Phương Thần có chút sửng sốt khi gặp lại Lâm Tuyết Nghiên ở đây.
“Giới thiệu chút nào, đây là khuê mật (1) của ta, Lâm Tuyết Nghiên!” Mộng Dao khoác tay nàng ấy rồi nói.
(1)Khuê mật: bạn thân là con gái
Lâm Tuyết Nghiên trừng mắt nhìn Mộng Dao, bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật sự dẫn hắn qua đây à?”
Mộng Dao lè lưỡi, tinh nghịch đáp: “Lần trước hắn thật sự đã cứu ta.”
Lâm Tuyết Nghiên không vui: “Lần trước hắn chỉ muốn chiếm tiện nghi của ngươi mà thôi, chỉ là may mắn âm hỏa lúc đó cũng rút về. Ngươi còn không rõ Túng Dục chi thể của mình à? Sao có thể chữa trị như vậy được?”
Sau đó nàng ấy lại nhìn Phương Thần, lạnh lùng nói: “Ta biết mục đích của ngươi tới đây để làm gì, nhưng lần này ta nhất định sẽ không để ngươi chiếm tiện nghi của Mộng Dao nữa!”
Phương Thần có chút ngượng ngùng, chỉ có thể giải thích: “Ta thật sự có thể chữa khỏi.”
“Vậy ngươi nói đi, ngươi chữa khỏi bệnh như thế nào?” Lâm Tuyết Nghiên hỏi.
Phương Thần nhất thời không biết giải thích làm sao.
Hắn đương nhiên không thể nói cho ngươi khác biết về máu Kiếm Ma.
Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Nhìn thấy Phương Thần không nói gì, Lâm Tuyết Nghiên cảm thấy có chút đắc ý khi đã vạch trần được hắn.
Sau đó nàng ấy kéo Mộng Dao đi vào trong đại sảnh, nói: “Mộng Dao, lần này ta đã tìm được một luyện đan đại sư ngũ phẩm, ông ấy nhất định có thể chữa khỏi Túng Dục chi thể cho ngươi.”
“Luyện đan đại sư ngũ phẩm!?”
Mộng Dao có chút kinh ngạc, luyện đan sư tứ phẩm ở Vực Thần Đông vốn đã rất lợi hại rồi, vậy nên luyện đan sư ngũ phẩm được coi là cực kỳ ít ỏi, e rằng chỉ có những tông môn đứng đầu Vực Thần Đông mới có luyện đan sư ngũ phẩm.
Nhưng những luyện đan sư đều mắt cao hơn đầu, chỉ thích ở trong phòng luyện đan để luyện chế đan dược, rất khó để có thể mời họ đến.
Lâm Tuyết Nghiên thế mà lại có thể mời được một vị luyện đan sư ngũ phẩm, ắt hẳn đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc.
Trong đại sảnh, một lão nhân đang lim dim ngồi ở chính giữa, khẽ nếm thử tách trà đang cầm trên tay.
Cũng chẳng có phản ứng gì khi nhìn thấy ba người khác bước vào đại sảnh.
Lâm Tuyết Nghiên và Mộng Dao cung kính hành lễ: “Thiên Lão!”
Luyện đan sư Thiên Lão lúc này mới hơi mở mắt ra và nhìn Lâm Tuyết Nghiên, sau đó mới liếc nhìn Mộng Dao.
Một lát sau, ông ấy mới thu hồi tầm mắt: “Lâm nha đầu, nếu lần này lão phu ra tay thì xem như trả hết ân tình cho Lâm gia, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Tuyết Nghiên không chút do dự gật đầu: “Thiên Lão, ta đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Nghe vậy, Thiên Lão cũng không nói thêm gì nữa.
Ông ấy nhìn Mộng Dao nói: “Ta đã hiểu rõ về tình trạng của ngươi, mắc phải Túng Dục chi thể rất khó sống qua hai mươi tuổi. Nhưng nếu như ngươi đã gặp được lão phu, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề này.”
Nói xong ông ấy lật tay lại, trong tay liền xuất hiện một cái bình.
Ông ấy nói tiếp: “Bên trong có một loại đan dược cấp năm, tên là Thiên Hỏa Linh Đan. Ta gần đây đã nghiên cứu ra nó, lấy dương khắc âm, chuyên chữa trị bệnh Túng Dục chi thể.”
“Cấp năm!”
Ánh mắt Mộng Dao khẽ lóe lên, đan dược cấp năm cực kỳ trân quý, đáng giá bằng cả tòa thành.
Nàng cảm kích nhìn Lâm Tuyết Nghiên, để có được viên thuốc này Lâm Tuyết Nghiên đã phải trả một cái giá rất đắt.
Lúc này nàng cũng có chút do dự, dù sao cũng mời Phương Thần tới đây để trị thương cho mình, nếu ném hắn qua một bên rồi nhận sự chữa trị của người khác, có vẻ không được tốt lắm.
Lâm Tuyết Nghiên nhìn thấy sự do dự của nàng và cũng biết nguyên nhân là vì Phương Thần.
Nàng ấy nói: “Mộng Dao, ngươi còn do dự gì nữa? Lẽ nào ngươi thật sự tin rằng hắn có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi?”
Thiên Lão cũng liếc nhìn Phương Thần, ông ấy cũng đã nghe Lâm Tuyết Nghiên nói qua, ông ấy cho rằng sờ vào bụng để chữa bệnh cho Mộng Dao quả thật rất buồn cười.
Nếu như Túng Dục chi thể dễ dàng giải quyết như vậy thì sẽ chẳng có nhiều mỹ nhân chết sớm như vậy.
Đương nhiên, thân là luyện đan sư, ông ấy không thèm chế nhạo Phương Thần làm gì.
Mộng Dao nói: “Phương Thần thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho ta.”
Phương Thần thấy vậy liền nói: “Mộng tiểu thư, ngươi vẫn nên dùng Thiên Hỏa Linh Dược này trước đi, nếu như có thể một lần chữa khỏi bệnh thì tốt rồi. Bởi vì bây giờ ta không có cách nào có thể một lần giải quyết vấn đề của ngươi.”
Đương nhiên hắn cũng hy vọng Mộng Dao có thể khỏi bệnh, dù sao nếu hai ngày trước Mộng Dao không ra tay tương trợ thì có lẽ giờ này hắn vẫn còn ở Chấp Pháp Đường.
Mộng Dao do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu: “Được!”
Không phải nàng không tin tưởng Phương Thần, chỉ là Túng Dục chi thể đã hành hạ nàng hơn mười năm, mỗi lần đều đau đớn khiến nàng sống không bằng chết.
Bây giờ có cơ hội chữa khỏi bệnh, tất nhiên nàng sẽ không bỏ lỡ nó.
Sau đó nàng cầm lấy cái lọ do Thiên Lão đưa cho, đổ một viên linh đan màu vàng ra tay, há miệng rồi nuốt vào.
Một luồng khí ấm áp mãnh liệt xông thẳng vào đan điền của Mộng Dao, dường như Túng Dục chi thể cảm thấy bị uy hiếp, lập tức phản ứng lại và bắt đầu bộc phát!
Hai luồng năng lượng lập tức va chạm vào nhau! Giống như hai đội quân đang giao chiến với nhau, máu chẳng thành sông.
Thiên Hỏa Linh Đan lợi hại đến mức trong nháy mắt đã có thể đánh lui được âm khí của Túng Dục chi thể! Giống như sắp có thể áp chế nó hoàn toàn.
Mộng Dao vui mừng: “Hình như có tác dụng!”
Nghe vậy, Lâm Tuyết Nghiên cũng hơi vui mừng.
Nàng ấy liếc nhìn Phương Thần đứng bên cạnh, trong mắt có chút đắc ý, tựa hồ muốn nói: “Tiểu tử, muốn chiếm tiện nghi của Mộng Dao sao? Cứ nằm mơ đi!”
Nhưng ngay sau đó Túng Dục chi thể dường như hoàn toàn bị kích thích, bộc phát ra một luồng âm khí vô cùng đáng sợ! Nó còn dễ dàng nuốt chửng được linh dược rồi càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong nháy mắt, sắc mặt Mộng Dao đỏ bừng lên, khói trắng bay ra, thân thể nóng rực như lửa đốt, thân thể mảnh mai của nàng khẽ run lên vì đau đớn!
“Mộng Dao!” Lâm Tuyết Nghiên vô cùng hoảng sợ: “Thiên Lão! Như vậy là sao!?”
Vẻ mặt của Thiên Lão cũng hơi thay đổi, ông ấy nhanh chóng đến chỗ Mộng Dao để bắt mạch cho nàng.
Nhưng ngay sau khi ông ấy chạm vào cổ tay của Mộng Dao, thì chợt có một luồng âm khí cực mạnh trào ra, xông thẳng vào người ông ấy.
Thiên Lão chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi hộc máu. Trong mắt ông ấy tràn đầy sợ hãi!
“Năng lượng thật sự quá đáng sợ! Linh dược của ta đã bị luồng âm khí nuốt chửng, rồi bộc phát hoàn toàn Túng Dục chi thể.”
Lâm Tuyết Nghiên vô cùng hoảng sợ: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?! Thiên Lão! Không phải ngài nói có thể chữa khỏi cho Mộng Dao sao?”
“Cái này...!”
Sắc mặt Thiên Lão có chút xấu hổ và khó coi, ông ấy không ngờ Túng Dục chi thể lại phiền phức và nguy hiểm như vậy.
“Bây giờ cách duy nhất chính là để người khác hấp thụ âm khí này, nhưng luồng âm khí này quá mạnh, có lẽ chẳng ai có thể chịu đựng nổi.” Ông ấy nói.
“Để ta!”
Lâm Tuyết Nghiên nói xong liền lao về phía Mộng Dao, nhưng bị Thiên Lão ngăn lại.
“Thể chất của ngươi quá yếu, cho dù có cố gắng hấp thụ cũng chỉ có thể được một nửa mà thôi, không những không có tác dụng, mà còn mất mạng vô ích.” Thiên Lão nói.
“Nhưng ta không thể nhìn Mộng Dao như thế này được…”
Đôi mắt của Lâm Tuyết Nghiên đỏ hoe, nàng ấy không ngờ rằng chính mình lại hại chết Mộng Dao.
Nhưng vào lúc này, Phương Thần không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Mộng Dao, trực tiếp nắm lấy tay nàng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Tuyết Nghiên lập tức tức giận: “Đã đến lúc này thế mà ngươi còn muốn chiếm tiện nghi của Mộng Dao!”
Nàng ấy vội vàng chạy tới, muốn đá Phương Thần đi, thế nhưng lại bị Thiên Lão ngăn lại!
“Chờ một chút! Hắn đang hấp thụ âm khí trong cơ thể.”
“Cái gì?!”
Lâm Tuyết Nghiên giật mình, sau đó nàng ấy nhìn thấy những luồng năng lượng âm khí màu đỏ thoát ra từ cơ thể Mộng Dao rồi tiến vào cơ thể Phương Thần.
Trên mặt Phương Thần lộ rõ vẻ đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!