Dịch giả: Tiểu BăngLâm Mộ dựng tóc gáy, vung tay phải, một cái lệnh bài xuất hiện, hắn phun máu vào trong lệnh bài.
Lệnh bài tỏa hào quang lóng lánh, tỏa ánh sáng bảy màu, bay lên trời xanh.
"Kiếm trận bảo vệ ta!!" Lâm Mộ hô nhanh. Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện, chộp vào Lâm Mộ, đột nhiên, hắn biến sắc, vì kiếm trận trên bầu trời tuy vẫn bị Kết Đan hai tông áp chế, vẫn có hơn mười thanh đại kiếm bay ra, là tia chớp đâm thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.
Lâm Mộ lùi nhanh, lấy ra bảy tám pháp bảo dạng khiên chắn, một cái ngọc giản, bóp mạnh, cơ thể hắn mờ đi, bắt đầu truyền tống.
"Lại là ngọc giản Truyền Tống, Huyền Khê Tông dù am hiểu luyện khí, nhưng ngọc giản Truyền Tống thế này thì cũng hơi nhiều quá đó!"
"Nhưng mà, mười thanh kiếm trận, cũng không cản được ta đâu!" Bạch Tiểu Thuần không né kiếm, cứ thế tông thẳng vào.
Một cái đèn lồng xuất hiện, tỏa ra ánh sáng dịu dàng cản mười thanh đại kiếm, Bạch Tiểu Thuần tiếp tục đuổi theo Lâm Mộ, càng ngày càng gần.
Lâm Mộ biến sắc, còn chưa kịp phản ứng, Bạch Tiểu Thuần đã thi triển Hám Sơn Chàng, sau lưng vỗ cánh, tốc độ cực nhanh, bạo tăng gấp mấy lần, thoáng cái đã rút ngắn khoảng cách, đâm thẳng vào những tấm khiên che chắn cho Lâm Mộ.
Những tiếng nổ rung trời, những tấm khiên chắn vỡ hơn phân nửa, tốc độ Bạch Tiểu Thuần hơi giảm đi, hắn giơ tay p hải lên, ngón trỏ với ngón cái chuyển sang màu vàng, chính là...
Toái Hầu Tỏa!
Hấp lực tràn ra, khiến Lâm Mộ phải quay ngược lại, dừng lại giữa không trung, hai ngón tay của Bạch Tiểu Thuần xuyên tới.
"Chết!!"
Cơ thể Lâm Mộ đã mơ hồ hơn phân nửa, sức mạnh Truyền Tống đã sắp hoàn thành, Lâm Mộ gào lên điên cuồng, ngóntay Bạch Tiểu Thuần vừa tới gần, tay phải của hắn toả ra hắc mang, ẩn chứa chấn động tự bạo.
Tự bạo, không phải cả cơ thể hắn, mà là tay phải!
Tay phải Lâm Mộ chuyển thành màu đen sáng lóng lánh, oanh một tiếng, nổ tung, sức nổ khiến Bạch Tiểu Thuần khựng lại, Toái Hầu Tỏa đâm vào khoảng không, cơ thể Lâm Mộ lùi lại, cánh tay phải hoàn toàn bị Đoạn Diệt!
Đoạn Diệt này, không chỉ có cơ thể, mà còn cả linh hồn!
Hắn điên cuồng, thân thể đã mơ hồ chín thành, sức mạnh truyền tống quanh người hắn với sức mạnh truyền tống của Cửu Đảo và tu sĩ Trúc Cơ cuối cùng … hoàn toàn khác nhau!
Hình như phạm vi truyền tống của Lâm Mộ là xa hơn!
"Trốn về hùng thành, thì ngươi cũng phải chết!" Bạch Tiểu Thuần cười lạnh.
Lâm Mộ nhìn hắn, cười to.
"Ngươi tưởng ta chạy về Huyền Khê Tông? Bạch Tiểu Thuần, ngươi không nghe rõ lời của ta rồi, trận chiến hôm nay, ngươi không thể nào giết được ta!!"
"Trận chiến hôm nay, ta thua, vĩnh viễn mất một cánh tay, nhưng sau này, ta sẽ dùng mọi cách, bắt ngươi trả lại cả vốn lẫn lời, lấy lại tất cả!"
Bạch Tiểu Thuần cười.
"Ngươi thật sự cho rằng, còn có cơ hội gặp lại nữa?" Bạch Tiểu Thuần nhàn nhạt nói, mắt lấp loáng kì dị.
Lâm Mộ thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần, giật thót.
"Ngươi có thể điều khiển kiếm trận, Bạch Tiểu Thuần ta cũng có tuyệt chiêu, bất hóa cốt, chém cho ta!!" Bạch Tiểu Thuần vận Bất Tử Trường Sinh công, kích phát một giọt Bất Tử Huyết ngưng tụ được ở Huyết Khê Tông, liên hệ với nó, chỉ vào Lâm Mộ!
Bất hóa cốt vốn đang giao chiến với một lão tổ của Huyền Khê Tông, đột nhiên thân thể run lên, cánh tay phải của nó biến mất, sau đó đột ngột xuất hiện sau lưng... Lâm Mộ!
Cánh tay đó, trong nháy mắt xuyên vào màn ánh sáng Truyền Tống, xuyên vào cơ thể đã mơ hồ của Lâm Mộ, bắt lấy trái tim, bóp mạnh!
Oanh!
Sức mạnh truyền tống bộc phát, thân ảnh Lâm Mộ hoàn toàn biến mất, giữa không trung chỉ còn lại… cánh tay của Bất hóa cốt, trong bàn tay đang bóp nghiến một trái tim!!
Trái tim này nhanhc hóng chuyển từ màu đỏ tươi sang màu xám, sau đó hóa thành tro bụi, mắt Bạch Tiểu Thuần rụt lại.
Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, đang định tiếp tục đi chém giết lên hùng thành, đã nghe nơi xa vang lên tiếng hoan hô, nghểnh đầu qua xem, thấy có mấy trăm tu sĩ đang bay nhanh tới, những nơi họ đi qua, những quả quang cầu bay ra, độc khí khuếch tán, mấy trăm người phía sau tiếp bước tiến lên, ra tay vô cùng tàn nhẫn!
Nhất là Hứa Tiểu Sơn, vừa xông lên vừa gào vang không ngừng, Bắc Hàn liệt, Cổ Liệt, Thần Toán Tử, bốn người chính là hạch tâm, dẫn theo mấy trăm người kia ào ào tới gần.
Ngày đó Bạch Tiểu Thuần bị cá sấu đuổi giết, bọn hắn chạy văng tứ tán, sau lại gom lại cùng một chỗ, không biết đi đâu, đành phải xông vào chiến trường, sau đó lại bị phân tán, rồi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, lại tìm tụ về với nhau,t ạo thành một đội chạy tới tụ họp với Bạch Tiểu Thuần.
Bắc Hàn Liệt dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng sẽ không bao giờ quên quãng thời gian mấy tháng nay lăn lộn cùng Bạch Tiểu Thuầ, hắn với Bạch Tiểu Thuần nhìn nhau, mặc dù vẫn hừ lạnh một tiếng, nhưng thế xông tới càng nhanh hơn.
Hứa Tiểu Sơn hô to.
"Bạch Tiểu Thuần, chúng ta tới rồi!"
"Trung Phong huyết tử, pháp lực vô biên, Linh Khê thiên mạch, uy chấn bát phương!" mấy trăm người gào vang.
Bạch Tiểu Thuần cảm động, vung tay áo, hô to.
"Các huynh đệ, ta dẫn các ngươi tới một nơi, cùng đi chinh phục hùng thành!"
Trên bầu trời, lão tổ Huyền Khê Tông bi thương kêu lên.
"Trở về thành, tử thủ!!"
Tu sĩ Huyền Khê Tông kéo nhau bay về thành, sau lưng là tu sĩ hai tông Linh Huyết đuổi theo.
Các lão tổ Huyền Khê Tông cũng chạy về thành, Huyền Khê Tông không đánh nữa, mà dùng toàn lực để duy trì đại trận!
Hai tông Linh Khê toàn lực tổng tấn công.
Trận pháp phi kiếm, rít vang, chiến xa thi nhau bắn ra những mũi tên cực lớn, đâm thẳng vào trận pháp, khiến màn phòng hộ phải rung chuyển.
Trên mặt đất, ngoài quân của hai tông Linh Huyết, còn có tàn quân còn lại Đan Khê Tông, số lượng họ không nhiều, chỉ chừng mấy vạn người, nhưng sự điên cuồng thì vượt hơn hẳn hai tông còn lại, vì họ có thù với Huyền Khê Tông, đối thủ của họ trong trận chiến này, ngoài tu sĩ Huyền Khê Tông, còn có cả những người đã từng là đồng môn của họ!
Trong đoàn quân của Đan Khê Tông có một cô gái, đeo khăn che mặt màu trắng, dáng người lồi lõm hoàn hảo đầy mị lực, là người mới quật khởi của Đan Khê Tông trong cuộc chiến này, tên là Trần Mạn Dao!
Ngoài bản lĩnh Độc công lừng lẫy khắp cả chiến trường, nhan sắc của cô nghe nói được tôn là đệ nhất mĩ nhân của cả hạ du Tu Chân Giới, đệ nhất nhân!
Lâm Mộ lẫn Cửu Đảo đều còn phải si mê, nói gì những tu sĩ nam khác, cả lão tổ Huyền Khê Tông cũng còn động tâm, muốn thu cô làm lô đỉnh thị thiếp.
Nhưng mà tính cô rất cương liệt, thà chết không phục!
Cô đứng cạnh hai lão tổ còn lại của Đan Khê Tông, khẽ nói: "Huyền Khê Tông... vẫn chưa lấy tuyệt chiêu ra dùng, nếu lấy ra dùng, vậy kết cục… thua là cái chắc!". Hai lão tổ khẽ gật đầu, một người biến sắc, nhìn lên hùng thành.
"Đã dùng!"