Dịch giả: Tiểu BăngSau khi các tu sĩ nguyên anh của Nghịch Hà Tông xuất hiện, trong hư không lại vặn vẹo, xuất hiện một số thân ảnh nữa, gia nhập vào cuộc chiến.
Những người này đều che giấu gương mặt, rõ ràng là để cho Nghịch Hà Tông không biết thân phận thật của mình, và họ cũng không phải là cùng một phe, mà có tới bốn nhóm khác nhau!
Mắt Huyết Tổ mở ra, mang theo ánh mắt điên cuồng của Bạch Tiểu Thuần, Thiết Đản là con của hắn, hắn là cha của Thiết Đản, hắn không cho phép những người này ăn hiếp Thiết Đản, cướp đi tử đan của nó!
"Cút đi cho ta!!" Bạch Tiểu Thuần rống to, Huyết Tổ vọt tới, đấm thẳng một quyền vào không trung.
Một quyền này, mang theo tất cả tu vi của Bạch Tiểu Thuần, tạo thành một cơn phong bạo ngập trời.
Cơn phong bạo bao trùm khắp xung quanh, khiến những kẻ rình mò đều phải né tránh, có mấy kẻ chạy không kịp, miệng ứa máu tươi.
Con phi xà là ở gần nhất, nên bị trúng nặng nhất, nó rít lên đau đớn, lùi nhanh ra sau.
Mọi người đều quay sang nhìn Huyết Tổ, ai nấy biến sắc, nghĩ xem nhược điểm của cơ thể Huyết Tổ này là ở đâu.
Phong Thần Tử và Hàn Tông nhìn nhau, họ vốn định chờ thêm một chút, lôi thêm những kẻ vẫn còn đang ẩn trốn, nhưng không ngờ Bạch Tiểu Thuần lại thò tay vào, nếu hai người vẫn còn không ra tay, e sẽ làm Bạch Tiểu Thuần sinh lòng oán trách họ.
"Nên kết thúc, dù vẫn ra chưa hết, nhưng cũng bị chấn nhiếp rồi!" Hàn Tông vung tay, giữa tầng mây, xuất hiện một mặt trời đen, sau mặt trời đen, là một mặt trời màu trắng, hai vầng mặt trời chồng lên nhau, hai con quạ đen trắng trong đó đều mở mắt, chồng thân ảnh lên nhau, kêu vang.
Đạo Thảo Nhân cũng từ trong hư vô bước ra, Thiên Giác Kiếm như một tia sáng vàng từ tuốt trên hư không cao vời bắn xuống.
Trận pháp của Nghịch Hà Tông được mở ra cực hạn, hào quang rực rỡ, uy lực bạo tăng, hóa thành ba thanh kiếm cực lớn, những nơi đi qua, hư vô như bị thiêu đốt.
Những thân ảnh thi nhau lùi nhanh, nhưng có một người vẫn không chạy kịp, bị Thiên Giác Kiếm đuổi theo, chém chết.
Đạo Thảo Nhân quỷ dị lập loè đuổi theo một người, thò tay lột da đối phương, nhưng đối phương chỉ là hư ảo, không lột được da ra, nhưng cảnh tàn nhẫn ấy vẫn làm cho người ta phải giật mình!
Hai con quạ đen trắng tốc độ cực nhanh, giết chết không ít người.
Song kinh khủng nhất là ba làn kiếm quang của trận pháp, như ba tấm lưới kiếm cả chục vạn thanh, phạm vi xoắn giết cực rộng!
Lý Tử Mặc đuổi theo con phi xà đang cắm đầu chạy trối chết.
Từ xa nhìn, cả Nghịch Hà Tông đẹp mắt vô cùng, như những đóa hoa kiếm nở rộ đẹp đẽ...
Quỷ dị ở chỗ không ít người mất mạng nhưng lại chẳng thấy máu chảy ra, thi thể rơi xuống còn từ từ tiêu tán mất.
Rõ ràng đấy đều không phải là người thật, mà chỉ là pháp thân do tinh huyết luyện chế ra mà thôi, dù mất là bị tiêu hao, nhưng không làm ảnh hưởng tới cơ bản.
Tử đan nguyên vẹn rơi vào miệng Thiết Đản, khí tức của nó điên cuồng tăng lên.
Bạch Tiểu Thuần từ trong cơ thể Huyết Tổ bay ra, mặt trắng bệch, cả người mệt nhừ, dù đã có sức mạnh của song đan, nhưng một mình điều khiển Huyết Tổ cũng gây nên tiêu hao rất lớn cho cơ thể.
Hắn thâm trầm nhìn các lão tổ, trong mắt có oán hận và bi phẫn.
Các lão tổ nhìn nhau lúng túng, tình cảnh Thiết Đản Kết Đan không giống họ đã tính toán, tuy cũng lôi ra được những kẻ ngấp nghé, song lại làm cho Bạch Tiểu Thuần hiểu lầm, cuối cùng Hàn Tông phải ra mặt giải thích một phen với hắn.
Bạch Tiểu Thuần mới hừ một tiếng, vì Thiết Đản đã thành công, nên cũng bỏ qua.
"Đám lão già này đúng là một đám cáo già!" Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm, kích động và đầy chờ mong nhìn vào Thiết Đản đang khí thế dâng cao, quyết định tạm tha cho các lão.
Vương thú Kết Đan, sau khi thành công cũng cần được chăm sóc, giờ đã có các đại lão tổ tới bảo vệ, Thiết Đản đương nhiên không còn phải lo gì nữa, Bạch Tiểu Thuần ngồi xuống chờ.
Ngồi chờ nhàm chán, hắn lại nghĩ tới Chân Linh nữ anh, nhớ tới Nghịch Hà Đan, không khỏi chìm vào suy tư.
"Nghịch Hà Đan, nếu luyện từ bên trong thì không ổn, trừ phi có đủ sinh cơ, nhưng ta sinh cơ chưa đủ... mà nếu luyện từ bên ngoài, tuy là cách chính xác, nhưng lại quá khó khăn." Bạch Tiểu Thuần không khỏi rầu rỉ.
"Dù đã lấy được một giọt máu tươi của Chân Linh, có thêm chút nắm chắc khi luyện chế Nghịch Hà Đan, nhưng với tạo nghệ của ta hiện giờ, e là chưa đủ." Bạch Tiểu Thuần thở dài uể oải, biết phương pháp mà không luyện ra được làm hắn cảm thấy phiền muộn.
"Luyện từ bên trong là hay nhất, nhưng mà sinh cơ... Sinh cơ... Hửm?" Bạch Tiểu Thuần bỗng sáng mắt, cúi đầu nhìn vào túi trữ vật.
"Tiểu Ô Quy... Là Bất Tử Bất Diệt chi vật, sinh cơ của nó… chắc là đủ nhỉ?" Bạch Tiểu Thuần động tâm, nhưng không dám lộ ra, sợ bị tiểu Ô Quy phát hiện.
"Tiểu Ô Quy này gian trá lắm, phải tìm cách dụ nó hỗ trợ mình..." Bạch Tiểu Thuần nghĩ mà đau đầu, vô cùng nhung nhớ cái thời tiểu Ô Quy còn bất tỉnh.
"Bất tỉnh, a..." mắt Bạch Tiểu Thuần trở nên xấu xa, càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay, mắt rực lên hung ác, nghĩ tới việc luyện chế một lò thuốc mê siêu cấp!
Bảy ngày sau, vừa sáng sớm, Thiết Đản đột nhiên mở mắt, ngẩng phắt đầu lên, ra, gầm vang, từ người nó tỏa ra ánh sáng tím, khí tức kết đan ào ào lan tỏa.
Chiến thú Nghịch Hà Tông gào hú vang trời hoan hô, Bạch Tiểu Thuần kích động, các Đại lão tổ cũng mỉm cười rời đi.
Thiết Đản vô cùng phấn chấn, xoay quanh Bạch Tiểu Thuần mấy ngày thì không còn chịu nổi, bỏ chạy đi chơi, nhưng cũng may nó không chạy ra khỏi Nghịch Hà Tông, chỉ chạy quanh trong phạm vi của tông môn, chơi với đám chiến thú và các nữ đệ tử mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần không cản được, bèn mặc kệ nó, hơn nửa, tinh thần hắn còn đang đặt vào việc luyện chế thuốc mê siêu cấp, cả ngày cắm đầu vào nghiên cứu phương thuốc.
Thời gian chậm rãi trôi đi, hai tháng nhanh chóng trôi qua.
Bạch Tiểu Thuần sau nhiều lần cải tiến phương thuốc, cuối cùng cũng ra được phương thuốc cuối cùng. Nhiều lần tiểu Ô Quy từ trong túi trữ vật thò đầu ra nghi hoặc nhìn hắn, tiếc là nó không nhìn ra được suy nghĩ trong đầu Bạch Tiểu Thuần, không biết hắn nghĩ cái gì, song ánh mắt đo đỏ điên cuồng của hắn làm tiểu Ô Quy mơ hồ cảm thấy bất an.
Bạch Tiểu Thuần cũng không hề lơ là việc tu hành, mỗi ngày ngoài việc suy nghĩ phương thuốc, hắn vẫn đều đặn tu luyện Bất Tử Cân và Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết.
Đến sáng một ngày, Bạch Tiểu Thuần hoàn thiện xong phương thuốc, bỗng giật mình, lôi ra một cái ngọc giản từ trong túi trữ vật, trong đầu vang lên tiếng của Hàn Tông.
"Tiểu Thuần, đến Nghịch Hà sơn đại điện, ba đại tông môn của trung du tới chơi, ngươi tới dự thính."
Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình, chuyện hôm Thiết Đản hắn đã nói chuyện với các lão tổ, mọi người đều đoán trong đám người rình mò hôm đó, ngoài tán tu, còn có rất nhiều người tới từ ba tông kia.
Dù sao Nghịch Hà Tông cũng là mới đến, ba tông cho người tới thăm dò cũng là chuyện đương nhiên.
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, trầm ngâm một lúc, đứng dậy, mặc trường bào thiếu tổ vào, bày làm dáng điệu lãnh khốc, mới tới Nghịch Hà đại điện.
Trên đường hắn gặp được không ít Nghịch Hà Tông tu sĩ, ai cũng mặt mày âm trầm, tức giận nhìn về phía đại điện.
Bạch Tiểu Thuần tới đại điện, thấy ngay ngoài cửa có ba nhóm tu sĩ ăn mặc trang phục khác nhau, người nào dáng vẻ cũng đầy khinh miệt với các đệ Nghịch Hà Tông canh giữ đại điện.