Khóe miệng Mộng Dao hơi nhếch lên lộ ra nụ cười gợi cảm: "Nếu ai cũng chất vấn như thế thì ta sẽ cho mọi người xem.
Tiếng nói vừa dứt, nàng đã giơ lệnh bài trong tay lên.
Độ áp chế mà Phương Thần gánh chịu từ bậc thứ nhất đến bậc ba trăm năm mươi chín hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người.
Đám người xem xét lại cảm thấy rung động lần nữa.
Từ bậc thứ nhất Phương Thần đã tiếp nhận áp chế gấp mười lần, sau đó không ngừng lên đến năm mươi lần.
Nhưng sau đó trưởng lão chủ khảo bị người ta phát hiện cố ý áp chế Phương Thần, Mộng Dao ra tay nên hắn khôi phục áp chế giống như những người khác.
Nhưng sau khi hắn không ngừng đi lên thì bội số áp chế cũng không ngừng tăng mạnh!
Thẳng đến bậc ba trăm năm mươi chín, hắn gánh chịu áp chế chừng năm mươi hai lần rồi mới kết thúc.
"Làm sao có thể!" La Vân trợn tròn mắt, hắn ta không ngờ Phương Thần thật sự chịu được áp lực lớn như vậy.
Không có khả năng, làm sao phế vật kia làm được!
"Còn dị nghị gì không?!" Giọng nói của Mộng Dao vang vọng trong đầu mỗi người.
Đám người im ắng đi, không ai còn dám nói ra dị nghị.
T¡ Chấn Nghiệp run lẩy bẩy lui vào trong đám người, không dám ồn ào nữa.
Mộng Dao tiếp tục nói: "Đây là ý chí thật sự của hắn, đừng tưởng rằng các ngươi không làm được thì người khác cũng không được. Nghĩ chỉ có mình là thiên tài sao? Mảnh đại lục này rất lớn, rất nhiều người thiên tài hơn ngươi. Ngươi thấy hắn là phế vật thì chẳng phải trong mắt người khác ngươi cũng chỉ là phế vật mà thôi."
Lời này của nàng như đang nói với mọi người, nhưng mọi người nghe ra Mộng Dao đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe người nào đó.
Mặt La Vân lúc xanh lúc đỏ, nổi lên gân xanh, vẻ mặt dữ tợn.
Đặc biệt là khi cảm nhận được những ánh mắt khác thường đến từ bốn phía, hắn ta càng hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Hắn ta không ngờ Mộng Dao lại không nể mặt mà sỉ nhục mình như vậy.
"Còn có một việc." Mộng Dao nói thêm, nàng vừa mở miệng thì ánh mắt mọi người đều nhìn sang.
Chỉ thấy Mộng Dao dịu dàng nhìn về phía Phương Thần, khẽ cười và nói: "Khi còn bé gia gia ta và sư tôn của Phương
Thần đã từng định ra một hôn ước."
Lời này vừa nói ra, cả sảnh lập tức kinh hô.
Phương Thần cũng hơi sững sờ, có chuyện này sao?
Hắn lập tức nghĩ tới lúc trước sau khi trả hôn thư cho Lâm Tuyết Nghiên thì hình như phía dưới còn có phong thư khác, chẳng qua lúc đó hắn không có tâm tình đi xem.
Mà Mộng Dao lại tiếp tục nói: "Hiện tại ta tuyên bố, hôn ước giữa ta và Phương Thần sẽ được tiến hành tiếp. Kể từ hôm nay Phương Thần là vị hôn phu của ta, ai còn dám sỉ nhục hắn thì chính là đối đầu với ta!"
Phía dưới lập tức sôi trào lên.
Vị hôn phu! Trời ạ! Phương Thần này là vị hôn phu của Mộng sư tỷ!
Trong nhất thời vô số ánh mắt hâm mộ đố kị đều tập trung trên người Phương Thần đang bối rối không biết làm sao.
"Khó trách hôm nay Mộng sư tỷ lại đến, hóa ra là vì Phương Thần."
"Trời ạ, chỉ sợ tuyên bố này của Mộng sư tỷ sẽ làm toàn bộ tông môn chấn động!"
Vẻ mặt La Ngạo vô cùng dữ tợn, nhìn Phương Thần mà hận không thể nuốt sống hắn.
Gã gào thét: "Mộng sư tỷ, ngươi... ngươi... ngươi nói tên phế vật Phương Thần này là đạo lữ của ngươi? Cái này, cái này sao có thể? Tên phế vật kia không xứng với ngươi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!