Dịch giả: Tiểu BăngBạch Tiểu Thuần muốn khóc, dùng hết sức lực, liều mạng mà chạy.
Tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng, chỉ nhìn thấy một cái cầu vồng bắn đi xa.
"Thật không phải là ta..." Bạch Tiểu Thuần tủi thân rống to, song con cá sấu vàng sau lưng tốc độ còn nhanh hơn, trong chớp mắt liền tới gần, khiến không gian xung quanh Bạch Tiểu Thuần đều nhuốm màu vàng.
"Kim Ngạc tiền bối, người hãy nghe ta nói... Ta cũng hận con rùa đen chết dẫm đó, chúng ta không phải là địch nhân, chúng ta... có kẻ thù chung, là con rùa đen nhỏ khốn kiếp." Bạch Tiểu Thuần run rẩy lên tiếng, con cá sấu vàng im lặng mấy giây, lại gầm lên.
Tiếng gầm ầm vang làm tai Bạch Tiểu Thuần muốn điếc, lại vội vàng bỏ chạy.
Hắn chạy chưa được bao xa, cá sấu vàng há to miệng, một mùi tanh khó tả phà vào Bạch Tiểu Thuần, hắn sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn, thét lên thê lương.
So với con cá sấu, Bạch Tiểu Thuần chẳng khác như một con côn trùng nhỏ đang ở ngay miệng nó...
Cá sầu vàng khép miệng, định nuốt chửng Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần vội triển khai Hám Sơn Chàng, xông ra ngoài.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng đau thương, nước mắt trào ra.
Hắn thực hận không mò ra được con rùa đen trong túi trữ vật, nếu không hắn nhất định sẽ ném nó vào miệng con cá sấu.
"Chúng ta thật không phải là địch nhân mà, ta ta... Đúng rồi, ta cũng dung hợp nước của Thông Thiên Hà a, ngươi xem, trên người ta cũng có khí tức Thông Thiên Hà a." Bạch Tiểu Thuần vội phát ra khí tức của Tử Khí Thông Thiên Quyết, ý muốn cho con cá sấu biết hắn với nó là người một nhà...
Có lẽ khí tức Thông Thiên Hà cũng có tác dụng, mắt con cá sấu hiện vẻ kì dị, nó khựng lại.
Nhờ vậy, Bạch Tiểu Thuần lại liều mạng chạy vội đi, mặt buồn rười rượi, thở hồng hộc, nhưng chạy chưa bao nhiêu, con cá sấu đã lại mở miệng ra.
Gió tanh lại thổi tới, Bạch Tiểu Thuần kêu lên thảm thiết, mở ra con mắt thứ ba, Thông Thiên Pháp Nhãn bộc phát đến cực hạn, nhìn thẳng vào cá sấu vàng.
Cái nhìn này làm hắn sửng sốt, vì cái hắn nhìn thấy không phải là con cá sấu… mà là một mảng nước Thông Thiên Hà biến ảo thành, hắn còn nhìn thấy mặt nước đang dập dềnh!
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hình ảnh đã thay đổi, không còn là nước của Thông Thiên Hà, mà lại trở về là con cá sấu vàng.
Bạch Tiểu Thuần không kịp nghĩ ngợi thêm, vội vàng bỏ chạy.
Con cá sấu khép miệng, một luồng cuồng phong từ sau lưng đẩy tới, làm cả người hắn lảo đảo.
Thời gian trôi qua, qua một canh giờ qua, con cá sấu vàng không biết nghĩ gì, dù vẫn đuổi theo không bỏ, nhưng đã không còn sát ý, thỉnh thoảng lại há miệng, hù Bạch Tiểu Thuần đổ mồ hôi lạnh.
Bạch Tiểu Thuần cũng nhận ra đối phương không còn sát ý, mà giống như đang … đùa giỡn với mình, vì mỗi lần nó ngậm miệng, cuồng phong lại vòng qua người hắn, đi xa.
Mặc dù đối phương không có sát ý, nhưng nếu hắn né chậm, thì cũng vẫn bị cắn trúng như thường. Bạch Tiểu Thuần tủi thân vô cùng, hắn cảm thấy con cá sấu này sao giống con nít quá, đường đường một con quái vật khổng lồ như vậy lại đi chơi đùa dai với mình, lỡ không cẩn thận, mạng nhỏ mình cũng đi tong.
"Đừng đùa nữa..." Bạch Tiểu Thuần buồn rầu, hắn thật sự sợ mình bị đùa mà chết...
Con cá sấu há miệng, lần này, một luồng nước từ trong họng nó phun ra, hất Bạch Tiểu Thuần ra xa.
Đây không phải nước bình thường, mà là nước của Thông Thiên Hà, Bạch Tiểu Thuần không sợ nước Thông Thiên Hà, nhưng quần áo của hắn đều bị tan ra, may Túi Trữ Vật được làm bằng chất liệu khác mới giữ lại được.
Hắn kêu lên đau đớn, vội lấy đồ khác ra thay, mới thay xong, một luồng nước nữa đã bắn tới.
Bạch Tiểu Thuần kêu lên thê thảm, tiềm lực trong người hắn liên tục bị áp lực bắt đầu tuôn ra, rõ ràng nhất là Tử Khí Thông Thiên Quyết, nó vận chuyển cực nhanh, không ngừng hấp thu nước của Thông Thiên Hà.
Tầng thứ bảy Linh Hải trong người cũng dần bắt đầu Hóa Tinh.
Lần đuổi bắt này kéo dài một ngày, Bạch Tiểu Thuần chạy với tốc độ cực hạn, cuối cùng cũng chạy tới chiến trường quyết chiến của tam tông.
Đến sáng sớm ngày thứ hai, từ xa, Bạch Tiểu Thuần đã nhìn thấy tòa hùng thành của Huyền Khê Tông.
Và đại quân hai tông Linh Huyết đang đánh vào thành, bầu trời nổ vang, đại địa run rẩy, thuật pháp chấn động, ánh sáng đủ màu chói cả mắt, lực trùng kích khuếch tán khắp bốn phương.
Con cá sấu vàng không đuổi nữa, sự xuất hiện của nó đã làm cho cả chiến trường xôn xao, lão tổ tam tông đang đánh giết trên không đều sững người nhìn nó, cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần.
Con cá sấu vàng lạnh lùng quét mắt một vòng, dáng vẻ không chút hứng thú, sau đó cúi đầu nhìn kĩ Bạch Tiểu Thuần thêm một hồi, mới quay người nhoáng một cái, biến mất.
Thấy nó rời đi, Bạch Tiểu Thuần kích động tới chảy nước mắt, một ngày vừa qua là một ngày vô cùng khốn khổ của hắn, bị đối phương đùa bỡn...
Hắn hít sâu, hận rùa đen nhỏ, hận cả con cá sấu, nhìn vào người mình mà tủi thân.
"Ồ?" Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn vào người thì sửng sốt, phát hiện Bất Tử Trường Sinh Công tựa hồ tinh tiến không ít, Tử Khí Thông Thiên Quyết đề cao hẳn, tầng thứ bảy Linh Hải rõ ràng Hóa Tinh được hơn phân nửa.
Những điều này làm hắn cảm thấy an ủi, thở dài, ngẩng đầu lên nhìn vào chiến trường.
Trên chiến trường, Huyền Khê Tông dựa vào hùng thành, điên cuồng phản kích, có một con khôi lỗi cực lớn mặc áo giáp xanh, bên trong có tu sĩ Huyền Khê Tông điều khiển, đang vung vẩy chiến đấu.
Trận pháp Cự Nhân của Linh Khê Tông cũng tham gia trận chiến, một đám cự nhân to nhỏ, mỗi một lần ra tay, đều khiến mặt đất chấn động.
Huyết Khê Tông thuần túy dùng chiến thuật lấy thịt đè người, một đống người tạo thành một quả cầu lớn bay ra, nện vào khôi lỗi giáp xanh của Huyền Khê Tông, sau đó hóa thành một ngọn huyết phong to tướng, tỏa ra huyết khí.
Những quả cầu người không ngừng bắn ra, rơi xuống đất, biến thành Huyết Phong.
Giữa không trung, truyền thừa danh sách, Thái Thượng trưởng lão của các phe đều đánh nhau tới hỗn loạn, trên cao hơn, lão tổ ba đại tông cũng bận rộn đấu nhau, cả bầu trời đều run rẩy.
Trên hùng thành của Huyền Khê Tông, có trận pháp cường hãn bao phủ, xung quanh bố trí rất nhiều trận pháp bảo vệ, trên trời dưới đất là vô số đại kiếm trôi nổi.
Trên mỗi thanh kiếm lớn có một đệ tử, những thanh kiếm lớn tràn ngập bát phương, tạo thành một cái kiếm trận cực lớn!
Nếu mấy chục hoặc trên trăm thanh đại kiếm cùng xuất kích, thì cả Thái Thượng trưởng lão cũng phải kinh hãi.