Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi. Hắn thật sự không muốn lưu lại chỗ này lâu hơn, chỉ cần nghĩ đến sự tình rối ren hôm nay hắn đã cảm thấy mọi chuyện đều hoang đường.

Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc cũng yên lòng, hắn biết rằng nguy hiểm đã chuyển thành an rồi. Đối với việc các Thiên Nhân muốn giết mình, hắn cũng không cần phải làm lớn chuyện.

- Ta vậy mà lại trở thành Giám Sát sứ...

Thoạt nhìn thì Bạch Tiểu Thuần có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nhưng thực tế thì trái tim nhỏ của hắn vẫn còn đập thình thịch trong kinh hoàng, không thể bình tĩnh được. Cố nén sự oán thán trong lòng, hắn hít sâu ngẩng đầu, nghêng ngang bay theo người áo đen, hướng thẳng đến hoàng cung.

Đám người dưới mặt đất trầm mặc, giờ này trong lòng dù có phiền muộn hay hoảng sợ thế nào thì cũng chỉ có thể tản đi. Phút chốc, các gia tộc đều đã đem thiên kiêu của nhà mình rời đi. Nơi này rốt cuộc yên tĩnh trở lại.

Về phần Chu Hoành, sau khi được người khác giúp đỡ đứng dậy, trong sự yếu ớt, hắn gấp rút sắp xếp để trở về Cửu U thành. Hắn không dám lưu lại ở Khôi Hoàng thành nữa. Chỉ vừa nghĩ đến chuyện Bạch Tiểu Thuần chẳng những không chết mà còn được bổ nhiệm làm Giám Sát sứ, hắn thật sự hoảng sợ.

Chu Hoành vừa hoang man vừa tức giận. Hắn liên tục hai lần bị hút đến chỉ còn lại một tia sinh cơ, ấy thế nhưng Bạch Hạo chẳng những không có việc gì mà còn phong sinh thủy khởi, liên tiếp trèo cao, bây giờ còn lọt vào mắt Đại Thiên Sư, được bổ nhiệm vào chức vị Giám Sát Sứ vô cùng đáng sợ trong truyền thuyết kia.

Chẳng những Chu Hoành e dè mà tất cả thiên kiêu quyền quý cùng gia tộc của bọn hắn đều rúng động. Một tên tiểu nhân vật không đáng để mắt đột nhiên biến hóa nhanh chóng trở thành một tồn tại mà họ không thể không để tâm đến.

Chuyển biến đột ngột này làm cho tất cả nhất thời không thể tiếp thu được nhưng theo việc này truyền ra, đám hồ ly quyền quý kia cũng bắt đầu dò dẫm được ý tứ của Đại Thiên Sư...

- Trời sắp nổi bão rồi...

Không biết là người nào mở miệng cảm thán. Những lời này nhanh chóng lưu truyền trong Khôi Hoàng Thành.

Linh Lâm Vương sau khi nghe tin thì trầm ngâm hồi lâu, sau đó không còn cấm túc con gái Hứa San nữa.

Sau khi Chu Hoành trở về, Cửu U Vương tìm cách cứu chữa xong thì nghiêm khắc ra lệnh không cho phép hắn bước ra khỏi Cửu U Thành nửa bước.

Tin tức này cũng nhanh chóng truyền tới Cự Quỷ Thành. Cự Quỷ Vương ngồi lặng trên vương vị thật lâu, sắc mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng than nhẹ một tiếng:

- Thiên Sư muốn người, ta có thể không cho sao...

Cự Quỷ Vương lắc đầu, sắc mặt phức tạp.

Còn Hồng Trần Nữ sau khi trở về Cự Quỷ quân đoàn thì nghiêm túc cân nhắc lại mọi chuyện ngày hôm nay rồi rút ra đáp án cho bản thân.

Có thể nói, cả Khôi Hoàng triều đã dấy lên vô số mạch nước ngầm sau quyết định bổ nhiệm của Đại Thiên Sư.

Một nơi sâu trong hoàng cung, trong một đại điện tráng lệ, Khôi Hoàng thân mặc long bào đang ngồi trên ngai vàng. Sau khi nghe được tin này thì thân thể cứng nhắc, hai tay gắt gao nắm lấy tay vịn đầu rồng.

Khi bốn phương sôi trào tin tức thì Bạch Tiểu Thuần đang dè dặt đi theo sau lưng người áo đen về phía hoàng cung. Sau khi kinh hỉ thì hắn lại bắt đầu căng thẳng lo nghĩ về vị Đại Thiên Sư bí hiểm kia.

Trên đường đi, dù không thấy rõ mặt người áo đen nhưng Bạch Tiểu Thuần có thể cảm nhận được sự khắc nghiệt và âm trầm trên người đối phương. Hắn cảm thấy hơi áp lực nên đang tính trò chuyện một chút để hóa giải bầu không khí. Người áo đen như có thể nhìn ra suy tính trong đầu Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp chặn họng:

- Từ giờ đến lúc triệu kiến Đại Thiên Sư, ngươi im miệng cho ta!

Lời này vừa nói ra, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không hài lòng. Hắn bây giờ đường đường là Giám Sát Sứ đấy! Thế nhưng nghĩ đến đối phương là Thiên Nhân mà còn là người thân tín của Đại Thiên Sư nên hắn lại tự an ủi rằng mình bây giờ có hơi yếu thế chứ không phải mình sợ đối phương...

Bạch Tiểu thuần âm thầm hừ một tiếng:

- Cái tên gia hỏa thấy không rõ mặt kia rõ ràng cố ý bịp ta! Bộ dạng lúc hắn tuyên pháp chỉ tràn ngập sát cơ, đây là cố ý làm ta sợ còn gì...

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy giận nhưng hắn biết chừng mực, không lộ ra mặt chút nào, chỉ lặng lẽ theo bóng lưng kia đi dần đến hoàng cung.

Hoàng cung rộng lớn, xa hoa như chốn tiên cảnh nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình đâu mà ngắm cảnh. Hắn âm thầm nhớ kỹ lộ tuyến. Không bao lâu sau, người áo đen đi đến trước một đại điện trong hoàng cung.

Đại điện này thoạt nhìn rất bình thường, không có những vật phẩm trang trí xa hoa mà bày biện theo lối cổ, toát lên cảm giác tang thương của năm tháng. Bên ngoài quảng trường trước cửa đại điện có đặt một cái đỉnh lớn, hương khói lượn lờ.

Bạch Tiểu Thuần nhìn ngó chung quanh không thấy bóng dáng ai, nơi đây vắng lặng như chốn không người.

- Chờ chỗ này!

Người áo đen buông lại một câu rồi nhoáng cái biến mất. Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn đóng im ỉm trước mặt, yên lặng chờ đợi.

Tự nhiên hắn cảm thấy đại điện này giống như một con hung thú, lúc này đang ngưng mắt dò xét mình.

Bạch Tiểu Thuần nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói không căng thẳng là nói dối, chẳng qua hắn vẫn nghĩ là mình tạm thời sẽ không có chuyện gì. Nếu Đại Thiên Sư thật sự muốn gây bất lợi cho mình thì cũng không cần phiền toái như vậy. Trong Khôi Hoàng Thành này, Đại Thiên Sư muốn bắt mình thì quá dễ dàng.

Trong lúc chờ đợi, Bạch Tiểu Thuần cũng thầm suy tính xem nên dùng thái độ gì khi gặp Đại Thiên Sư

- Vuốt mông ngựa xem chừng cũng không tốt. Cự Quỷ Vương còn chịu nghe lời nịnh nọt nhưng Đại Thiên Sư thì không biết có chịu ăn hay không. Khi gặp ta, hắn ắt là sẽ ra vẻ uy nghiêm, có khi còn quát tháo nữa...

Bạch Tiểu Thuần sầu não. Đang suy tư, bỗng hắn mơ hồ cảm nhận được có gì đó khác lạ, làm như có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, nhịn không được hắn ngẩng đầu nhìn lên. Trong tầng mây phía trên, một đầu rồng cự lớn đang cúi xuống nhìn mình, hai mắt rồng nhấp nhoáng tinh quanh, thần sắc đầy tò mò.

Cùng lúc đó, một cỗ uy áp giáng xuống. Uy áp này còn mạnh hơn cả Trần Hảo Tùng, khiến Bạch Tiểu Thuần nhận ra con rồng này... e là có thể so với Bán Thần.

Lúc trước, khi vừa tới Khôi Hoàng thành, Bạch Tiểu Thuần cũng đã thấy con rồng này nhưng khi ấy là nhìn từ rất xa. Bây giờ, do hoàng cung vốn lơ lửng giữa không trung nên đầu rồng chỉ cách Bạch Tiểu Thuần không đến trăm trượng nên hắn có thể nhìn rất rõ ràng, thấy được đến từng phiến vẩy.

Khoảng cách gần như thế khiến Bạch Tiểu Thuần có chút hoảng sợ, hắn vội lộ vẻ thân thiện, giơ tay vẫy chào con rồng.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!