Dịch giả: Tiểu Băng"Nghịch Hà Tông các ngươi đã giở trò gì, mau khai ra!" lão giả tóc đỏ Tinh Hà Viện lòng đầy lo lắng, chuyện này quá lớn, Tinh Hà Viện không chịu nổi cơn giận của Đạo Hà Viện và Cực Hà Viện.
Lão cảm nhận được sự phẫn nộ của hai tông, chỉ có ba phần là nhắm vào Nghịch Hà Tông, còn bảy phần đều nhằm vào Tinh Hà Viện!
Nên lão phải lượn gió bẻ hướng, kéo Nghịch Hà Tông vào cuộc.
Nhưng lão vừa dứt lời, bầu trời nổ vang, một người phủ trong ánh sáng từ trong hư không xuất hiện, uy áp ngập trời, khiến mặt đất rung chuyển, tất cả nguyên anh đều cúi đầu xuống chào.
"Bái kiến sứ giả!"
Quang nhân nhìn vào trong miếu thờ, với tu vi của hắn cũng không nhìn thấy được vào trong Truyền Thừa chi địa, nhưng không sao cả, chẳng qua chỉ là một món bí truyền thần thông mà thôi, Tinh Không Đạo Cực Tông có hơn ba trăm bí truyền, mỗi môn bí truyền đều vô cùng mạnh mẽ, không phân biệt được cái nào mạnh hơn cái nào.
"Nhân Sơn Quyết này, ta nhớ cũng đã từng được xếp trong mười bí truyền hàng đầu, tiếc là muốn tu thành rất khó, nên đã thất truyền."
"Tính ra cũng đã mấy vạn năm, có lẽ người trấn áp bí cảnh này năm đó cũng tu hành đạo này, nên lưu lại phương pháp." Cự Nhân thì thào, khẽ vung tay phải, trên trời hiện lên một gợn sóng, nhanh chóng tỏa khắp bốn phương, khiến cả bầu trời gợn sóng như mặt biển.
"Nhân Sơn Quyết hôm nay có chủ, bốn đại tông môn các ngươi trong vòng một tháng, phải mang tất cả thông tin về người này để vào trong ngọc giản, nộp tới Tinh Không Đạo Cực Tông để lập hồ sơ!"
Giọng nói ầm ầm như lôi đình, quang nhân nói xong, cũng thu hồi ánh mắt, nhoáng một cái đã biến mất, hắn tới vì cảm nhận được Nhân Sơn Quyết ngưng tụ, bây giờ đã hoàn thành xong nhiệm vụ, phải trở về Tinh Không Đạo Cực Tông.
Tu sĩ nguyên anh Tinh Hà Viện mặt chậm rãi tái nhợt, không nói được tiếng nào, vốn có thể mách tội Nghịch Hà Tông giở trò ăn gian trong Truyền Thừa chi địa, nhưng bây giờ sứ giả đã nói như thế, có mách cũng không làm được gì!
Nghịch Hà Tông Bạch Tiểu Thuần... Đã lấy được nguyên vẹn ấn ký, cảm ngộ được... Nhân Sơn Quyết!
Ba người Xích Hồn nhìn nhau phấn khởi, lưng thẳng tắp hẳn lên.
Đạo Hà Viện trầm mặc, Cực Hà Viện cay đắng, Nguyên Anh tu sĩ hai tông nhìn nhau, rồi quay sang Nghịch Hà Tông.
"Chúc mừng Hàn Tông đạo hữu, thiếu tổ quý tông đã cảm ngộ được Nhân Sơn Quyết, khiến cho thượng tông chú ý, ngày sau nhất định một bước lên trời!"
"Xích Hồn đạo hữu, Bạch Tiểu Thuần thực không tầm thường, hèn gì trước đây các ngươi tới được trung du, thì ra là nhờ nguyên nhân này, Bạch Tiểu Thuần, năm xưa lúc lão phu nhìn thấy hắn trong tông môn các ngươi, đã biết người này là nhân trung long phượng."
Nguyên Anh hai tông thi nhau tâng bốc, khen ngợi, ý chỉ là muốn Nghịch Hà Tông đừng hoàn toàn dựa theo quy tắc, mang đi tất cả tài nguyên...
"Thằng bé Tiểu Thuần này hơi bất hảo, không biết hiện giờ trong Truyền Thừa chi địa như thế nào, chúng ta cũng rất lo lắng."
Ba người Hàn Tông đầu óc lanh lẹ lập tức hiểu ngay, giờ họ không cần đi đòi Tinh Vẫn Thạch, tự nhiên sẽ có Cực Hà Viện và Đạo Hà Viện lên tiếng đòi dùm cho họ.
Ba người khôn ranh, không nói tới chuyện phân phối tài nguyên, lại nói sang an nguy của Bạch Tiểu Thuần, Đạo Hà Viện à Cực Hà Viện nghe xong liền hiểu.
"Dù không truyền được tin tức vào trong, cũng khó lấy được tin tức ra ngoài, nhưng Hàn đạo hữu cứ yên tâm, phân phối ấn kí chấm dứt, thì chỉ trong vòng một nén nhang, người ở bên trong đều sẽ được truyền ra."
Ba người Hàn Tông yên lòng, cùng hai tông cười đùa với nhau, người của Tinh Hà Viện mặt trắng bệch không nói tiếng nào, cũng không ai để ý tới.
Trong Truyền Thừa chi địa, vì Bạch Tiểu Thuần đã lấy được toàn bộ ấn kí, tất cả cấm chế thuật pháp xung quanh đều tự động biến mất.
Bạch Tiểu Thuần còn chìm trong Nhân Sơn Quyết ở trong đầu, thì bị Thiết Đản hích một cái, mới giật mình tỉnh lại, thấy cấm chế xung quanh đã biến mất, tu sĩ tam tông ở xa xa đang rực lửa điên cuồng nhìn mình.
"Cấm chế... Không còn?" Bạch Tiểu Thuần run rẩy, theo bản năng lùi lại, bị tam tông nhìn mà phát sợ.
"Chư vị đạo hữu, chuyện này... Chúng ta đều là trung du tông môn, tất cả mọi người đều là người một nhà..." Bạch Tiểu Thuần thấy mắt họ dữ dằn, thì vội lên tiếng giải thích, nhưng tu sĩ tam tông không nói một lời, lừ lừ tiến tới, sự dữ tợn trong mắt làm hắn run lên.
"Ở đây không được giết người a, các ngươi đừng xúc động... đừng có xúc động..." Bạch Tiểu Thuần co chân lùi lại, hắn nhìn ra một phần trong số họ là muốn đánh hắn cho hả giận, cũng có một phần là vì thèm thuồng Quy Văn nồi, muốn tới cướp đoạt.
"Chết tiệt, sao cấm chế này tự nhiên lại không còn nữa thế." Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, không ngừng tiếp tục vừa lùi vừa giải thích.
"Chư vị đạo hữu, mọi người thuộc nhiều tông môn khác nhau, ta chỉ có một mình, đạt được ấn ký cũng là nhờ có vận khí, thắng thua đều là do tài năng bản thân mà, các vị đạo hữu xin bình tĩnh mới được."
"Ta thật sự không phải cố ý..." Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, cũng đã có mấy người tỉnh táo lại, mọi việc giờ đã chấm dứt, có đánh đấm cũng chẳng được lợi ích gì, chỉ là cơn giận trong lòng chưa tiêu tán được.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy có hiệu quả, thì thở phào, biết không nên tiếp tục trêu đám người này nữa, lỡ họ điên lên giết hắn, dù họ sẽ bị trừng phạt, nhưng cái mạng nhỏ của hắn cũng chẳng còn, không đáng nha...
Đang muốn tiếp tục khuyên bảo lúc, Tiểu Ô Quy đột nhiên nhảy dựng lên, nhảy lên đầu Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần giật thót, chưa kịp bắt nó xuống, Tiểu Ô Quy đã hét to.
"Ta thấy hình như các ngươi nghe mà không hiểu, thế này đi, ta thay mặt chủ nhân ta giải thích cho các ngươi nghe, nói trắng ra cho các ngươi dễ hiểu. Kỳ thực ý của hắn là đám các ngươi là một lũ ngốc, tài nghệ lại còn kém cỏi, vậy mà lại dám đòi tranh đoạt Bạch Tiểu Thuần ta, nếu còn có bổn sự, thì đừng có ở đó lầm bà lầm bầm nữa, mau cút đi!"
Lời này này rất to, tu sĩ tam tông lại càng thêm thịnh nộ.
Đám người Tinh Hà Viện nổi cuồng, Trần Vân Sơn là người đầu tiên nhào ra.
"Giết Bạch Tiểu Thuần đi! Chúng ta cùng ra tay, giết chết hắn, chúng ta đông người như vậy, tông môn cũng không điều tra ra được rốt cuộc là ai làm!"
"Cái nồi nấu kia là Chí Bảo!"
"Giết hắn đi, không chừng hắn mà chết, ấn kí sẽ lại bay ra, chúng ta sẽ lại lấy được!"
Mặc dù mọi người biết khả năng xảy ra lời nói của Trần Vân Sơn không lớn, nhưng họ đều đang điên tiết, thế nên ai nấy gầm lên, ào ào xông tới Bạch Tiểu Thuần.
"Ta không phải là ý đó!!" Bạch Tiểu Thuần kêu lên thảm thiết, vội vàng bỏ chạy. Hắn không ngốc, biết mình dù có Bất Tử Kim Cương đan, có Thiên Đạo Kim Đan, nhưng đấu với mấy chục thiên kiêu, không thể nào là đối thủ.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng hận Tiểu Ô Quy, nhưng bây giờ phải lo giữ cái mạng mình trước đã. Hắn bỏ chạy thục mạng, sau lưng mấy chục thiên kiêu rầm rập đuổi theo. Thế mà, Tiểu Ô Quy lại còn hét to vào đám người truy kích.
"Một đám gà ngốc, chim yếu, giỏi thì tới đây, chủ nhân nhà ta một mình đấu được với cả một trăm người như các ngươi, tới đây, có bản lĩnh thì tới đây đấu với chủ nhân nhà ta a!"
"Ngươi - câm - miệng!!" Bạch Tiểu Thuần muốn điên, thò tay lên đầu chụp lấy Tiểu Ô Quy, ném về hướng truy binh sau lưng.
"Các ngươi giết nó mà xả giận, là nó nói đó, không phải là ta nói!" Bạch Tiểu Thuần thét lên, Tiểu Ô Quy bị ném tốc độ cực nhanh, đập ngay vào mặt một tu sĩ Tinh Hà Viện.
Tu sĩ kia bị đánh văng mấy cái răng, kêu lên một tiếng đau đớn lùi lại mấy bước, trên mặt hắn xuất hiện hình một con rùa đen thui, có đầy đủ bốn chân, đầu, đuôi, mai, giống y như đúc...
Tiểu Ô Quy vèo một tiếng, lại trở về trên người Bạch Tiểu Thuần, khoe khoang hô to.
"Thế nào, Quy gia ta lợi hại không, hừ hừ, bị Quy gia ta đập phải, cả bán Thần cũng không xóa đi được, há há, tiểu tử, từ nay trên mặt ngươi sẽ vĩnh viễn mang ấn kí của Quy gia ta nhá!"
Tu sĩ kia miệng ứa máu, nghe Tiểu Ô Quy nói vậy, vội đưa tay lên chùi mặt, nhưng đau đớn nhận ra không thể nào chùi đi được, trong lòng vừa giận vừa lo, gầm lên một tiếng, tiếp tục điên cuồng đuổi theo Bạch Tiểu Thuần.