Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Chính bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không biết Bản Mệnh chi linh của mình có hình dáng ra sao nữa, hắn cũng nhận ra được tu vi bản thân không đủ, phạm vi hai trăm trượng Thủy Trạch Quốc Độ mở ra không thể chứa được cả thân thể của Bản mệnh chi linh.

Nhưng hắn cũng không để tâm nhiều tới chuyện này. Dù sao hình thành được Bản Mệnh chi linh cũng đã chỉ ra cho hắn thấy, bản thân tu hành Thủy Trạch Quốc Độ mấy năm nay không bị thất bại đấy. Thậm chí trong lòng hắn cũng có chút mong chờ đối với Bản Mệnh chi linh của mình.

Lúc này nghe được đám người xung quanh bàn luận xôn xao, Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, có chút đắc ý.

“Ài, đau đầu chết mất! Cho dù ta đi tới đâu cũng có người reo hò, nhưng thật ra ta chỉ muốn là một người khiêm tốn thôi a. Thôi, mà thôi vậy, chuyện đám đệ tử này khi dễ ta lúc trước, ta không so đo nữa.” Bạch Tiểu Thuần đang định đứng dậy thì cả đầu óc đều cảm thấy choáng vàng, rồi một cơn đói cồn cào xuất hiện, trong nháy mắt khiến cho toàn thân hắn lúc này như vô lực, không còn sức đứng dậy nổi nữa.

Hắn bèn tranh thủ xuất ra đan dược rồi nuốt vào, đến khi đan dược được hòa tan đi vào thể nội thì hắn mới cảm thấy khá hơn một chút, có thể đứng dậy được.

Dưới ánh mắt đầy phức tạp của đám đệ tử bờ Bắc, tuy vẫn còn suy yếu nhưng khi ngẩng đầu lên, Bạch Tiểu Thuần vẫn không quên lộ ra cái bộ dáng cao thủ đầy tịch mịch, khuôn mặt tái nhợt như mang theo một khí chất đặc thù cũng đột nhiên xuất hiện, rồi hắn chậm rãi rời đi.

Đến khi hắn đi xa rồi thì đám đệ tử bờ Bắc mới thở dài một tiếng. Bọn họ không nói rõ được cảm giác đối với Bạch Tiểu Thuần trong lòng lúc này là gì, lúc đầu là công địch, sau đó là hơn một tháng tiếp chiến liên tục trên thí luyện đài, sau đó là ngộ định vượt trội hơn cả Quỷ Nha, rồi đến Thủy Trạch Quốc Độ kia đầy kinh thiên động địa.

Trong lòng tất cả đều thừa nhận Bạch Tiểu Thuần đích thật là thiên kiêu. Chỉ là hết lần này tới lần khác, hắn lại không giống như những thiên kiêu khác, mỗi lần gặp hắn đều khiến bọn họ không nhịn được mà muốn đánh cho hắn một trận. Đây chính là cảm giác chân thật phát ra từ đáy lòng mỗi người, không có chút liên quan với thực lực bản thân hắn đấy.

Từ khi Bạch Tiểu Thuần tới bờ Bắc, nơi này không được chút yên tĩnh nào. Luôn luôn có chuyện phát sinh xung quanh hắn, khiến trong lòng mọi người lúc này không khỏi cảm thán.

Đám đệ tử nội môn lại càng cảm khái hơn nhiều, Bạch Tiểu Thuần bước vào Ngộ định thông qua thời gian dài gấp năm lần Quỷ Nha khiến cho bọn họ thấy được, ngộ tính của Bạch Tiểu Thuần chính xác hoàn toàn không bằng Quỷ Nha.

Thậm chí có lẽ cũng không hơn kém bọn họ là bao, nhưng hơn bảy mươi này quan sát đầy điên cuồng cũng khiến tất cả mọi người thấy được sự chấp nhất của Bạch Tiểu Thuần ẩn sâu trong người hắn, mới khiến hắn nỗ lực ngộ định trong thời gian dài đến vậy.

Bắc Hàn Liệt trầm mặc, nhìn theo bóng lưng phía xa xa của Bạch Tiểu Thuần, gã quay người trở về động phủ. Gã muốn tiếp tục bế quan trùng kích Ngưng khí tầng mười, chuẩn bị cho Trúc cơ sau này.

“Là do ta còn chưa đủ chấp nhất và cố gắng hay sao? Bạch Tiểu Thuần, sớm muộn gì ta cũng sẽ vượt qua được ngươi!”

Công Tôn huynh muội, Từ Tung cùng với đám đệ tử nội môn đều hít sâu một hơi lại. Bọn họ biết Bạch Tiểu Thuần cường đại, biết mình chênh lệch, nhưng càng như vậy thì bọn họ càng có thêm một loại kích động không cam tâm nhưng vẫn phải bị đè nén xuống. Tất cả đều mang theo kiên quyết, mang theo quyết đoán mà lựa chọn như Bắc Hàn Liệt, rồi rời khỏi nơi này.

“Cần cù bù khả năng, Bạch Tiểu Thuần có thể làm được thì chúng ta cũng có thể làm được!”

Rất nhanh, đám người bờ Bắc cũng tản ra. Chỉ còn lại Quỷ Nha vẫn còn đang ngồi giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần rời đi, gã muốn biết sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Thú Trảo thì còn nhìn thấy cái gì nữa.

Không phải là muốn nghe đáp án, mà gã muốn tận mắt nhìn thấy, có như vậy thì Quỷ Dạ Hành của gã mới có thể lại đột phá thêm lần nữa.

“Trừ phi có thể tiến vào trong trí nhớ của hắn, thì ta mới có thể thấy được hình ảnh muốn thấy đấy.” Quỷ Nha vô cùng ngưng trọng suy nghĩ tới tính khả thi của việc này, nhưng sau nữa ngày thì gã lắc đầu.

“Hắn lúc này, ta không thể nắm chắc được. Nhưng sau khi Trúc cơ…” Trong mắt Quỷ Nha lúc này chợt lóe lên một vẻ đầy sâu xa.

“Tính toàn thời gian một chút, theo lời sư tôn thì gần đến thời điểm ba Thánh địa Trúc cơ thuộc sở hữu chung của tông môn bốn đại châu ở phía Đông hạ du Thông Thiên Hà mở ra rồi. Mà Vẫn Kiếm thâm uyên trong đó…cũng sẽ mở ra. Địa mạch Trúc cơ dẫn động triều tịch, với bí pháp của ta thì hẳn sẽ dẫn động được tám lần, tám lần triều tịch Địa mạch Trúc cơ thì hết thảy đều có thể giải quyết một cách đơn giản.” Quỷ Nha nhẹ gật đầu rồi quay người, bước đi xa.

Một đường đi, Bạch Tiểu Thuần đều bảo trì bộ dáng cao thủ kia cho tới khi vừa bước vào Bách Thú Viện, cả người hắn cũng được buông lỏng xuống, rồi uể oải lê lết tới căn lầu các. Sau đó hắn ngã lăn ra, đầy mệt mỏi ngủ luôn trên mặt đất.

Ngủ một lèo kéo dài ba ngày trời, hắn mới khôi phục được một nửa. Điều dưỡng liên tục hơn một tháng trời, hắn mới khôi phục được trạng thái như lúc đầu. Hắn ngạc nhiên phát hiện ra tu vi của mình đã tinh tiến tới Ngưng khí tầng chín đỉnh phong, chỉ cần đả tọa không tới nửa tháng nữa thì hắn sẽ đột phá Ngưng khí tầng mười mà không cần phải dùng đan dược hỗ trợ nào cả.

Ngoài ra, hắn còn phát hiện bản thân thao túng Linh lực cũng không giống với trước kia mà càng thêm linh hoạt. Thậm chí hắn còn có thể không chế Linh lực di chuyển chính xác trong thể nội mà không có chút cảm giác trì trệ nào.

Khiến hắn vui mừng khôn xiết, chính là kinh mạch trong cơ thể hắn to và chắc hơn hẳn so với trước kia. Còn Bất tử Ngân bì được vận chuyển thì phát sinh ra nhiều tia sáng vàng kim hơn mấy tháng trước rất nhiều.

“Tất cả phương diện đều tăng lên a.” Tinh thần Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, nhanh chóng đi vào trong khu rừng quan sát đám hung thú đã mấy tháng chưa gặp một phen, sau đó nhìn ngó Dục Thú Chủng lúc này đã sinh ra một nụ hoa rất lớn, cao tới hơn hai trượng sau hậu viện.

Thời gian Bạch Tiểu Thuần gieo trồng Dục Thú Chủng tới nay cũng không ngắn, Linh thổ cũng được hắn Luyện linh qua ba lượt. Thậm chí cứ tới một thời gian cố định, Bạch Tiểu Thuần lại còn vung vẩy bột phấn của một số loại linh dược phụ trợ sinh trưởng lên mảnh Linh thổ này nữa.

Nơi đây có trận pháp bao phủ, lại nằm phía sau hậu viện nên căn bản cũng không ai chú ý tới.

Bạch Tiểu Thuần nhìn ngó kỹ lưỡng một chút rồi ngạc nhiên phát hiện ra, Dục Thú Chủng này sắp thành thục rồi.

“Tối đa một tháng nữa là thành!” Bạch Tiểu Thuần cười ha hả, đầy phần chấn. Hắn dứt khoát lưu lại bên cạnh nơi này, vừa thổ nạp tu hành, vừa có thể quan sát được Dục Thú Chủng.

Mười ngày nhanh chóng đi qua, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình đã sắp đột phá, mà Dục Thú Chủng càng khiến cho hắn đầy phấn chấn. Nửa tháng qua, Dục Thú Chủng vẫn chỉ cao hơn hai trượng như cũ, nhưng nụ hoa kia lại không ngừng sinh trưởng với một tốc độ nhanh đến kinh người, lúc này đã to đến hơn nửa trượng rồi.

Nụ hoa nặng đến nỗi cành cũng cong xuống dưới, rất nhiều cánh hoa cúp gấp lại ở phía trên, nên có thể tưởng tượng được khi hoa nở ra thì hẳn phạm vi bao trùm còn lớn hơn.

Còn có thêm từng tia hương khí bắt đầu chậm rãi tản ra ngoài.

Bạch Tiểu Thuần kích động, hít sâu vào một hơi sau đó lại tiếp tục đả tọa. Một chiều hoàng hôn ba ngày sau, thể nội của hắn truyền ra thanh âm phanh phanh, cả người run lên bần bật, không ít tạp chất dơ bẩn màu đen tiết ra ngoài qua lỗ chân lông, rồi linh lực trong cơ thể hắn tựa như vạn mã lao nhanh tràn ra khắp toàn thân.

Linh lực tràn trề này cuối cùng như hội tụ lại một chỗ trở thành một con sông lớn cuộn trào linh lực, sau đó hóa thành một đầu Cự Long truyền ra tiềng gầm thét.

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động, hình ảnh Long Tượng chợt được huyễn hóa ra phía sau lưng hắn rồi nhanh chóng biến đổi. Đột nhiên Bạch Tiểu Thuần mở hai mắt ra, ánh mắt sáng như điện, thể nội ầm vang lên một tiếng như Sấm động mà chỉ duy nhất hắn nghe thấy, người ngoài không hay biết được.

"Long Tượng hóa Hải Kinh tầng thứ hai!"

"Ngưng khí tầng mười!"

Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, cảm nhận linh lực tràn trề trong thể nội, nhiều gấp đôi so với lúc hắn Ngưng khí tầng chín. Hắn đứng dậy thử nghiệm linh lực biến hóa một chút, tay bấm niệm pháp quyết, một Tử Đỉnh màu tím xuất hiện.

Bạch Tiểu Thuần đầy hưng phấn điểm ra một chỉ, lập tức một Tử Đỉnh nữa lại xuất hiện bên cạnh Tử Đỉnh vừa rồi, rồi sau đó lại thêm một Đỉnh nữa, ba Đỉnh là cực hạn vờn quanh Bạch Tiểu Thuần. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, cả người nhoáng cái bay ra, Kim Ô Kiếm trong tay cũng hất lên, hỏa diễm tản ra, trong phương viên ba trượng lúc này như trở thành Hỏa ngục.

Còn có thêm một con Kim Ô Hỏa từ bên trong, dục hỏa mà sinh, tràn ra uy áp mạnh mẽ.

Nụ cười trên mặt Bạch Tiểu Thuần càng nhiều, tay vung lên, tất cả thuật pháp cũng biến mất. Hắn thở nhẹ ra một hơi, cảm thấy mình như đã chân chính trở thành một cao thủ.

“Trúc cơ…đã rất gần. Đợi đến khi ta Ngưng khí tầng mười Đại viên mãn, có thể thử đột phá lên Trúc cơ!” Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới Trúc cơ thì thọ nguyên được gia tăng lên, liền trở nên kích động.

Hắn nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ cả người, rồi dùng nửa ngày để thích ứng với lượng linh lực dồi dào khi tu vi được gia tăng. Lúc này hắn mới sáng láng tinh thần mà trở về hậu viện, khoanh chân ngồi trước Dục Thú Chủng.

“Tu vi đột phá, hiện giờ chỉ còn chuyện Dục Thú Chủng mà thôi.”

“Ha ha, mộng tưởng của ta cuối cùng cũng sắp thành hiện thực rồi.”

“Bản mệnh chi linh dù sao cũng là hư ảo, là do bí thuật hình thành. Không giống như Dục Thú Chủng, có thể thai nghén ra một loại chiến thú chân chính đấy.”

“Ta muốn bồi dưỡng ra một con…tập hợp tất cả những ưu điểm mạnh nhất của tất cả các chiến thú. Nếu như vậy thì mục đích tu hành tại bờ Bắc của ta cũng hoàn thành toàn bộ rồi!” Ngày này Bạch Tiểu Thuần đã chờ đợi rất lâu. Lúc này hắn bèn đè nén kích động mà thủ hộ Dục Thú Chủng.

Rất nhanh cũng đã hơn mười ngày nữa trôi qua, Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt, ngơ ngác nhìn Dục Thú Chủng lúc này đã không còn thân cành gì cả, chỉ còn trơ lại một cái nụ hoa cực lớn mà thôi. Dù sao thì hắn cũng chỉ thông qua tư liệu mà nhận biết được Dục Thú Chủng, còn gieo trồng thì đây là lần đầu tiên nên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Bảy ngày trước đó, Bạch Tiểu Thuần đầy khẩn trương nhìn thân cành Dục Thú Chủng không cách nào chèo chống nổi nụ hoa thì thân cành vậy mà bắt đầu biến hóa, dần hòa hợp vào trong nụ hoa. Mà nụ hoa lúc này nhìn qua như từ dưới đất mà mọc lên vậy, càng ngày càng lớn hơn.

Lúc này nó đã to khoảng sáu trượng, bộ dạng như một cái bánh bao khổng lồ…

Bạch Tiểu Thuần nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ họng rồi lùi lại phía sau mấy bước, tiếp tục thủ hộ. Ba ngày sau, một mùi thơm nồng nặc chợt lan tỏa ra xung quanh, Bạch Tiểu Thuần vội mở mắt ra, nhìn trước mặt mình lúc này đã là một “cái bánh bao” to khoảng chín trượng.

Miệng của bánh bao có một khe hở chừng nắm tay, hương khí nơi này cũng là tràn ra từ khe hở đó.

“Linh hương nồng nặc, Dục Thú xuất hiện khe nứt. Trong tư liệu ghi chép lại thì lúc này chính là thời điểm chín muồi của Dục Thú Chủng, có thể tiến hành dục thú!” Bạch Tiểu Thuần tranh thủ đứng dậy, đi vòng quanh nhìn Dục Thú Chủng một chút, hai mắt sáng lên. Sau khi hắn nghĩ ngợi bèn lập tức ra ngoài, một lúc lâu sau thì trở về, đi theo sau hắn là con Phi Hổ.

Vốn Phi Hổ đang đầy tò mò nhìn quanh bốn phía, nhưng ngay khi đi theo Bạch Tiểu Thuần đến hậu viện. Đột nhiên người nó run lên bần bật, hai mắt lúc này lóe sáng đầy mãnh liệt, nó như nhìn thấy được con thú cái, gầm lên một tiếng rồi xông thẳng vào trong Dục Thú hoa.

Ngay khi nó vừa lại gần Dục Thú hoa, thì miệng của hoa này đột nhiên mở rộng ra, trong chớp mắt như nuốt chửng cả Phi Hổ vào bên trong.

Bạch Tiểu Thuần còn đang suy nghĩ không hiểu hoa này sinh ra hung thú như thế nào thì đột nhiên thấy được cảnh này bèn trợn to mắt mà lao đến. Mặc dù không thấy rõ thân ảnh của Phi Hổ bên trong nụ hoa như thế nào, nhưng hắn không thấy dấu vết động đậy của Phi Hổ bên trong đóa hoa thì mới tạm yên lòng lại, bèn hiếu kì đứng bên cạnh chờ đợi.

Ròng rã một canh giờ, nụ hoa mới bung ra, con Phi Hổ cũng bò ra ngoài, bốn chân nó có chút run rẩy, nhưng ánh mắt đầy say mê, còn ra vẻ như muốn đi vào lại nữa. Nhưng nó bị Bạch Tiểu Thuần một phát túm lấy, đem ra ngoài Bách Thú Viện.

Khi trở về, là một đầu Cự Hùng đi theo sau hắn. Rất nhanh, hai mắt Cự Hùng trợn tròn, hét lớn một tiếng rồi phóng tới Dục Thú hoa…

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!