Dịch giả: dungkhocnhaemBiên: Tiểu BăngBất tử kim cương công, được chia làm năm thân,bốn tầng. Theo thứ tự là Cự Tượng thân, Man Quỷ thân, Thiên Yêu Thân, Tu La Thân, cuối cùng là Kim Cương Thân.
Sức mạnh thập tượng hóa thành Man Quỷ, đủ mười quỷ sẽ ngưng tụ thành Thiên Yêu, mười thiên yêu thân ngưng thành Tu La, mười Tu La hóa thành Kim Cương!
Bất Tử Kim Cương này khắp trong Tu Chân Giới, người có thể luyện thành là rất ít. Nguyên nhân muốn tu luyện, phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên, tông môn bình thường không thể chèo chống nổi.
Nếu Bạch Tiểu Thuần ở luôn trong Linh Khê Tông, thì cũng cần phải mất ít nhất sáu mươi năm và rất nhiều cơ duyên mới có thể tu luyện tới Thiên Yêu thân mà thôi.
Nhưng…… tới Huyết Khê Tông, đã khiến quá trình rút ngắn rất nhiều, hơn nữa hấp thu bảy chìa khóa huyết sắc đã giúp Bạch Tiểu Thuần nhảy thẳng vào đỉnh của tầng thứ hai!
Hắn đã có mười quỷ dung hợp vào nhau, tạo thành một Thiên Yêu Thân!
Oanh oanh oanh oanh!!!
Âm thanh tràn ngập khắp nơi, mỗi lần Bạch Tiểu Thuần hít thở đều như thiên lôi cuồn cuộn. Thiên yêu thân sau lưng toàn thân màu trắng, đang ngửa mặt lên trời gào thét, từng tầng gợn sóng không ngừng cuồn cuộn tràn ra bốn phía, sức mạnh cuồng bạo từ trong người Bạch Tiểu Thuần tỏa ra, quét ngang khắp xung quanh, tạo thành một cái vòi rồng chĩa lên trời, như muốn kết nối trời với đất.
Cuồng phong đập vào mặt mọi người, khiến mọi người đều dừng lại. Ai nấy biến sắc, ngay cả Tống Chân với Tiếu Thanh cũng phải động dung, ánh mắt lộ vẻ kiêng kị.
“Đây là phương pháp Luyện Thể của Thiểu Trạch Phong à….”
“ Trời, cái khí thế này… tu sĩ Trúc Cơ cũng tạo ra được sao?”
“Dạ Táng này, đến cùng còn giấu bao nhiêu bí mật!!” mọi người đều hít sâu, mắt Tống Chân lóe lên sát ý, bỗng bước ra, đi thẳng về phía vòi rồng, tay phải bấm pháp quyết chỉ một cái, lập túc toàn thân huyết khí cuồn cuộn, hóa thành một luồng huyết sắc kiếm khí, bắn thẳng vào vòi rồng.
Hầu như ngay lúc hắn xuất thủ, Tống Khuyết và các tu sĩ khác cũng nghiến răng xuất thủ vào vòi rồng. Trong chớp mắt, các loại thần thông, pháp bảo đủ màu rực rỡ oanh kích vào vòi rồng.
Ngay lập tức, từng tiếng nổ lớn vang lên, đại địa chấn động. Trời xanh cũng như lay động. Vòi rồng móp méo vài cái, rồi nổ tung. Bạch Tiểu Thuần bên trong vòi rồng trào máu miệng, Thiên Yêu thân sau lưng gào thét, mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên sát cơ.
“Dạ Táng ta, vốn niệm tình đồng môn, không muốn đánh đánh giết giết với các ngươi, những chìa khóa đó ta không hề có ý hấp thu, nhưng bây giờ các người khinh người quá dáng!”
“Hơn bảy canh giờ qua các ngươi không ngừng truy sát ta, hôm nay còn thời gian một nén nhang, vậy để xem trong một nén nhang này, là các ngươi giết chết ta, hay ta sẽ giết tất cả các người!” cả người Bạch Tiểu Thuần đẫm máu, sát ý nổi lên, trong Huyết Khê Tông mấy năm nay, tiếp xúc với đám tu nhân hung thần này, Bạch Tiểu Thuần đã sớm rút ra một đạo lý.
Chỉ có hung tàn hơn đối phương, thì mới có thể nói lý!
Vừa nói dứt lời, hắn đã lao vụt ra, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần Tống Chân. Hai mắt Tống Chân rụt lại, huyết sắc nháy mắt tụ vào hai tay, ngay khi Bạch Tiểu Thuần tới gần, lập tức đánh ra.
“Cút ngay!” Bạch Tiểu Thuần gầm lên, Hám Sơn Chàng bộc phát, Tống Chân biến sắc, hai bên chạm vào nhau, oanh một tiếng, Tống Chân khóe miệng tràn ra máu tươi, lui về phía sau. Bạch Tiểu Thuần xông vào giữa mười hộ pháp, tay phải nắm lại, một quyền đánh xuống, sức mạnh Thiên yêu Thân bộc phát.
Đó là sức mạnh của mười Man Quỷ, là sức mạnh của trăm cự tượng, đối với mỗi Trúc Cơ tu sĩ, đều là một sức mạnh điên cuồng không cách nào tưởng tượng nổi. Một quyền này, tạo nên âm bạo, rơi vào một Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ. Mắt người này trợn to, căn bản không chống nổi, oanh một tiếng, xương cốt vỡ vụn, phun ra máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài, kêu lên thảm thiết.
Bạch Tiểu Thuần không dừng bước, đánh xong một quyền, đủ loại pháp thuật thần thông đã bay tới, trong đó sáu đạo huyết kiếm, một con Huyết Long, và ba thanh phi kiếm.
Nháy mắt công kích đã tới gần, Bạch Tiểu Thuần hít sâu, bước một bước xuất hiện trước mặt một tu sĩ Trúc Cơ khác, tóm lấy người kia, khiến tu sĩ Trúc Cơ kia đầy sợ hãi. Bạch Tiểu Thuần sắc mặt dữ tợn, húc đầu tới.
Oanh một tiếng, tu sĩ Trúc Cơ kia kêu lên thảm thiết, Bạch Tiểu Thuần một quyền vung ra, cản được ba đạo huyết kiếm và hai thanh phi kiếm, những huyết kiếm và phi kiếm còn lại đều đâm mạnh vào người hắn.
Cả người Bạch Tiểu Thuần chấn động, nhưng như không có việc gì, tay trái mãnh liệt nâng lên, một phát tóm lấy con Huyết Long do pháp thuật hình thành, bóp mạnh.
Huyêt Long tan vỡ, mọi người cũng đã xúm tới, cây nhang của Dương Hướng Minh, trọng bảo của Trương Vân, cả Tống Khuyết, đều ra tay.
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, Hám Sơn Chàng bỗng nhiên triển khai, như một con hung thú viễn cổ, oanh oanh đánh tới, tốc độ cực nhanh, chẳng những tránh được những trọng bảo bay tới, còn tông trúng vào Tống Khuyết. Tống Khuyết cảm thấy mình như đụng phải một đầu hung thú, máu tươi phun ra, kêu lên thảm thiết, dùng hết sức lực địa mạch tám lần triều tịch đỉnh phong, cộng với pháp bảo của bản thân mới bảo vệ tính mạng, lùi ra sau, hoảng sợ nhìn thân ảnh Bạch Tiểu Thuần ở xa.
“ Muốn chạy?’ Tiêu Thanh trong mắt sát ý lóe lên, đang muốn đuổi tới, Bạch Tiểu Thuần bước chân ngừng lại, quay đầu cười lạnh.
“ Ai chạy?” Hắn nói, Hám Sơn Chàng lần nữa thi triển, nổ vang, thiên yêu chi ảnh gào thét, cùng Bạch Tiểu Thuần đánh tới, Tiêu Thanh sắc mặt biến hóa, đổi với chiêu này của Bạch Tiểu Thuần, hắn có chút kiêng kị, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần rõ ràng có thể thi triển nhiều lần, cắn răng bay xuống phía dưới tránh đi, nhưng những người phía sau hắn không tránh né kịp, đều bị Bạch Tiểu Thuần đụng phải.
Oanh một tiếng, hơn phân nửa trong số mười người đều chấn động toàn thân, lùi lại mấy bước, sức mạnh công kích của họ tới lúc này đã hết, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại ngay đúng lúc giết tới, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Bạch Tiểu Thuần lại vọt ra xa, thu hoạch thêm sinh mạng của một tu sĩ Trúc Cơ.
Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ở xa, toàn thân đều máu tươi, đó đều là máu của những kẻ khác. Tuy rằng khóe miệng tràn máu, nhưng thương thế bản thân hắn đang khôi phục rất nhanh.
Giờ phút này, mặc dù hơi thở có chút dồn dập, nhưng hắn vào ra đám tu sĩ như chỗ không người. Khí thế và sát ý, cộng với máu tươi trên người hắn, tạo nên khí thế độc ác, chấn nhiếp mọi người, khiến tâm thần mọi người chấn động mãnh liệt, hô hấp dồn dập, hai mắt co rút.
Đã không biết bao nhiêu pháp thuật thần thông đánh lên người Bạch Tiểu Thuần, nhưng khả năng phòng hộ của Bạch Tiểu Thuần mạnh mẽ không tưởng tượng nổi, chống đỡ được tất cả, chẳng những tốc độ công kích của hắn không giảm đi, mà còn sắc bén hơn!
Dù bị vây công, nhưng vì phối hợp không hợp lý, nên uy lực thực sự không quá lớn như tưởng tượng, tuy vậy, một tu sĩ trúc cơ bình thường là không thể nào chống cự được.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần chẳng những chịu đựng được, còn giết ngược lại tới mấy người. Điều này khiến cho tâm thần mọi người lo sợ không yên, nhìn Bạch Tiểu Thuần càng thêm kiêng kị.
Tiếu Thanh nheo mắt, sát ý trong mắt vẫn như trước, đáy lòng hừ lạnh, đảo mắt qua Dương Minh và Trương Vân Sơn. Ba người bọn họ vẫn chưa xuất toàn lực, đều như đang chờ đợi điều gì đó.
Ba người ánh mắt gặp nhau, bầu trời xa xăm bỗng có hai đạo cầu vồng đang nhanh chóng bay tới.
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, thu hồi Hám Sơn Chàng, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tống Quân Uyển cùng Huyết Mai bay đến, các nàng dừng lại ở giữa không trung, nhìn Bạch Tiểu Thuần như ma như thần, Tống Quân Uyển sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn lưu lại máu tươi do lúc đấu pháp với Huyết Mai lưu lại, ánh mắt nàng phức tạp, có chút mờ mịt.
Một bên Huyết Mai, nơi khóe miệng dưới mặt nạ cũng tràn ra máu tươi, nhưng nàng như quên mất không chùi đi. Trên mu tay phải cũng có một vết thương nhỏ, huyết khí tràn ra, là do bị Tống Quân Uyển gây ra, vết thương này mang theo sức mạnh huyết kiếm của Tống Quân Uyển. Nhìn thì chỉ là vết thương nhỏ, nhưng lại có thể mở rộng ra không giới hạn, đồng thời tu vi của Huyết Mai cũng có vẻ có chút bất ổn, hiển nhiên đấu với Tống Quân Uyển một trận, trong người đã xuất hiện thương thế, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, nghiến răng một cái, đột nhiên nở nụ cười
Vào lúc tiếng cười của nàng truyền đến, cũng là lúc bảy canh giờ chấm dứt, trong nháy mắt một cỗ ý chí vô thượng hàng lâm đến, như một bàn tay vô hình chụp xuống tất cả mọi người.
Thời gian như dừng lại, thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động, không thể nhúc nhích, các hộ pháp xung quanh, kể cả Tống Chân và Tiếu Thanh, thân thể cũng như bị ngưng kết lại, ngay cả suy nghĩ cũng dừng lại, như những pho tượng
Duy chỉ có Tống Quân Uyển và Huyết Mai có lệnh bài sáng lóng lánh trên người là vẫn bình yên vô sự.
Ý chí vô thượng này như đang cân nhắc sự thắng bại của hai đội, nhưng trong mấy lần hô hấp tựa hồ không phân biệt được bên nào thắng bại, từ từ biến mất. Những tu sĩ vẫn bất động, nhưng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị bài xích, sắp bị truyền tống ra khỏi cơ thể của Huyết Tổ.