Trong lòng Bạch Tiểu Thuần mang đầy thương cảm mà trở về Hương Vân Sơn, hắn cũng không dám tiếp tục thí nghiệm đám Quái đan còn thừa lại trong túi trữ vật nữa. Hơn nữa, lúc này đi về Hương Vân Sơn, tất cả đệ tử trên đường gặp hắn đều nhìn với ánh mắt đầy quái dị, có hung ác, còn có thêm phẫn nộ.
“Kiên trì với lý tưởng vĩ đại của mình sao lại có thể khó khăn đến như vậy chứ, cũng không nên oán ta a, chính là Lý thúc nói ta phải tự thân nghiên cứu đấy.” Bạch Tiểu Thuần đầy cảm khái, bước chân chậm rãi đi về tới động phủ, rồi ngồi nơi này ngẩn người nhìn bầu trời xa xăm.
Hơn nửa năm trước, có vài vần để nan giải phát sinh trong lúc luyện dược, hắn từng đi tìm Lý Thanh Hậu hỏi. Sau khi nghe được Bạch Tiểu Thuần hỏi về mấy vấn đề kia, Lý Thanh Hậu cũng rất kinh ngạc, loại nghiên cứu dược đạo đến mức độ này, y cũng thấy được một dược sư bình thường cũng khó mà làm được.
Nhớ tới thành tích của Bạch Tiểu Thuần trên bia đá Thảo mộc, Lý Thanh Hậu đầy chờ mong đối với dược đạo của hắn. Mỗi người đều có những lý giải về dược đạo khác hẳn nhau, Bạch Tiểu Thuần có chấp nhất như vậy khiến Lý Thanh Hậu rất vui mừng, cũng không trực tiếp nói đáp án cho hắn mà cổ vỗ hắn thường xuyên thử nghiệm nhiều hơn, bởi vì chỉ có bản thân thử nghiệm đan dược của chính mình mới có thể thu hoạch được dược đạo chân chính của bản thân. Nếu như còn gò ép theo khuôn phép thì vĩnh viễn sẽ không thể nào khai mở ra lĩnh vực dược đạo đại sư của mình được đấy, dù sao thì nguồn gốc của Đan phương cũng là do rất nhiều đời thử nghiệm mới ra được!
“Không được, ta có lý tưởng, có mơ ước, Lý thúc nói rất đúng, chỉ có bản thân mình tự đạt được thì mới chân chính thuộc về mình. Cho dù có gian khổ cũng phải cố gắng chịu đựng mà vượt qua!” Sau một lúc lâu, Bạch Tiểu Thuần lại cắn răng, tuy hắn không dám thử nghiệm Quái đan nữa nhưng lại càng thêm chấp nhất với dược đạo hơn nữa.
“Ta nhất định phải trở thành một dược sư vĩ đại!” Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, dứt khoát đi thẳng đến phòng luyện dược, rồi lại lần nữa điên cuồng mà chìm đắm trong luyện đan, hoàn toàn quên đi mọi chuyện bên ngoài.
Thời gian cũng đảo mắt mà trôi qua mấy tháng rồi, Bạch Tiểu Thuần cũng chậm rãi nắm giữ phương pháp luyện chế đan dược cấp ba càng thêm nhuần nhuyễn, lần lượt giải quyết từng vấn đề này đến vấn đề khác. Linh dược cấp ba trong tay hắn cũng không còn nhiều khó khăn nữa.
Nhưng một vấn đề khó khăn lớn hơn lại dần xuất hiện.
Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ phát hiện, cho dù hắn có thuần thục luyện chế đan dược cấp ba đến thế nào thì xác suất thành công cũng không tăng lên. Bình thường mà nói, thì mười lần luyện đan, hắn chỉ thành công năm lần, một lần trong năm lần kia chính là hình thành nên Quái đan mà bản thân vô pháp nhận biết được, bốn lần còn lại sẽ hình thành nên Độc đan với tạp chất chiếm gần mười thành bên trong.
Bạch Tiểu Thuần phát điên lên, hắn cũng thử đem Độc đan này đi Luyện linh, nhưng hiệu quả Luyện linh lại rất kém, chỉ khi nào xuống đến hạ phầm thì mới có thể luyện linh gia tăng phẩm chất cao hơn được mà thôi.
Hắn lại có một loại rất chấp nhất mà chính bản thân cũng không nhận ra. Trong tính cách của hắn hình như có một loại triệu chứng mãnh liệt, không hài lòng được thì hắn vẫn cứ đứng ngồi không yên.
“Tạp chất, làm sao mới có thể loại trừ được tạp chất!” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ vằn lên, nhìn chòng chọc vào một lượng lớn Độc đan trước mặt, ngày đêm khổ sở suy nghĩ. Hán cũng từng nghĩ tới chuyện hỏi Lý Thanh Hậu, nhưng lại nghĩ tới y từng cổ vũ mình cần tự suy nghĩ, nghiên cứu, hắn lại cắn răng thêm lần nữa mà lâm vào điên cuồng.
Thời gian trôi qua khiến mọi người cảm giác được Bạch Tiểu Thuần cuồi cùng cũng chịu yên tĩnh một chút, không có tiếng nổ ầm vang, không còn thú nhỏ quấy rối đầy núi, loại tháng ngày yên tĩnh này khiến cho rất nhiều người có chút không quen.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, một tháng sau, vào đêm khuya ngày hôm nay, tóc tai Bạch Tiểu Thuần lại đầy bù xù đang đứng cạnh đan lô, cả người dường như phát điên mà không ngừng bấm niệm pháp quyết điểu khiển hỏa diễm, không ngừng ném thảo dược vào trong Đan lô, hai mắt đầy tơ máu.
“Thành, cuối cùng cũng sắp thành, lần này ta đã giải quyết tất cả vấn đề, càng thêm sáng tạo vào bên trong, gia nhập Lôi Công Đằng, còn cho thêm Dẫn Lôi Hoa vào, rồi Khô Mộc Xuân, Âm Dương Thảo. Ta tự sáng kiến ra phương pháp đặc thù tẩy rửa tạp chất bên trong, nhất định sẽ thành công, đây chính là Thiên Lôi Tẩy Dược đại pháp do chính bản thân Bạch Tiểu Thuần ta sáng tạo ra đấy!” Hắn đang đầy phấn chấn thì đan lô trước mặt cũng chợt chấn động mạnh một cái, dược hương nhanh chóng xuất hiện. Nhưng ngay khi dược hương vừa tỏa ra, thì đột nhiên, trên bầu trời đêm của Hương Vân Sơn lúc này đang còn trong veo không có chút gợn mây, trăng sáng treo cao.
Nhưng đột nhiên một tầng mây dày đặc trong nháy mắt chợt xuất hiện, rồi một tia chớp vang dội từ trên cao đánh xuống, trận pháp động phủ cũng phải chấn động, còn có không ít tia chớp lọt vào trong trận pháp đánh xuống đan lô.
Trong động phủ lúc này đầy tia chớp, còn Bạch Tiểu Thuần thì cười đầy điên cuồng mà tránh đi từ trước, khi mà tia chớp biến mất thì hắn mới hưng phấn chạy đến cạnh đan lô rồi nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy trong Đan lô không có đan dược nữa, chỉ còn một ít cặn bã màu đen, còn thêm khói đen đang bốc lên.
“Để nhiều Dẫn Lôi hoa quá rồi!” Tóc tai Bạch Tiểu Thuần đầy bù xù như một tên điên cuồng nghiên cứu học thuật, hung hằng vò đầu bứt tóc một hồi rồi xuất ra thảo dược bắt đầu điều phối.
Cùng lúc đó, không ít đệ tử Hương Vân Sơn nhìn thấy đạo tia chớp kia, cả đám đều trợn tròn mắt phát hiện ra nơi mà đạo tia chớp kia bổ xuống, lại chính là động phủ của Bạch Tiểu Thuần.
“Chẳng lẽ đến ông trời cũng nhìn Bạch Tiểu Thuần đây không vừa mắt sao?”
“Nhất định là vậy, Trời xanh có mắt, định hạ xuống một đạo sấm sét đánh chết hắn a.”
Trong lúc mọi người còn đang ngổn ngang các loại suy nghĩ trong lòng, thậm chí có không ít người còn đang cười trên nỗi đau của người khác, thì các trưởng lão trên Hương Vân Sơn cũng đã chú ý tới đạo sét này, tất cả đều kinh ngạc.
“Xem như là Lý chưởng tòa luyện dược cũng không dẫn tới Lôi đình, trong truyền thuyết cũng chỉ có đan dược cấp bảy trở lên mới xuất hiện Lôi kiếp, Bạch Tiểu Thuần này đang làm gì vậy?”
Một buổi trưa ba ngày sau, tiếng cười của Bạch Tiểu Thuần lại vang khắp động phủ. Hắn nhìn chằm chằm vào đan lô, hoa tay bấm niệm pháp quyết, tản ra linh lực bạo phát ra hỏa diễm, rồi hắn hét lớn một tiếng, hai tay vỗ mạnh lên trên đan lô.
"Thiên Lôi Tẩy Dược đại pháp!"
Đan lô chấn động, trong nháy mắt đó, trên đỉnh Hương Vân Sơn đột nhiên ngưng tụ vô số tầng mây, rồi một tia sét ầm vang lao xuống đánh thẳng vào động phủ của Bạch Tiểu Thuần.
Lần này vô sô đệ tử đều nhìn thấy được tia chớp này, tất cả đều thất kinh, sấm sét bên tai còn vang vọng, nhìn thấy động phủ của Bạch Tiểu Thuần rung lên một cái.
Trong động phủ, Bạch Tiểu Thuần đấy phấn chấn đến bên Đan lô, nhìn vào cũng không thấy đan dược bên trong mà chỉ có cặn thuốc và đám khói đen bốc lên. Chỉ là hắn mới hít vào một hơi thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lúc hắn lùi lại cũng không phát hiện ra, trong miệng hắn vậy mà còn sùi ra bọt mép.
“Cho nhiều Lôi Công Đằng vào quá rồi!” Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, rồi phù phù một tiếng ngã nhào xuống. Sau ba canh giờ, hắn mới tỉnh táo lại, nhanh chóng nhả hết khí hít phải, sai đó nuốt vài viên đan dược. Sau đó hắn lại ngẩng đầu lên rồi tiếp tục Luyện dược.
Khoảng thời gian sau, sấm sét ngày càng nhiều, càng ngày càng thêm dày đặc. các đệ tử Hương Vân Sơn thường xuyên nhìn thấy sấm sét từ trên trời đánh thẳng xuống động phủ của Bạch Tiểu Thuần, mọi người dần dần cũng trợn mắt há hốc mồm đầy kinh ngạc, các trưởng lão thường xuyên lưu tâm đến việc này cũng kinh hãi không thôi.
Bọn họ không khỏi nghi ngờ nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì không chừng Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ bị sét đánh chết.
Chỉ là Bạch Tiểu Thuần sợ chết như vậy nhưng hết lần này đến lần khác dưới trạng thái luyện dược điên cuồng cũng không màng tới tử vong, đắm chìm trong dược đạo, không ngừng cải biến Đan phương, điều chỉnh các phối hợp nhắm khiến cho Thiên Lôi Tầy Dược đại pháp có thể có hiệu dụng.
"Thiên Lôi Tẩy Dược đại pháp!"
Ầm!
"Đáng chết, Thiên Lôi Tẩy Dược đại pháp!"
Ầm!
Trận pháp phòng ngự trong động phủ của Bạch Tiểu Thuần lúc này đã mất đi tác dụng, thanh âm chói tai của hắn thường xuyên từ trong động phủ truyền ra. Sau khi mọi người nghe được hàng loạt thanh âm của hắn thì cũng hiểu được không sai lệch nhiều lắm, sở dĩ có sấm sét như vậy, là bởi vì Bạch Tiểu Thuần đang phát minh ra một loại cách thức tẩy đi tạp chất dược đạo nào đó.
Thậm chí không ít trưởng lão còn cảm thấy hứng thú mà chú ý đến Bạch Tiểu Thuần. Lần này, cho dù sấm sét cuồn cuộn nhưng không có ai ngăn cản hắn cả.
Ngay cả Lý Thanh Hậu đối với ý tưởng sáng tạo này của Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy đầy vui mừng, thỉnh thoảng cũng có chú ý hắn một chút.
Chẳng qua là…tiệc vui chóng tàn, sau khi Bạch Tiểu Thuần phối hợp hơn một trăm lần vẫn chưa tạo thành tỷ lệ phối hợp hoàn hảo, thế là hắn bắt đầu gia tăng thêm các loại thảo dược khác. Cũng không biết là do tác dụng của loại thảo dược nào, mà một chiều hoàng hôn trong mấy ngày sau, tiếng Bạch Tiểu Thuần vừa hô hào lên thì sấm sét tràn ngập trên bầu trời. Không còn là một đạo lôi đình như lúc trước, mà là mấy chục đạo sét đang không ngừng lượn lờ, rồi toàn bộ đánh xuống.
Quỷ dị hơn nữa, mấy chục đạo này, chỉ có một đạo đánh xuống động phủ của Bạch Tiểu Thuần, còn mấy đạo khác lại tán loạn khắp nơi trên Hương Vân Sơn.
Ầm ầm ầm ầm!
Một lượng lớn sấm sét oanh tạc như vậy khiến không ít người kêu lên thảm thiết. Trong nhất thời, Hương Vân Sơn lại chấn động thêm một lần nữa, động phủ của Chu Tâm Kỳ cũng bị trúng một đạo nhưng được trận pháp ngăn cản lại. Nhìn thấy không có gì đáng ngại, Chu Tâm Kỳ liếc nhìn về phía động phủ của Bạch Tiểu Thuần đầy hung ác, nhưng đành đè nén cơn giận này xuống.
Lý Thanh Hậu cùng với đám trưởng lão Hương Vân Sơn đành đi xuống trấn an đám đệ tử, dù sao thì sự chấp nhất trong dược đạo của Bạch Tiểu Thuần cũng khiến bọn họ đầy tán thưởng.
Nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuần đã gần như điên dại, một lúc lau sau, một đám mây đen bao phủ, rồi lần này là gần một trăm tia sấm sét kéo đến, toàn bộ đánh thẳng xuống Hương Vân Sơn.
Tiếng vang ngập trời nổi lên, nhiều đệ tử nhìn lên trên bầu trời rồi nhanh chóng lao thẳng về chỗ ở của mình, không dám ra ngoài. Lý Thanh Hậu cùng với các trưởng lão khác đều ngây người.
Nhìn thấy gần trăm tia chớp đánh xuống, phần lớn khu vực trên Hương Vân Sơn đều bị rung chuyền, mà động phủ của Chu Tâm Kỳ lại ở gần động phủ Bạch Tiểu Thuần nhất nên lại có thêm sáu bảy đạo sấm sét đánh vào chỗ của nàng, động phủ của Chu Tâm Kỳ chấn động mạnh mẽ, trận pháp cũng vặn vẹo.
Cũng không có chấm hết, mà nửa nén nhang sau đó, trong tiếng kinh hô xôn xao đầy mãnh liệt của vô số đệ tử, lúc này trên bầu trời, từng tầng mây dày đặc, to lớn, trong đó còn có mấy trăm đạo sấm sét chớp lóe.
Tất cả đánh thẳng xuống Hương Vân Sơn, từng tòa động phủ đều rung chuyển, không ít nơi còn trực tiếp nổ tung, động phủ của Bạch Tiểu Thuần lúc này cũng như muốn bị sụp đổ, chỉ còn gắng gượng chèo chống mà thôi.
Động phủ của Chu Tâm Kỳ vậy mà lại hút tới hơn năm mươi đạo sấm sét, lần lượt oanh tạc cơ hồ như thiên kiếp hàng lâm trực tiếp đem động phủ của nàng đánh tới, sụp đổ nổ tung.
Sắc mặt Chu Tâm Kỳ tái nhợt, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Nàng ngơ ngác nhìn động phủ của mình đã bị san thành bình địa, bèn kêu lên đầy thê lương.
"Bạch Tiểu Thuần!!!’
Còn thêm một số động phủ của các đệ tử nội môn khác, cũng bị sấm sét đánh tan vỡ, từng người đều chạy ra ngoài mà rống giận kinh thiên, bọn họ đang định chạy đến tính sổ với Bạch Tiểu Thuần thì đột nhiên, mây đen trên bầu trời lại cuồn cuộn, mức độ cực kì dày đặc, tạo thành một uy áp bao phủ lấy toàn bộ mặt đất. Trong lòng Chu Tâm Kỳ run lên, vẻ mặt biến đổi đầy kinh hãi. Mấy đệ tử nội môn đang tính tìm Bạch Tiểu Thuần gây phiền toái, nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm, tâm thần đầy chấn động.
Đến cả chưởng tòa Thanh Phong sơn và Tử Đỉnh Sơn cũng phải chú ý đến nơi này, nhìn thấy tầng tầng mây kia thì trợn to hai mắt, thậm chí chưởng môn Trịnh Viễn Đông từ xa xa nhìn xem một chút cũng chợt tê dại cả da đầu.
Trong tầng mây dày đặc kia, là hơn ngàn đạo sấm sét!!!
“Đây là….đây là muốn diệt Hương Vân Sơn a!!!”
"Bạch Tiểu Thuần! !"
“Trời ạ, hắn đang làm cái gì vậy, làm sao hắn làm được như vậy chứ? Thế mà….thế mà nhiều đạo sấm sét đến như vậy!!!”
"Địch tập! Địch tập!!!" Vô số người ở cả nội ngoại môn Hương Vân Sơn đều hoảng sợ kinh hô lên.
Trên Hương Vân Sơn, toàn bộ đệ tử đều run rẩy, kể cả đệ tử ngoại môn và nội môn lúc này đều có chung một loại cảm giác mãnh liệt, đó chính là nguy cơ sinh tử!
"Thiên Lôi Tẩy Dược đại pháp!" Bạch Tiểu Thuần sớm đã trở nên vong ngã, không chút chú ý gì tới mọi chuyện bên ngoài. Lúc này hai mắt hắn đỏ vằn lên, nhìn đan lô trước mặt rồi rống to lên, đồng thời nâng hai tay vỗ mạnh lên Đan lô.
Ầm!!!