Dịch giả: Tiểu BăngHuyết Tử thí luyện, vì sự có mặt của Bạch Tiểu Thuần, đã hoàn toàn bị rối loạn...
Lúc ở Huyết Giới vô tận, chỉ có một mình Cổ Liệt chịu đựng, nhưng bây giờ trong huyết sắc hoang mạc, cả Tống Quân Uyển lẫn Huyết Mai cũng đều phải giật mình.
Tất cả mọi người đều phải điên cuồng vì một người có tên là Bạch Tiểu Thuần...
Bạch Tiểu Thuần lo lắng, Bất Tử Trường Sinh Công trong người không ngừng vận chuyển, sinh ra thêm một … Man Quỷ!
Sức mạnh của Bát Tôn Man Quỷ làm cả người hắn kêu lên ken két, khí thế lên cực cao, đám Tống Khuyết ai nấy nghiến răng, sẵn sàng nhào vào tham gia đội đuổi giết Bạch Tiểu Thuần!
Thấy đám Tống Khuyết, Bạch Tiểu Thuần càng sốt ruột, nghĩ ra một ý, hét to.
"Tống Khuyết, sao các ngươi không đi tóm tên bắt được chìa khóa đầu tiên, giết hắn lấy chìa khóa đi, mấy chìa khóa còn lại ta nuốt cả rồi, để mấy người Huyết Mai không ai vào huyết sắc Cổ Lộ được!"
"Chúng ta hãy chia hai đường, các ngươi đuổi giết, bọn chúng chắc chắn sẽ chống cự, để ta ở đây tiếp tục nuốt chìa khoá, nếu cướp được, để ta nuốt luôn, nếu không cướp được, ta sẽ để lại hai cái cuối, để bọn chúng nhất định bị loại!"
"Đây là kế hoạch của ta đó, hặc hặc, như vậy chúng ta sẽ luôn ở thế bất bại!" Bạch Tiểu Thuần càng nói càng thấy mình có lý.
Đám Tống Khuyết giật mình, mắt lóe sáng.
Những hộ pháp của Huyết Mai thì biến sắc, nhất là người đoạt được chìa khóa đầu tiên, mặt trắng bệch.
"Dạ Táng, ngươi muốn chết!" Trên bầu trời, Huyết Mai đang đấu pháp với Tống Quân Uyển hít sâu, gầm lên, Tống Quân Uyển thì cười rộ lên.
"Làm theo lời Dạ Táng!" Tống Quân Uyển tăng thêm sức công kích, khiến Huyết Mai phải liên tiếp lùi ra sau, không thể rời đi ngăn cản, cũng không nghĩ ra được cách phá vỡ mưu kế của Bạch Tiểu Thuần.
Đám Tống Khuyết không đuổi theo Bạch Tiểu Thuần nữa, mà nhào tới người lấy được chìa khóa bên kia, đuổi theo đám hộ pháp của Huyết Mai, cuộc chiến lại trở nên hỗn loạn.
Những tiếng nổ vang không dứt, thần thông, thuật pháp bay ngập trời.
Bạch Tiểu Thuần thở phào.
"May mà ta phản ứng nhanh, không thì nguy hiểm rồi... cái đám này, tu vi không cao hơn ta, nhưng mà giữ toàn trọng bảo, kéo lên cả đám, làm sao ta đánh!" Bạch Tiểu Thuần tranh thủ lùi lại, chung quanh không còn ai, nhưng con mắt hắn rụt lại, không chút do dự triển khai Hám Sơn Chàng, tụ sức mạnh vào, rồi bùng mạnh ra, vọt nhanh.
Ngay lúc hắn lao ra, chỗ hắn vừa rời đi xuất hiện một ngón tay màu máu ấn tới, tuy đánh hụt, nhưng nhìn thấy rõ một làn kiếm khí dài cả chục trượng rít mạnh quét qua.
Một tiếng kêu khẽ, từ trong hư vô, một lão giả đi ra.
Lão giả mặc trường bào tím, quay người nhìn theo Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần vã mồ hôi, giây phút chớp mắt vừa rồi thực là nguy hiểm, nhìn chằm chằm chỗ xuất hiện ngón tay của lão giả, nếu hắn tránh không kịp, hẳn đã bị đánh trúng ngay mi tâm.
"Tiếu Thanh!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, mặt đầy cảnh giác, lão giả này chính là người mạnh nhất trong những hộ pháp theo lời Tống Quân Uyển, có khả năng đột phá Trúc Cơ bất cứ lúc nào!
"Lão phu bế quan nhiều năm, lúc xuất quan, nghe được không ít tin đồn có quan hệ đến ngươi." Tiếu Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng nói, lão tuy là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng nếu Kết Đan sẽ là Thái Thượng Trưởng Lão, lão quét mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần một vòng, Bạch Tiểu Thuần càng thêm cảnh giác, mắt lão giả sắc như kiếm vậy.
"Linh Hải trong người lão chỉ còn thiếu xíu nữa là sẽ kết tinh hoàn toàn. Nếu ta làm hết sức, cũng sẽ đấu được một phen, nhưng mà lúc này… ta vẫn chưa phải đối thủ của lão!" Bạch Tiểu Thuần không chần chờ, lùi mạnh ra sau, bỏ chạy.
"Dạ Táng sư đệ, cần gì phải đi nhanh vậy." Tiếu Thanh mỉm cười, bước tới một bước, tốc độ cực nhanh, không thua gì tốc độ của Bạch Tiểu Thuần, tay áo hất lên, một làn Kiếm Khí màu máu xuất hiện, chém thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.
"Ngươi đừng nói nhảm, ta không đi, chẳng lẽ đứng chờ ngươi tới giết? Ngươi tu luyện tới mức hư não rồi à?" Bạch Tiểu Thuần mở miệng, lắc người né huyết kiếm, vọt nhanh.
Nụ cười trên mặt Tiếu Thanh cứng đờ, cả đời lão đấu pháp với người ta chưa bao giờ bị ai nói mình như thế, mặt sầm hẳn xuống, hừ lạnh một tiếng.
"Miệng lưỡi bén nhọn, để lão phu tóm được ngươi, kéo lưỡi ngươi ra xem ngươi còn nói được nữa không!" Tiếu Thanh cười lạnh, cất bước đuổi theo, tay phải bấm pháp quyết chỉ một cái, một làn huyết khí ngưng tụ, chém thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.
"Lão già ngươi đúng là tu tới hư não thật, không còn lưỡi, miệng không thể nói, nhưng còn Thần Niệm mà." Bạch Tiểu Thuần lo lắng, tính toán thời gian, nhanh chóng chạy vội.
Hai người một chạy một đuổi, trên đường Tiếu Thanh nhiều lần ra tay, có mấy lần đã chạm được tới Bạch Tiểu Thuần, nhưng lực phòng hộ cơ thể của Bạch Tiểu Thuần quá mạnh mẽ, làm cho Tiếu Thanh phải kinh hãi.
Với chiến lực của lão hiện giờ, đủ để quét ngang Trúc Cơ tu sĩ, nhưng Bạch Tiểu Thuần này chẳng những tốc độ không giảm, da còn quá dày, càng chạy tốc độ lại càng nhanh, linh lực trong người như xài hoài không hết, làm lão vô cùng bất ngờ.
"Phàm đạo Trúc Cơ trung kỳ, sao lại mạnh tới như thế!" mắt Tiếu Thanh lóe lên, chiến lực Bạch Tiểu Thuần biểu hiện trong huyết sắc hoang mạc đã làm không ít người chấn động, điều quỷ dị nhất chính là huyết sắc chìa khoá hình như đều di động vì hắn.
Nếu chỉ có một chuyện khó hiểu, thì có thể suy nghĩ hướng giải thích, nghĩ hoài nhất định sẽ tìm ra câu trả lời, nhưng nếu có quá nhiều điều khó hiểu, thì sẽ có nhiều hướng giải thích khác nhau, rất dễ bị nghĩ sai hướng.
Tiếu Thanh nheo mắt, tiếp tục truy kích, Bạch Tiểu Thuần thầm kêu khổ, trong lòng phẫn hận, Tiếu Thanh này như dòi trong xương, cứ đuổi theo mãi, hắn đã nhiều lần kéo dãn được khoảng cách, nhưng sau đó đều bị bắt kịp. Bạch Tiểu Thuần thở hồng hộc, nếu không phải nhờ hắn có Thiên Đạo Trúc Cơ, nãy giờ chạy với tốc độ cực hạn này e là đã sớm không chịu nổi.
"Đợi ta thân thể đại thành, nhất định sẽ để lão già này biết thế nào là lợi hại!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, trong lòng vô cùng chờ mong năm canh giờ đầu tiên kết thúc, nếu bây giờ được nuốt thêm một cái chìa khóa nữa, làm sức mạnh Man Quỷ mạnh thêm, thì tốt biết mấy.
Thời gian trôi qua, bốn canh giờ đầu tiên chậm rãi qua, canh giờ thứ năm đã tới, một điểm sáng màu máu từ từ xuất hiện ngay trước mi tâm của Bạch Tiểu Thuần, cách mi tâm của hắn không đến ba tấc.
Vì hắn đang chạy lên, nên điểm đỏ kia chạm ngay vào mi tâm, chui vào trong người hắn, một làn sáng đỏ lóe lên quanh người hắn, Bất Tử Kim Cương quyển tầng thứ hai tăng tốc độ vận chuyển.
Man Quỷ thứ chín nhanh chóng ngưng tụ, mắt Tiếu Thanh rụt lại, cảm nhận được khí thế của Bạch Tiểu Thuần đang tăng lên.
"Chuyện cổ quái trong người hắn không ít a, vừa hấp thu thêm một cái chìa khóa, có lẽ đã đủ sức đánh một trận với ta." Tiếu Thanh vọt tới, Bạch Tiểu Thuần đột ngột quay đầu lại, nhìn lão, cái nhìn đầy chiến ý dạt dào, sức mạnh trong người bộc phát.
"Lão già Tiếu Thanh, dám đấu với Dạ Táng một trận không?" Bạch Tiểu Thuần hất tay, chỉ Tiếu Thanh một cái, như hạ chiến thư!
"Ngươi rốt cuộc đã có lòng tin giao thủ với ta? Tốt, lão phu cho ngươi cơ hội!" Tiếu Thanh dừng lại, tu vi tản ra quanh người.
"Tiếu Thanh, ta đến đây!" Bạch Tiểu Thuần rống to, mắt đầy chiến ý, nhưng cả người lại lùi nhanh ra sau, tốc độ nhanh hẳn hơn trước.
Tiếu Thanh sững người, trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần miệng thì gào lên đầy chiến ý, nhưng chân thì chạy càng ngày càng xa, lão ngây ra, gầm lên giận dữ.
"Vô sỉ!" lão gầm lên, mắt rực lửa giận, vọt nhanh tới, nhưng một khoảnh khắc sững người vừa rồi đã giúp Bạch Tiểu Thuần chạy đi khá xa, thấy Tiếu Thanh đuổi theo, Bạch Tiểu Thuần càng chạy như điên.
"Ta cũng muốn đánh mà, nhưng mà không biết đánh, chờ thêm đi, đợi canh giờ thứ sáu tới, Cửu Tôn Man Quỷ của ta đầy đủ, sẽ chỉnh lão già ngươi một trận!" Bạch Tiểu Thuần không hề cảm thấy mình vô sỉ, còn cảm thấy chiến lược của mình thực là tuyệt hảo.