói rằng y không biết sống chết, hay nên khen ngợi sự dũng cảm của y đây?!
Khi bầu không khí đang giương cung tuốt kiếm, Thượng Quan Cẩn Duệ chợt cười nói: “Hoàng thượng, chỉ đùa chút thôi mà, cần gì phải nghiêm túc thế.”
Nghe hắn nói vậy, bầu không khí cũng dịu xuống, Mộ Dung Thiên Thu cười đáp: “Từ bao giờ mà Thừa tướng đại nhân của trẫm lại thiếu máu hài hước vậy.”
“Thần cũng chỉ đùa với Hoàng thượng thôi mà!” Lúc này Nam Cung Cẩm mới đón lời, nhưng trên mặt không hề có vẻ gì là đùa giỡn. Nếu không thể bảo vệ an toàn được cho con trai của Quân Lâm Uyên thì nàng còn sống làm gì nữa?
Đôi ngươi xanh biếc của Mộ Dung Thiên Thu ánh lên vẻ nguy hiểm, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng bàn tay giấu dưới lớp tay áo bào rộng đã lặng lẽ xoay ban chỉ trên ngón tay cái. Người nào hiểu hắn ta cũng đều biết, đây là biểu hiện của việc hắn ta đã tức giận.
Nam Cung Cẩm cũng không phải kẻ ngu, chỉ tới mức độ nào đó đương nhiên cũng không tiếp tục dây dưa mấy chuyện này nữa, quay đầu nói với quản gia: “Mau đi chuẩn bị đồ ăn đi!”
Quản gia gật đầu đáp một tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.
Mộ Dung Thiên Thu nhìn Bách Lý Kinh Hồng hỏi: “Hôm nay phu nhân Yến khanh sinh con, chắc tối nay Yến khanh phải ở bên phu nhân chứ nhỉ?”
Câu này rõ ràng muốn khiêu khích Bách Lý Kinh Hồng. Bách Lý Kinh Hồng sao có thể không đoán được ý hắn ta. Hắn phá lệ lên tiếng đáp: “Tại hạ và Thừa tướng đã lâu không gặp, tối nay y sẽ ở bên tại hạ mới phải.”
“…” Một vạch đen sổ thẳng xuống sau gáy Nam Cung Cẩm, hàng này có thể đừng nói mấy câu mờ ám như vậy được không? Có khác nào nói cho tên Mộ Dung đoạn tụ kia biết mình thực sự có đam mê về khoản đó sao?!
“Yến khanh thấy thế nào?” Hắn ta không nhìn Bách Lý Kinh Hồng nữa mà quay sang nhìn Nam Cung Cẩm chờ câu trả lời của y.
Nam Cung Cẩm ho khẽ mấy tiếng rồi vô cùng lúng túng đáp: “Đương nhiên là ở bên phu…” Còn chưa nói thế từ phu nhân đã thấy ánh mắt lạnh băng của người nào đó quét tới, toàn thân nàng run lên, lập tức sửa lại: “Ở bên biểu huynh phương xa của thần rồi, dù sao chúng thần cũng đã rất lâu không gặp nhau, phải nâng cốc tâm sự một phen chứ. Nhưng hoàn toàn là tình cảm trong sáng, tình cảm cực kỳ trong sáng thuần khiết!”
Nàng nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, càng khiến người ta có cảm giác giấu đầu hở đuôi hơn. Nhưng Bách Lý Kinh Hồng đã cảm thấy hài lòng rồi, dù sao, hắn cũng không muốn Mộ Dung Thiên Thu nghĩ Cẩm Nhi là đoạn tụ, đến lúc đó chỉ càng phiền phức hơn. Dường như Mộ Dung Thiên Thu hơi ghen tức: “Sao chưa từng thấy Yến khanh nhiệt tình với trẫm như thế bao giờ nhỉ?!”
“…” Làm sao dám nhiệt tình với ngươi chứ? Nhiệt tình với ngươi thì bà đây chỉ có nước thất thân và mất mạng thôi! Nữ giả nam đến thi Trạng Nguyên, đây là tội khi quân, là tội lớn đủ để bị tru di cửu tộc! “Đó là vì thân phận của Hoàng thượng vô cùng cao quý, đương nhiên thần không dám quá đà.”
Mộ Dung Thiên Thu còn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy bên cạnh còn có hai người thừa đứng đó nên không nói thêm nữa, có điều ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm lại càng biến đổi kỳ quái hơn! Đôi ngươi màu xanh biếc như pha thêm sắc vàng kim, mang theo dục vọng chinh phục và hoang dã cực mạnh. Hắn ta từ từ bước tới bên Nam Cung Cẩm, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói: “Yến khanh, rồi sẽ có một ngày trẫm khiến khanh chủ động nằm trên giường trẫm!” Sau đó, nhìn thấy đồng tử Nam Cung Cẩm co lại như có vẻ rất kinh ngạc, hắn ta hài lòng cười to lên mấy tiếng.
Mộ Dung đoạn tụ đã từng biểu lộ ý đồ này với nàng rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta nói thẳng thừng ra như vậy! Nam Cung Cẩm mỉm cười vờ như không nghe thấy.
Không bao lâu sau, nhìn thấy Vân Giảo Hề đi từ trong nhà ra, nàng liền hỏi: “Kinh Lan thế nào rồi?”
“Đã ngủ rồi!” Một năm trôi qua, Quân Tử Mạch trưởng thành hơn rất nhiều. Tuy vẫn đơn giản như trước, nhưng tính cách cũng dần trầm lắng lại.
Nam Cung Cẩm khẽ gật đầu, đôi môi khẽ nở nụ cười. Trẻ con hạnh phúc thật, đói là khóc, ăn no là ngủ. Mà nàng, chắc chắn sẽ dùng đôi bàn tay của mình để mở ra cả một khoảng trời, cho đứa bé lớn lên thật vui vẻ hạnh phúc!
“Tướng gia, đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, mọi người dùng cơm luôn bây giờ chứ ạ?” Hạ nhân tới bẩm báo.
Nam Cung Cẩm kính cẩn nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Hoàng thượng, ngài thấy sao?”
“Vậy thì ăn đi, trẫm cũng đói rồi!” Hắn ta vừa dứt lời, hạ nhân lập tức chạy trước dẫn đường.
Mọi người cùng đi về phía phòng ăn. Trên đường đi, Nam Cung Cẩm đều liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng, nhưng không biết hôm nay Bách Lý Kinh Hồng bị chuyện gì kích thích nên chưa từng cho Nam Cung Cẩm một ánh mắt tử tế nào, thậm chí còn không thèm liếc nàng lấy một cái, hơn nữa, nhìn sắc mặt còn có vẻ tức giận. Chỉ có Thượng Quan Cẩn Duệ là luôn mỉm cười với Nam Cung Cẩm, dọc đường đi, nét mặt của hắn đều khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Nam Cung Cẩm thở dài một hơi, nàng chợt cảm thấy gọi Bách Lý Kinh Hồng đến đây nhanh như vậy là một sai lầm, cảm giác của nàng bây giờ thảm thương như thể tìm đường sống trong cõi chết vậy.
Vào phòng khách, Mộ Dung Thiên Thu tất nhiên phải ngồi ở ghế chính, những người khác đều tự ngồi xuống. Bốn mỹ nam mỗi người một vẻ khiến tim đám nha đầu bê đồ ăn lên đều đập thình thịch, mắt hoa lên, đi đường cũng suýt vấp ngã.
Cả một bàn đầy những món ăn ngon lạ, cao cấp. Nam Cung Cẩm thấy sắc mặt người nào đó vẫn không tốt lắm liền gắp một miếng thả vào bát hắn.
Nàng vừa đặt xuống, mặt Mộ Dung Thiên Thu lạnh hẳn đi: “Yến khanh, chẳng lẽ khanh không định gắp thức ăn cho trẫm sao?!”
Ngươi không có tay à?! Câu nói lên đến tận cổ rồi, nhưng nhớ đến chuyện hiện giờ mình còn đang nhận bổng lộc của người ta, vì vậy đành cố nuốt xuống: “Hoàng thượng, đũa của thần dính nước bọt của mình rồi, hơi bẩn, nên không tiện gắp cho ngài!”
“Trẫm không ngại.” Mộ Dung Thiên Thu quyết tâm ép Nam Cung Cẩm gắp cho hắn ta.
Nàng sa sầm mặt xuống gắp một miếng thả vào bát hắn ta: “Mời Hoàng thượng dùng cơm!”
Dáng vẻ miễn cưỡng này khiến ai nhìn thấy cũng có thể mất cả hứng ăn uống, nhưng riêng Mộ Dung Thiên Thu lại có vẻ rất sung sướng, vừa ăn còn vừa nhìn hai người Bách Lý Kinh Hồng và Thượng Quan Cẩn Duệ bằng ánh mắt thâm thúy.
Bắt gặp ánh mắt này của hắn ta, Nam Cung Cẩm càng cảm thấy gã này thật dâm loạn! Chẳng lẽ hàng này muốn hạ gục hết tất cả mỹ nam trên bàn này sao?! Đừng có mơ!!!
Ăn được một lát, Mộ Dung Thiên Thu chợt hỏi Bách Lý Kinh Hồng: “Ngươi là người nước nào?” Giọng nói mang theo vẻ cao ngạo của bậc đế vương. Quan hệ của người đàn ông này với Yến Kinh Hồng chắc chắn không đơn giản. Hắn ta đã sai người đi thăm dò thân thế của Yến Kinh Hồng nhưng lại không tra ra được gì cả, chưa biết chừng, có thể xuống tay từ người đàn ông này.
Bách Lý Kinh Hồng nghe xong chỉ cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến hắn ta. Cùng là đế vương, hắn không cho rằng Mộ Dung Thiên Thu có tư cách hỏi hắn như vậy.
Nam Cung Cẩm cũng tức giận, Mộ Dung đoạn tụ chết tiệt dám có ý đồ với Tiểu Hồng Hồng. Nàng không mấy cao hứng, nói: “Hoàng thượng, ngài đừng để ý tới hắn, trước giờ hắn vẫn lạnh lùng như thế, nói mấy trăm câu hắn cũng chẳng bận tâm đâu!”
“Yến khanh ghen đấy à?” Mộ Dung Thiên Thu nhìn nàng như cười như không.
Gân xanh trên trán Nam Cung Cẩm nảy lên mấy cái, không đáp lời, trong lòng thầm chửi tên đoạn tụ chết tiệt này, không biết xấu hổ!
Mộ Dung Thiên Thu có vẻ rất hài lòng với phản ứng của y, lại quay sang hỏi Bách Lý Kinh Hồng tiếp: “Phong cảnh Tây Võ ta rất đẹp, Hoàng cung càng nguy nga lộng lẫy, ngươi thực sự không muốn theo trẫm vào cung ngắm cảnh sao?” Vừa nói, hắn ta vừa nhìn sắc mặt Yến Kinh Hồng, để xem mình nỗ lực suốt gần một năm trời có chiếm được chút địa vị nào trong tim y hay không! Quả nhiên, nhìn thấy đuôi mắt y giật giật vài cái, sau lưng còn như bốc khói khiến hắn ta càng hài lòng hơn.
“Không.” Một chữ nhạt nhẽo vang lên từ miệng Bách Lý Kinh Hồng, từ đầu tới cuối cũng không thèm liếc nhìn Mộ Dung Thiên Thu cái nào.
Nam Cung Cẩm cúi đầu ăn cơm, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng mình! Tên Mộ Dung đoạn tụ chết tiệt này, dám ngang nhiên cướp đàn ông nhà nàng, hắn ta chán sống rồi sao?!
“Dù sao trong phủ Yến khanh cũng không rộng rãi lắm, có lẽ không có chỗ cho ngươi ở, hay là trẫm sắp xếp cho ngươi một chỗ khác nhé?” Đúng là hắn ta thực sự không muốn cho hai người này ở cùng nhà chút nào!
Bách Lý Kinh Hồng còn chưa kịp lên tiếng, thì Nam Cung Cẩm cũng không kìm được lửa giận nữa. Nàng ném đũa lên bàn đến ‘cạch’ một tiếng, mẹ kiếp, không phải chuyện gì bà cũng nhịn được nhé!!! Nàng giận dữ quát ầm lên với Mộ Dung Thiên Thu: “Ta nói, Hoàng thượng này, ngài có thể đừng có ý đồ với nam sủng của thần được không?!”
“Cạch!” Do quá kinh ngạc, đôi đũa trên tay Mộ Dung Thiên Thu rơi thẳng xuống đất, mặt trống rỗng, có ý đồ với nam sủng của y?!!!