Rời khỏi gian phòng kia, cảm giác rung động vẫn chưa biến mất. Nàng không thể tin được người như vậy lại bị mù hai mắt, càng không thể tin được chính mình lại hứa hẹn với người ta như thế. Cho tới bây giờ, nàng vốn là người không để tâm đến chuyện của người khác.
Ôi, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa. Hừ, vậy hôm đó, khi nàng ngồi trên cây nhìn thấy vẻ thâm trầm trong mắt hắn, có khi đúng là nhìn lầm thật?
Đã là cuối mùa thu, một cơn gió lạnh thổi ập tới khiến nàng bất giác hắt hơi một cái, nước trên người vẫn chưa khô, bước chân nàng bỗng trở nên nhẹ hơn.
Nàng nhỏ giọng nguyền rủa, nếu là cơ thể của mình thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng thân thể của Tô Cẩm Bình thật sự quá yếu ớt. Mấy hôm trước bị Hoàng hậu sai người đánh vẫn chưa lành, bản thân nàng cũng cảm thấy người mình càng ngày càng nóng, quỷ tha ma bắt!!!
Có vẻ như nàng đang phát sốt, nếu ngất xỉu, bị tìm thấy thì… Nàng rướn cổ lên, nuốt nước miếng một cái, không phải là sẽ mơ mơ màng màng mà bị chém hay sao?
Tầm nhìn của nàng càng ngày càng mơ hồ, oán hận đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn kia càng khắc sâu hơn. Cho dù hắn không yêu thương nàng sâu đậm, thì cũng đâu cần phải phái binh tới bắt nàng chứ? Tên cẩu Hoàng đế đáng băm vằm đó!
Tô Cẩm Bình lảo đảo bước vài bước, không biết đi tới nơi nào, đôi mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng người mặc y phục màu tím, nàng thầm nói không ổn, đang định chạy thì nghe một tiếng hét to: “Tô Cẩm Bình!”
Nàng dừng lại, chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất giả chết!
Khoé miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn co rút, nhìn cô gái đang nằm dài trên mặt đất kia, hắn đi đến cạnh nàng, hừ lạnh một tiếng, rồi giơ chân đá đá: “Đứng lên cho trẫm!”
Cô nàng nào đó mơ mơ màng màng thầm oán, cẩu Hoàng đế, không có chút phong độ nào cả, lại còn đá phụ nữ! Nhưng hiện giờ, có cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám đứng lên mắng hắn.
Thấy nàng không phản ứng gì, hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn. Cô gái điên khùng này đâu có ngoan ngoãn như thế. Hắn ngồi xổm xuống nhìn nàng, cả người ướt sũng, không phải là bị rơi xuống hồ chứ?
Thấy môi nàng giật giật, hắn nhướng mày định nghe xem nàng nói gì thì lọt vào tai lại là câu: “Hoàng Phủ Hoài Hàn là một tên cẩu Hoàng đế!”
Đôi ngươi màu tím càng trở nên lạnh lùng, gân xanh nổi lên trên thái dương, cơn giận còn chưa nguôi lại nghe một câu khác truyền đến: “Ức hiếp phụ nữ, không phải nam nhân!”
Hắn hừ lạnh! Không phải nam nhân à? Hừ, cô gái này thật quá to gan!
Tiểu Lâm Tử đứng bên cạnh mà run rẩy nhìn sắc mặt của Hoàng Phủ Hoài Hàn. Tâm đế vương là khó dò nhất thế gian, chỉ một giây trước vẫn là sắc trời u ám, nhưng một giây sau đã là trời quang mây tạnh, không biết cô cung nữ hài hước này sẽ có kết cục thế nào.
Nhưng mà, chuyện khiến gã cảm thấy không thể tin được đã xảy ra - Hoàng đế bệ hạ cao quý của bọn họ, thế mà lại tự mình bế cung nữ kia lên, đi về phía điện Dưỡng Tâm!
“Hoàng thượng, để chúng tiểu nhân vác đi là được rồi, không cần ngài phải đích thân làm đâu!” Tiểu Lâm Tử dụi dụi mắt, sau khi xác định là mình không nhìn lầm, thì vội vàng chạy tới. Hoàng thượng còn chưa từng bế Hoàng hậu đâu, đây, đây, đây… cung nữ này… có phải là trong hoạ có phúc không?
“Đi truyền ngự y!” Một câu nói truyền lại từ đằng xa, khiến người ta không đoán ra tâm tình của hắn thế nào.
“Dạ!” Tiểu Lâm Tử đáp, rồi lập tức sai hạ nhân đi mời ngự y. Nhưng bản thân gã cũng cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ cung nữ này thật sự là sau cơn mưa trời lại sáng, được Hoàng thượng ưu ái hay sao? Nếu thật sự như vậy, thì gã chỉ có thể nói, hai mươi mấy năm nay gã ở trong Hoàng cung, đến giờ cũng chưa từng thấy một vị sủng phi nào vì muốn được sủng ái mà phải mạo hiểm đến như vậy cả!
Tô Cẩm Bình còn không biết mình vừa đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan trở về, chỉ yên tâm ngất xỉu trong lòng người nào đó. Đương nhiên, nếu nàng biết mình đang ở trong lòng Hoàng Phủ Hoài Hàn, chỉ e là sẽ sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, chạy xa ra hơn mười mét mất!
…
“Hoàng thượng, Tô Cẩm Bình bị nhiễm phong hàn, hơn nữa, vài ngày trước lại bị phạt roi, cho nên mới sốt cao không giảm!” Ngự y kính cẩn bẩm báo.
Hoàng Phủ Hoài Hàn dựa vào ghế, lật xem tấu chương, dường như không có chút hứng thú nào với bệnh tình của nàng, nhưng khi nghe thấy hai chữ “phạt roi”, hắn hơi nheo mắt, tia lạnh phát ra: “Tiểu Lâm Tử.”
Hắn nhẹ nhàng phun ra ba từ, khiến Tiểu Lâm Tử ngã quỳ xuống giữa đại điện: “Hoàng thượng thứ tội, Hoàng thượng thứ tội, không phải là nô tài biết không báo, mà là…” Mà là Hoàng hậu nương nương thường xuyên lạm dụng tư hình, Hoàng thượng cũng không quá để tâm đến việc ở hậu cung, nên gã cũng nhắm một mắt, mở một mắt, giả vờ không phát hiện, tránh đắc tội Hoàng hậu.
“Mà là cái gì? Pháp lệnh của Đông Lăng ta có điều nào quy định rằng hậu cung có thể lạm dụng tư hình sao?” Không phải hắn quan tâm đến sự sống chết của Tô Cẩm Bình, mà là hậu cung có người lạm dụng tư hình, nhưng lại không có ai bẩm báo với hắn. Thân là Hoàng đế, hắn đương nhiên không thích có việc gì đó không nằm trong lòng bàn tay mình.
Tiểu Lâm Tử im lặng một hồi lâu cũng không thể nói ra nguyên nhân sau.
“Phạt bổng lộc nửa năm, Hoàng hậu phạt cấm túc một tháng, tự ăn năn hối lỗi.” Hắn gấp tấu chương lại, ném sang một bên, đi về phía điện Tiềm Long. Hậu cung này, dám dùng tư hình, ngoài Hách Liên Dung Nhược ra thì không có người thứ hai dám làm thế.
“Tạ Hoàng thượng khai ân! Nhưng Hoàng thượng, Tô Cẩm Bình thì xử lý thế nào ạ?” Tiểu Lâm Tử cung kính cúi đầu đi theo sau hắn.
“Chờ hết sốt thì đưa về!”
“Hả?” Hết rồi? Tiểu Lâm Tử ngỡ ngàng há hốc mồm, Hoàng thượng trước giờ là người thưởng phạt phân minh, Tô Cẩm Bình phạm lỗi lớn như vậy mà Hoàng thượng cũng không hề tính toán gì sao?
“Hừ, trẫm là nam nhân, không ức hiếp phụ nữ.” Hắn cũng không muốn vì một cung nữ nho nhỏ mà bị người đời bàn tán về vấn đề độ lượng này nọ. Còn về chuyện lúc ấy, vì sao hắn lại tự ôm nàng, thì chính hắn cũng không nghĩ ra.
Khoé miệng Tiểu Lâm Tử co rút, chỉ có thể cắm đầu đi đằng sau hắn mà cảm thán, lòng vua thật khó dò.
Chờ đến khi Tô Cẩm Bình tỉnh lại, nàng liền nhìn thấy ngay vẻ mặt phức tạp của Hồng Phong. Nàng ngồi bật dậy, sờ lên cổ mình, may quá, vẫn còn đây! Hoàng Phủ Hoài Hàn không giống người có lòng tốt như vậy!!!
“Ngươi ngủ hai ngày một đêm rồi đấy. Sáng sớm nay mới bị đưa về. Không phải ta nhiều chuyện đâu, nhưng lần này Hoàng thượng đã khai ân rồi, ngươi tuyệt đối đừng đi trêu chọc đến ngài ấy nữa. Không phải lần nào ngươi cũng có vận số tốt như vậy đâu!” Bà căn bản không hề nghĩ cuộc đời này còn có thể nhìn thấy được Tô Cẩm Bình còn sống nữa, cho nên, bà cảm thấy, cảm xúc bây giờ cực kỳ phức tạp!
“Cô cô nói là Hoàng thượng tha cho ta sao?” Tô Cẩm Bình ngạc nhiên trợn trừng mắt.
“Ừ! Cho nên ngươi phải đúng mực một chút, ngoan ngoãn mà quét sân của ngươi đi, không thể lại quấy rầy Thánh thượng nữa, nếu không, dù Thiên Vương có ra mặt cũng không cứu được ngươi đâu!” Hồng Phong chậm rãi khuyên nhủ.
“Đợi đã, đợi đã… Cô cô nói là Hoàng Phủ Hoài Hàn thật sự tha cho ta sao?” Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là gì?
Hồng Phong vội bịt miệng nàng lại: “Tên Hoàng thượng là thứ mà ngươi có thể gọi bừa sao? Không có chừng mực gì cả!”
“Không phải, cô cô, bà nghĩ xem, với tính tình từ trước đến giờ của Hoàng thượng, hắn sẽ bỏ qua cho ta sao?” Tuy nàng biết Hoàng Phủ Hoài Hàn không lâu, nhưng nàng cũng có thể xác định rằng, tên đế vương mặt lạnh kia không dễ nói chuyện như thế.
“Sẽ không, cho nên, ngươi càng phải cảm kích Thánh thượng, nếu không phải…”
“Ha ha ha ha…” Cô nàng nào đó ngửa đầu lên trời cười điên cuồng: “Bà cũng biết, hắn sẽ không dễ dàng tha cho ta, nhưng lần này lại nghiễm nhiên thả người, vậy chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ là, Hoàng thượng đã có cảm giác đối với ta, cho nên mới bỏ qua cho ta. Cũng chứng tỏ rằng, ta tuy không bước một bước lên trời, nhưng cũng từng bước đi đến thành công rồi!”
Hồng Phong như bị sét đánh! Chết lặng ngồi bên cạnh nhìn người đang vô cùng phấn chấn kia. Đầu óc của Tô Cẩm Bình này, có phải là không giống với người bình thường không? Cho nên suy nghĩ nào cũng vượt ra ngoài phạm vi nhân loại như thế?
“Hồng Phong cô cô, có gì ăn không? Ta đói quá, nhanh lên nhanh lên, ăn nhanh một chút, ăn xong chúng ta lại không ngừng cố gắng, tiếp tục quyến rũ Hoàng thượng!” Tô Cẩm Bình vội vàng mặc quần áo.
Hồng Phong há hốc miệng, ngơ ngác nhìn nàng, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ: Đầu óc có bệnh!