- Trong đó từ bên trái vai đến đan điền, là phong ấn Tà tổ. Từ phía bên phải là Thánh tổ. Về phần ở giữa lại là Khôi Tổ!
- Con đường Tà tổ kia bị đứt. Hiện tại có thể thấy, hiển nhiên là Tà Hoàng chân chính sau khi tử vong, mất đi lực trấn áp, lại bị Tà Hoàng giả nhiều năm qua quấy nhiễu sự kiểm tra... Tuy chỉ là đứt một đường, nhưng dẫn tới chấn động toàn thân.
- Hiện tại ngay cả một đường của Thánh Hoàng Triều ta cũng chỉ còn lại có khoảng tám phần mười. Chỗ đường phong ấn huyết mạch Khôi Hoàng của ngươi, chắc là vì các ngươi trở về quá muộn, hoặc nói cảnh giới Thái Cổ xuất hiện quá muộn, cho nên lực trấn áp chưa đủ, hiện tại bị ăn mòn đến mức gần như muốn tiêu tan!
- Một khi hai đường phong ấn huyết mạch này lại đứt... Như vậy kẻ địch lớn ở thiên ngoại này, sẽ thật sự thức tỉnh!
Lại ở thời điểm Thánh Hoàng mở miệng, đồng thời thân thể của Nghịch Phàm chúa tể trên trời cao cuối cùng lại chấn động mạnh vài cái. Nhất là mí mắt động đậy cực kỳ rõ ràng. Hình như hắn đang toàn lực giãy dụa, nỗ lực trực tiếp giãy đứt hai đường phong ấn huyết mạch này của mình!
Có thể nhìn thấy được, hai đường này ở dưới sự giãy dụa của Nghịch Phàm chúa tể, càng thêm ảm đạm. Có thể tưởng tượng, kéo dài như vậy nữa, sợ là không cần tới mấy tháng, hai đường này sẽ hoàn toàn tan vỡ!
Tà Hoàng thật giả tử vong, khiến cho Nghịch Phàm chúa tể mất đi kiên trì. Hắn không muốn chậm rãi hao mòn phong ấn, chờ đợi sống lại, mà dự định không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối, mạnh mẽ thức tỉnh.
- Có biện pháp nào, có thể gia cố phong ấn hay không?
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn mặc dù sợ chết, lại hiểu rõ một khi Nghịch Phàm thức tỉnh, thế giới cũng sẽ rơi vào hắc ám. Lúc này cho dù là lợi hại hơn nữa, trừ phi là ngồi chờ chết, nếu không, cũng chỉ có thể cố gắng phản kháng!
- Chỉ có một biện pháp. Chúng ta tới gần thân thể người khổng lồ này, lần lượt bước vào bên trong đường phong ấn huyết mạch của từng người, sử dụng lực huyết mạch của bản thân tiếp nhận phong ấn, một lần nữa khôi phục lại nó!
- Một khi thất bại... Chờ đợi chúng ta, chính là ngày Tiên Vực Vĩnh Hằng diệt vong. Kẻ địch thiên ngoại này có đầy đủ lực chúa tể khủng khiếp chí cường. Chúng ta căn bản cũng không phải là đối thủ...
- Mà phong ấn này, cũng chỉ có tu vi sau khi đạt đến Thái Cổ, mới có khả năng kích phát ra đủ huyết mạch. Cũng chỉ có hai người chúng ta mới có thể!
Trong mắt Thánh Hoàng lộ ra sự kiên quyết. Hắn mặc dù bình thường rất dối trá, nhưng ngày hôm nay giờ phút này, hắn thu hồi tất cả tính cách trước kia, trong mắt lộ ra sự kiên định cùng quyết đoán!
Nghe được Thánh Hoàng nói muốn đi vào trong cơ thể Nghịch Phàm, sử dụng huyết mạch của bản thân khôi phục phong ấn, Bạch Tiểu Thuần cũng hít vào một hơi. Uy áp tới từ Nghịch Phàm chúa tể này quá lớn. Nhưng hắn căn bản lại không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Theo Nghịch Phàm chúa tể lại giãy dụa, đại biểu đường của Khôi Tổ kia, lại ảm đạm hơn một ít, tất nhiên chỉ còn lại có hơn một phần.
- Việc này không nên chậm trễ!
Thánh Hoàng lo lắng, thân thể đột nhiên bay ra, lao thẳng đến Nghịch Phàm chúa tể trên trời cao. Tốc độ của hắn cực nhanh, hiển nhiên là bạo phát ra toàn lực. Thậm chí ở phía sau hắn, cũng xuất hiện một vết tích ánh trăng!
Bạch Tiểu Thuần cũng hung hăng cắn răng một cái, thân thể bay ra, gào thét đuổi theo Thánh Hoàng. Hai người hóa thành cầu vồng lao thẳng đến trời cao. Càng tới gần, thân thể kinh người của Nghịch Phàm chúa tể ở trong mắt bọn họ càng thêm khổng lồ. Đến cuối cùng, gần như cũng không nhìn thấy được đầu của Nghịch Phàm chúa tể. Có thể nhìn thấy được, chỉ là ngực của hắn giống như đại lục!
Nhất là lúc đang đến gần, Nghịch Phàm chúa tể còn đang giãy dụa. Nhìn gần, loại giãy dụa này giống như địa chấn, càng rõ ràng hơn. Còn có tiếng nổ lớn thỉnh thoảng vang vọng. Nhất là uy áp của hắn, càng khuếch tán tinh không, khiến cho sắc mặt Thánh Hoàng càng thêm tái nhợt. Bạch Tiểu Thuần vì có khí tức của Chúa Tể, còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Lại như vậy, hai người đều triển khai tất cả tu vi, khoảng cách với Nghịch Phàm chúa tể này càng lúc càng gần. Cuối cùng hai người tách nhau ra. Thánh Hoàng lao thẳng đến đường phong ấn từ bên phải của chúa tể kia. Bạch Tiểu Thuần lại triển khai tốc độ nhanh hơn, Ở dưới uy áp giống như gió bão đập vào mặt, lao thẳng đến mi tâm của Nghịch Phàm chúa tể!
Nơi đó, chính là đường phong ấn huyết mạch của hắn, hiện tại là nơi vẫn còn tồn tại!
Nhưng ngay trong nháy mắt khi hai người đều cực nhanh lao tới gần, bỗng nhiên Thánh Hoàng biến sắc. Bạch Tiểu Thuần cũng lập tức phát hiện ra, ở trên thân thể của Nghịch Phàm chúa tể này lại có một lớp màng mỏng vách ngăn không nhìn thấy được!
Đối mặt với vách ngăn mỏng này, trong tiếng gầm nhẹ, vết tích ánh trăng phía sau Thánh Hoàng trong nháy mắt thiêu đốt. Hắn đúng là không tiếc phá huỷ bản mạng chi bảo này của mình, đổi lấy một lần sức lực chạy nước rút, khiến cho đường phong ấn huyết mạch bên trong vách ngăn mỏng này, tản ra ánh sáng huyết mạch, chiếu rọi lẫn nhau, lúc này mới xuyên qua vách ngăn, bước vào đến bên trong đường phong ấn huyết mạch, biến mất.
Bạch Tiểu Thuần ở đây lại đơn giản hơn rất nhiều. đường phong ấn huyết mạch của hắn ảm đạm, không có cách nào giúp đỡ chiếu rọi. Cho nên sau khi tiếp xúc tới màng vách ngăn mỏng này, Bạch Tiểu Thuần đơn giản trực tiếp triển khai Bất Tử Cấm, lấy tu vi Thái Cổ thi triển Bất Tử Cấm, lại trực tiếp xuyên qua vách ngăn bên ngoài thân thể Nghịch Phàm chúa tể. Thời điểm xuất hiện, hắn cũng ở bên cạnh đường phong ấn huyết mạch Khôi Tổ này. Đứng ở nơi đó, Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn xuống mặt đất.
Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy được, hình như giờ phút này, tất cả tu sĩ Tiên Vực Vĩnh Hằng đều đang khẩn trương lo lắng không yên. Trong lúc ngẩng đầu, bọn họ không quan tâm có thể nhìn rõ hay không, đều đang nhìn chăm chú mình cùng Thánh Hoàng.
Bạch Tiểu Thuần thở dài. Chuyện này biến hóa quá mức đột ngột, cho nên lúc này Bạch Tiểu Thuần đều có phần khó có thể tiếp nhận được. Nhưng bất kể như thế nào, hắn hiểu rõ mình không có lựa chọn nào khác. Lúc này tâm hắn trầm xuống, cắn răng trực tiếp bước vào trong phong ấn huyết mạch!
Sau khi hắn cùng với Thánh Hoàng Đô tiến vào phong ấn huyết mạch, gần như tất cả tu sĩ trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, ở trong nguy cơ sinh tử cùng sợ hãi này, bọn họ không làm được những chuyện khác. Điều duy nhất bọn họ có thể làm, chính là ở trong lòng thầm cầu khẩn.