Dịch giả: Tiểu BăngBờ Nam Linh Khê Tông, ai nấy đều nhìn lên trời, nhìn đám đông cả trăm người của Bạch Tiểu Thuần, đang uy phong bay về Chủng Đạo sơn.
Bên trong vang ra giọng nói khoác lác và tiếng cười đầy đắc ý của Bạch Tiểu Thuần.
"Ta nói cho các ngươi nghe, mấy năm nay, ta rèn luyện phải nói là kinh Thiên động Địa, đoạt được Trúc Cơ Đan từ trong đám đông, làm sụp cả một tòa thánh sơn, một kiếm bay ra, giết chết hơn mười Trúc Cơ tu sĩ, thần cơ diệu toán, pháp lực vô biên a!"
"Bao nhiêu cường giả ở trước mặt ta, đều phải run rẩy cúi đầu, bao nhiêu Ngưng Khí đệ tử dưới cái trừng mắt của ta, đều phải trắng bệch mặt cầu xin ta tha thứ." Giọng Bạch Tiểu Thuần rất lớn, đầy khoe khoang vang vang khắp nơi.
Đám ồn ào xung quanh hắn ai cũng cười, rõ ràng chả ai tin lời hắn nói, nhưng nụ cười họ dành cho hắn đều là chân thành, nét mặt họ nhìn hắn rõ ràng cho thấy họ nhớ hắn, có cảm khái, có cả chờ mong.
Đối với họ, Bạch Tiểu Thuần là đồng môn, cũng là bằng hữu có thể giao phó tính mạng!
Hắn mặc dù bất hảo, nhưng trong những lúc quan trọng, lại thường có thể nghịch chuyển Càn Khôn, hắn mặc dù hay gây chuyện, nhưng trong những thời khắc sinh tử, lại có thể làm cho người ta yên tâm!
Thân là Thiên Đạo Trúc Cơ, có tên trong danh sách truyền thừa, nhưng họ không hề nhìn thấy sự cuồng ngạo trên người Bạch Tiểu Thuần, mà ngược lại là đủ thứ trò vặt vãnh làm người ta phải dở khóc dở cười, làm cho Bạch Tiểu Thuần tropng lòng họ không phải là nhìn từ xa cao cao tại thượng, mà là vô cùng gần gũi, là bằng hữu thật sự.
Nhất là Hầu Vân Phi, loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn, hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhìn Hầu tiểu muội luôn đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, mặt hắn luôn cười, trong nụ cười có cả ý chúc phúc.
Hầu tiểu muội xấu hổ đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch, trong đầu đều là hình ảnh Bạch Tiểu Thuần ôm mình ban nãy, đôi mắt nhìn hắn sáng long lanh.
Vẻ mặt này, rất là giống Tống Quân Uyển.
Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, nhìn tất cả mọi người, những gương mặt quen thuộc khiến hắn nhớ lại đủ chuyện trước đây ở Linh Khê Tông.
Cảm giác về nhà ấm áp này làm Bạch Tiểu Thuần cảm động, chuyện một câu hô to dẫn tới những tiếng la hét vừa rồi sớm đã bị hắn tự động quẳng đi mất.
"Các ngươi không tin? Bạch Tiểu Thuần ta rất lợi hại đó, từng có Nguyên Anh lão quái phải khen ngợi ta đó, còn có một Nguyên Anh lão quái, sau khi nhìn thấy ta, muốn thu ta làm nghĩa tử!" Bạch Tiểu Thuần vỗ ngực, ngạo nghễ nói.
"Chúng ta tin mà." Hầu Vân Phi vừa nói vừa cười, đám Trương Đại Bàn thì thần sắc cổ quái, cũng luôn mồm nói tin.
Bạch Tiểu Thuần buồn bực, hắn rất muốn nói cho mọi người biết, mình ở Huyết Khê Tông luyện dược, tranh giành đầy uy phong trong cơ thể Huyết Tổ, và là Trung Phong Huyết Tử uy danh lừng lẫy.
Nhưng mà kiểu nào cũng không thể nói, cảm giác có mà không được khoe này làm Bạch Tiểu Thuần rất là tức giận.
"Ta nói đều là thật, ta ở bên ngoài rèn luyện, đã trở thành lão đại một phương, có một yêu nghiệt tuyệt mỹ, không phải ta là quyết không lấy làm chồng!" Bạch Tiểu Thuần vừa nói đến đó, Hầu tiểu muội nheo mắt, tủm tỉm.
"Yêu nghiệt tuyệt mĩ nào thế? Tiểu Thuần ca ca, ngươi nói rõ chi tiết chút."
"Ách…" Bạch Tiểu Thuần lập tức cảnh giác, cảm nhận được sát khí như có như không từ người Hầu tiểu muội.
Đang nghĩ tìm cách dời chủ đề, đột nhiên một cột sáng cực to từ trong Chủng Đạo sơn ầm ầm phóng lên, cột sáng to cả mấy chục trượng, đâm thẳng xuyên vào mây xanh.
Trong chớp mắt, đất rung núi chuyển, thương khung nổ vang, cả trời đất đều chấn động, mây bỗng dưng xuất hiện, tụ vào một chỗ, tạo thành một vòng xoáy thật lớn, chói mắt như một mặt trời màu trắng!
Trong vòng xoáy ẩn hiện một con Ô Nha (quạ đen)!
Ô Nha đang nhắm mắt, uy áp từ trong vòng xoáy tỏa ra, bao phủ cả trời đất, làm ai nấy đều hít thở dồn dập.
Hai bờ nam bắc Linh Khê Tông đều im bặt.
Ai nấy đều nghiêm mặt nhìn vào cột sáng.
Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Dù ta có địa vị cao cả, cũng đâu cần ta trở về, đón tiếp long trọng như vậy! " Bạch Tiểu Thuần lầm bầm.
Hứa Bảo Tài nuốt nước miếng, vẻ mặt hồi hộp, nghe Bạch Tiểu Thuần lầm bầm thì liếc cho một cái khinh thường, khẽ nói.
"Mấy hôm trước nghe nói hôm nay sẽ tiễn nhóm đầu tiên đi, xem ra chính là vào giờ này."
"Chuyện gì thế, cái gì nhóm đầu tiên rời đi, đi đâu?" Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác.
"Đi Lạc Trần sơn mạch!" Hứa Bảo Tài trả lời.
"Tiểu Thuần ngươi đi lâu không biết, nhưng chắc chắn có nghe chuyện Huyết Khê Tông với Linh Khê Tông ta sắp co chiến tranh chứ? Trận chiến này không thể đánh trong Linh Khê Tông được, tông môn đã quyết xác định địa điểm chiến đấu là ở trong Lạc Trần sơn mạch, dựa vào Lạc Trần sơn mạch đại trận, quyết chiến với Huyết Khê Tông!" mắt Hầu Vân Phi lóe sáng, sau khi đột phá địa mạch Trúc Cơ, địa vị của hắn trong tông môn đã hoàn toàn thay đổi, bái một Thái Thượng Trưởng Lão làm sư phụ, biết được rất nhiều tin tức.
Bạch Tiểu Thuần giật thót, chiến tranh, không ngờ đã tới quá gần.
"Hôm nay, chính là ngày tông môn thực hiện truyền thống, tiễn nhóm tu sĩ đầu tiên ra Lạc Trần sơn mạch!" Hầu Vân Phi nói. Một thanh âm tang thương uy nghiêm từ trong Chủng Đạo sơn vang ra, vọng khắp Linh Khê Tông.
"Nhóm đệ tử đầu tiên Truyền Tống, lập tức đến đây!"
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cả hai bờ nam bắc, những làn cầu vồng ào ạt bay về phía Chủng Đạo Sơn.
Những cầu vồng này, có tu sĩ Trúc Cơ, có Ngưng Khí Đại viên mãn, và rất nhiều đệ tử chưa tới trình độ phi hành, đang ào ào chạy về Chủng Đạo sơn.
Trong những cầu vồng kia, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Quỷ Nha, Bắc Hàn Liệt, khí thế hai người mạnh hơn tu sĩ bình thường, như hai ngôi sao băng bay vụt.
Nhóm đầu tiên này có chừng hơn hai ngàn tu sĩ, có cả một Thái Thượng Trưởng Lão.
Cuối cùng, từ trong vòng xoáy trên trời ngưng tụ ra một thân ảnh, một nam tử trung niên, khí tức tu vi còn mạnh hơn cả Thái Thượng Trưởng Lão.
Bạch Tiểu Thuần lập tức nhận ra người kia, chính là người năm đó đã giúp Thiết Đản, sau đó còn nói chuyện với Tống gia lão tổ, tên là Lý Tử Mặc, là một trong ngũ đại lão tổ của Linh Khê Tông!
"Lão tổ đời thứ ba!!" ai đó kinh hô.
Nhóm tu sĩ đầu tiên đã tập họp xong trên đỉnh Chủng Đạo sơn, Lý Tử Mặc vung mạnh tay phải, cột sáng trên Chủng Đạo sơn rực lên, hào quang tỏa ra, bao phủ tất cả mọi người, lóe lên một cái, trong nháy mắt hơn hai nghìn tu sĩ biến mất.
Truyền tống đi rồi, nhưng cột sáng trên Chủng Đạo sơn vẫn kết nối với trời, không ngừng nổ vang, hào quang trên những ngọn núi khác cũng trở nên mãnh liệt hơn, cái nào cũng như muốn phóng thành cột sáng.
Tiếng Hầu Vân Phi văng vẳng.
"Bọn họ là nhóm đầu tiên, mấy ngày nữa nhóm thứ hai cũng sẽ Truyền Tống, ta ở trong danh sách nhóm thứ hai."
Bạch Tiểu Thuần giật mình, nhìn Hầu Vân Phi. Những người ở trong nhóm chung quanh Bạch Tiểu Thuần cũng không ít người lao xao, nói ra số nhóm của mình.
Bạch Tiểu Thuần nhận ra, mọi người ở đây, cho dù là Ngưng Khí tu sĩ, ngay cả Hầu tiểu muội, cũng đều có tên trong danh sách tham chiến.
Trận chiến này, chính là trận tử chiến của Linh Khê Tông!!
"Ta nghe sư phụ nói, Lạc Trần sơn mạch là đại trận Linh Khê Tông ta bố trí trước kia, chính là để cảnh giác Huyết Khê Tông xâm lấn, đại trận đó do mấy đời Linh Khê Tông xây dựng gia cố, rất không tầm thường, Huyết Khê Tông tuy mạnh, nhưng một trận chiến này ai thắng còn chưa biết đâu!" Trương Đại Bàn lên tiếng.
"Hoàn toàn chính xác, Huyết Khê Tông khinh người quá mức, mấy cái điều kiện đó, dù Linh Khê Tông ta có đáp ứng, cũng khác gì khuất phục, còn không bằng đứng lên ra đánh một trận!"
"Từ lúc bái nhập Linh Khê Tông, nơi này chính là nhà của ta, sinh là người Linh Khê Tông, chết cũng là quỷ Linh Khê Tông!"
"Một trận chiến này, không cách nào tránh khỏi, dù thắng hay bại, cũng huyết chiến đến cùng!" mọi người xung quanh Bạch Tiểu Thuần đều đóng góp ý kiến, mắt ai cũng nổi lên sát ý.