Về phần công pháp Vân Lôi Nhân Tổ biến này, hắn nhìn Lôi Tổ bị Bán Thần lão tổ nắm ở trong tay, lúc này cũng đã ý thức được nguyên nhân.
Mặc dù Lôi Tổ mệt mỏi, nhưng lại không hôn mê. Lúc này hắn nhếch miệng cười. Hắn mặc dù không chạy thoát, nhưng có thể nhìn bắc mạch hiện tại một mảnh hỗn độn, trong lòng hắn cũng cảm giác rất sảng khoái.
- Tên tiểu tử kia gọi là Bạch Tiểu Thuần? Không tệ không tệ. Là một người trẻ tuổi rất có phát triển n.
Thời điêm tiếng cười của Lôi Tổ truyền ra, Bán Thần bắc mạch hừ lạnh một tiếng. Hắn không đi để ý tới Lôi Tổ, mà nhìn về phía đám người Vân Lôi Tử.
- Một đám người các ngươi đường đường là cảnh giới Thiên Nhân, một Bạch Tiểu Thuần lại có thể cho các ngươi liên thủ cũng chật vật không thôi. Đồ vô dụng!
Bán Thần bắc mạch một bụng đầy lửa giận, quay về phía đám người Vân Lôi Tử răn dạy một phen. Lúc này mặt hắn mới thâm trầm, mang theo Lôi Tổ trở về quan tài thủy tinh.
Thời điểm đám người Vân Lôi Tử bị mắng, cũng chỉ có thể yên lặng lắng nghe, trong lòng cũng đầy cay đắng. Một lát sau bọn họ nhìn nhau một cái. Mỗi người đều nhìn ra cảm giác bất lực trong mắt của người kia.
- Mà thôi. Hắn cuối cùng đã bị ném đi...
- Bạch Tiểu Thuần này cũng coi như một truyền kỳ... Ta lại chưa từng thấy qua, bị nhốt ở trong lôi ngục, tu vi còn có thể đột phá...
- Ta đời này cũng không muốn lại nhìn thấy hắn nữa! Ngay cả tên của hắn cũng vậy. Các ngươi đều đừng tìm ta nhắc lại!
Chẳng những là mấy Thiên Nhân này như vậy, trong lòng mỗi một đệ tử Vân Tông cùng Lôi Tông bốn phía xung quanh đều xúc động vô hạn. Bọn họ nhớ lại thời gian trước đây, khi áp chế đối với Bạch Tiểu Thuần, bọn họ đều rất đắc ý, cho rằng đối phương là con rồng ở bên ngoài, nhưng ở bắc mạch cũng phải co lại, biến thành sâu!
Nhưng hôm nay... Bạch Tiểu Thuần sử dụng hành động nói cho mọi người của bắc mạch biết, cho dù hắn là con sâu... Cũng đều có thể đục thủng mấy lỗ lớn ở bắc mạch chui ra. Thời khắc này trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ...
- Tai họa này ngàn vạn lần không cần trở về...
Trong lúc bắc mạch đối với Bạch Tiểu Thuần là bất đắc dĩ đồng thời cảm thấy mệt mỏi. Thân thể Bạch Tiểu Thuần bị Bán Thần bắc mạch này ném một cái, trực tiếp đã bay ra thật xa, giống như một đạo lưu tinh trực tiếp đập vào một chỗ trên Băng Nguyên.
Ầm một tiếng. Băng Nguyên này chấn động vài cái, bị đập ra một lỗ thủng lớn. Sau một lúc lâu, Bạch Tiểu Thuần tóc tai rối bời, rất chật vật từ bên trong chui ra.
Hắn lộ ra vẻ mặt như đưa đám, có chút tức giận bất bình, từ phía xa nhìn về phương hướng Cửu Thiên Vân Lôi Tông, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Bảo ta đi, nói là được rồi. Làm gì còn phải ràng buộc tu vi của ta, ném ra...
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đám người bắc mạch này thật không nói đạo lý, thật không ra gì, đặc biệt đáng giận. Nhất là một cái ném cuối cùng của Bán Thần lão tổ, rõ ràng là cố ý.
- Mà thôi mà thôi. Bọn họ không muốn để cho ta lưu lại, cũng chính là hợp với ý của ta. Nếu như Cửu Thiên Vân Lôi Tông này không phải giam ta lại, ta đã sớm muốn đi.
Trong sự xúc động, Bạch Tiểu Thuần nhớ lại từng cảnh tượng khi mình ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông, trong lòng hắn cũng không nhịn được dâng lên một chút đắc ý.
- Hừ hừ, chắc hẳn hiện tại bọn họ biết được sự lợi hại của ta!
- Dám ước pháp ngũ chương đối với Bạch Tiểu Thuần ta sao
Bạch Tiểu Thuần hung hăng hít thở không khí của Băng Nguyên. Lúc này trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Loại cảm giác không còn bị hạn chế nữa, khiến cho tinh thần hắn cũng thấy phấn chấn.
- Hiện tại không ai quản ta trồng hoa ánh trăng.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới mảnh lá băng chỉ mới hoàn thành hơn phân nửa. Lúc này hắn quan sát khắp nơi một phen, chỉnh lại sơ qua lỗ thủng lớn bị mình đập ra trước đó một chút, bố trí thành hình dáng động phủ tạm thời. Sau khi xong xuôi, hắn lấy ra hạt giống hoa ánh trăng, bắt đầu trồng.
- Hoa ở hoa, ở đây không ai quản ngươi. Nhanh chóng sinh trưởng đi.
Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt chờ mong, nhìn hạt giống hoa ánh trăng chìm vào phía dưới Băng Nguyên.