Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc



Anh vẫn luôn biết dán chặt vào ấm áp của cô là một việc rất yên tâm.
Giống như anh lúc này, trong hơi thở của cô giống như bay ra một đám mây, bốn phía là tiếng chim hót hương hoa, ánh nắng ấm áp ôm lấy anh trộn lẫn với cảm giác mệt mỏi ẩn nấp trong cơ thể anh liền tạo ra một cảm giác choáng váng gọi là hạnh phúc từ từ cuốn lấy anh.
Nếu như nói lúc đầu chỉ là chợp mắt thì từ sau khi y tá rời đi, sau khi cô gọi điện thoại xong thì anh đã thật sự chìm vào giấc ngủ sâu.
Thật sự là đã lâu không có được một giấc ngủ ngon rồi.
Còn đã bao lâu thì anh cũng không nhớ rõ nữa.
Chỉ có thể nói từ khi anh bước vào Đồng thị thì giấc ngủ đã không còn là một chuyện dễ dàng với anh nữa.

Con người thường thông qua giấc ngủ để có thể thả lỏng toàn thân nhưng còn anh lại càng căng thẳng hơn khi ngủ, mỗi đêm đều lo lắng thấp thỏm, hơn nữa còn thưởng xuyên tỉnh lại trong cơn ác mộng là chuyện rất thường xuyên, trong giấc mơ toàn là máu tươi và chết chóc, cái chết của Nhuận Nam, Như Kiều và cái chết của anh.
Thật ra khi quyết định đi trên con đường này thì đã bỏ mặc sinh tử rồi nhưng khi đã có được cô rồi thì lại hoàn toàn khác.
Cô từng bước đi vào trái tim anh, anh cũng ngày càng không nỡ tiếc nuối cô, ngày càng lo sợ không yên, luôn mong vụ án này mau chóng kết thúc, nhưng cũng sợ vụ án phá được rồi thì anh và cô sẽ đi đến đường cùng.
Vụ án rồi cũng đã kết thúc vì thế nên anh và cô cuối cùng vẫn đi đến bước đường mà anh không hề muốn.

Từ ngày ông Đồng chết thì giấc ngủ đối với anh càng trở nên xa xỉ.
Đến bây giờ, thân phận của anh cuối cùng đã được nhìn thấy mặt trời nhưng còn nhiều thử thách vẫn còn chờ ở phía sau.

Một cục trưởng chưa đến ba mươi tuổi sẽ có rất nhiều người không phục, đang chờ nhìn trò cười của anh.


Vụ án càn quét xã hội đen vẫn chưa thực sự kết thúc, còn rất nhiều nội tình chờ anh từng bước khai quật ra.

Anh ngồi ở vị trí này đang có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, chỉ muốn kéo anh xuống ngay lập tức.

Ánh mắt thù hận thì lại càng nhiều hơn, đều muốn anh thịt nát xương tan ấy chứ?
Mỗi bước đều gian nan, cẩn thận, chỉ cần anh đi nhầm một bước thì không chỉ thua cả bàn cờ mà còn có thể liên quan đến rất nhiều người và tính mạng trong đó.
Thật ra anh cũng là con người, anh cũng sẽ mệt mỏi.

Có nhiều lúc anh cảm thấy ước mơ lớn nhất của mình chính là giống như thế này nằm bên cạnh người con gái mình yêu, yên ổn, tĩnh lặng ngủ một giấc, đó là hạnh phúc lớn nhất đời này của anh rồi.
Thời khắc này hạnh phúc đang từ từ chậm rãi đến gần anh sao?
Còn chưa kịp tìm đáp án cho mình thì anh đã chìm vào giấc ngủ.
Cô thấy cơ thể anh ngày càng buông lỏng nghĩ chắc anh ngủ sâu hơn rồi, cô nhìn bình truyền đang nhỏ từng giọt mà nhíu mày.

Người này còn nói là đến làm bảo vệ 24/24 cho cô, lại còn đuổi bảo mẫu đi nữa nhưng kết quả thì sao, vẫn để cô tự trông bình truyền dịch.
May mà y tá vừa đến thay thuốc nên trong bình còn đầy dịch truyền chứ không thì cô cũng không dám lơi lỏng.
Cô dựa nghiêng vào đầu giường, sự mệt mỏi cũng ập đến, hình như có một sự quen thuộc như vào nửa đêm khi cô nửa tỉnh nửa mê xuất hiện làm cô mệt mỏi, chìm vào.
Vì thế khi bác sĩ y tá khoa cấp cứu và Tiểu Đỗ cùng đến thì nhìn thấy cảnh hai người đầu chạm đầu, ngủ cùng trên một chiếc giường, đầu Lục Hướng Bắc còn gối lên vai Đồng Nhất Niệm, trên gương mặt hai người là nụ cười hiền hòa.

Y tá nhất thời không biết làm sao, nhỏ giọng hỏi bác sĩ: "Bây giờ làm sao đây?"
Bắc sĩ hỏi một cách nghề nghiệp: "Gọi anh ấy dậy đi, như này không đúng quy định!"
Tiểu Đỗ nghe vậy lập tức hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"
Bác sĩ liền kể lại trước sau chuyện Lục Hướng Bắc ngất như thế nào, nên nằm trong khoa cấp cứu.
Tiểu Đỗ vừa nghe liền tức giận, cố kiềm chế giọng nói: "Làm sao? Bác sĩ không có tình người vậy sao? Chúng tôi là người chấp pháp, pháp luật còn nể tình người, quy định của bệnh viện các người lại không thể điều chỉnh theo tình hình thực tế được sao? Cục trưởng Lục của chúng tôi tại sao lại ngất, chính là vì đã nhiều đêm không ngủ làm việc đấy anh có biết không hả? Bệnh của anh ấy chính là vì bị làm cho mệt mỏi đấy, anh ấy chính là cần nghỉ ngơi, bây giờ không dễ gì mới ngủ được một lúc mà các người còn nhẫn tâm gọi anh ấy dậy sao? Tôi nói này bác sĩ các người không phải là cứu người sao? Hay là làm hại bệnh nhân đấy hả?"
"Không phải..

Chúng tôi không phải có ý như vậy, chúng tôi cũng chỉ là muốn tốt cho bệnh nhân thôi mà! Ở đây là khoa sản mà không phải sao?" Bác sĩ có chút tủi thân nói.
"Khoa sản thì sao? Người ta là vợ chồng, phu nhân cục trưởng lục ở đây chẳng phải cũng cần cục trưởng chăm sóc sao? Vừa hay một công đôi việc! Được rồi, tôi biết hai người không quyết định được, hãy nói với viện trưởng của hai người đi, phá lệ một lần, cần tiêm gì thì mang đến đây tiêm là được, cũng không phải là bệnh nặng gì, có gì mà không được chứ!"
Người ta nói mà, người đã làm lái xe cho lãnh đạo đều không phải bình thường, Tiểu Đỗ tuy có lúc ngốc nghếch chỉ là vì không xác định được chuyện tình cảm của cục trưởng Lục thôi, còn ở những trường hợp khác đều rất ra dáng! Hơn nữa sau khi va chạm mấy lần với cục trưởng Lục thì Tiểu Đỗ đã học cách ngoan ngoãn rồi, nhìn tình hình thì cục trưởng khó lắm mới đến được bước này, nếu lại tách người ta ra thì tàn nhẫn quá!
Nói một loạt làm bác sĩ và y tá không nói được gì chỉ đành nói: "Vậy thì để tôi đi xin chỉ thị."
Sau một hồi xin chỉ thị thì vấn đề quả nhiên được giải quyết một cách thuận lợi, cách nói của Tiểu Đỗ được sự tán đồng của viện trưởng, viện trưởng còn đích thân đến thăm.
Vốn cục trưởng cục công an nằm viện cũng không cần phải khuấy động quần chúng như vậy nhưng viện trưởng nghe thấy lại nhất quyết muốn đến, vì nghe nói vị cục trưởng mới đến này đến từ Bắc Kinh.
Lục Hướng Bắc đến đây nhận chức không thích khoa trương nên bản thân anh chưa từng tiết lộ chút nào về bối cảnh gia đình nhưng một vị cục trưởng trẻ tuổi như vậy thì dù có xuất sắc bao nhiêu trong công việc hay có nhiều cống hiến kiệt xuất thế nào thì vẫn có người thích đi hỏi thăm bối cảnh người khác, vì thế anh càng che giấu lại càng có vẻ thần bí.

Tóm lại, trong mối quan hệ giữa các lãnh đạo các ngành các nghề trong thành phố đều đang lan truyền tin đồn như vậy, cục trưởng Lục có bối cảnh không hề nhỏ.
Vì thế nên viện trưởng không dám lơ là mà đích thân đến hỏi thăm bệnh tình của Lục Hướng Bắc, rồi đồng ý tiêm ở khoa sản, để các bác sĩ liên quan hàng ngày đến thăm khám là được.

Tất cả mọi thương lượng đều được tiến hành rất nhỏ nhẹ, tránh làm ồn đến hai người đang ngủ, đến tận khi Lục Hướng Bắc cảm thấy mu bàn tay mình bị tê nên tỉnh lại thì y tá đã tiêm cho anh xong rồi.
Anh nhăn mày, vừa rồi rõ ràng là anh đang ôm Đồng Nhất Niệm, ai lại kéo tay anh ra vậy? Làm việc thừa thãi quá đi!
Bên cạnh đó là Tiểu Đỗ đang cười ngốc nghếch với anh dường như đang nói cục trưởng Lục, đây đều là công lao của tôi đấy!
Tiểu Đỗ.
Có giận cũng không được phát ra.
"Tiểu Đỗ đến rồi à!" Mí mắt anh vẫn rất nặng, mệt mỏi lâu ngày nên vừa thả lỏng liền cứ mơ màng mãi, không thể khôi phục trạng thái tỉnh táo ngay được.
Tiểu Đỗ mang máy tính xách tay của anh đến, để trên tủ rồi khuyên anh: "Cục trưởng Lục, tạm thời ở bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày đi!"
Nghỉ ngơi sao? Anh cũng muốn nhưng ngày mai có một cuộc họp, tuy tài liệu có cán bộ ở văn phòng viết nhưng anh cũng cần chuẩn bị một chút, còn có rất nhiều công việc chờ anh đi làm, quan trọng nhất là email của cảnh sát Philippines gửi đến xin trợ giúp, hôm nay đã gửi hồ sơ chi tiết cho anh rồi, sau khi anh xem xong phải triệu tập đội cảnh sát điều tra lại họp.
Rất nhiều việc sao anh có thể nghỉ ngơi được chứ? Vừa rồi ngủ được một giấc nhỏ cũng đã đủ rồi.
Nhưng bây giờ hình như anh không tiện đứng dậy lắm vì đang không mặc gì cả.
"Đúng rồi, cục trưởng Lục.." Tiểu Đỗ lại nghĩ đến một chuyện liền chỉ về bó hoa ở cửa sổ: "Đó là hoa của cô gái tên là Đoàn Lâm Lâm tặng, nói là sao mấy ngày liền anh không lên lớp."
Đoàn Lâm Lâm? Ai vậy?
Lục Hướng Bắc nghĩ ra cô gái đó liền cau mày, lại nhìn Đồng Nhất Niệm, may mà cô chưa tỉnh.
Tiểu Đỗ lại nói: "Cục trưởng, cô ta hầu như ngày nào cũng gọi điện cho tôi hỏi về anh..

Có mấy lần còn đến cả cục vì muốn tôi chuyển lời cho anh còn cho tôi ơn huệ này nọ, mỗi lần chờ tôi ở cửa đơn vị còn đưa cho tôi đồ ăn vặt, còn nói là đồ cô ấy thích ăn nhất nữa..

Cục trưởng, cái này có gọi là nhận hỗi lộ không?"
Cái gì? Vì muốn Tiểu Đỗ chuyển lời cho anh mà ngày ngày nhét đồ ăn cho cậu ta sao?
Lục Hướng Bắc muốn phì cười, tên ngốc Tiểu Đỗ này, nói cậu ta ngốc nhưng trong công việc lại rất linh hoạt, nhưng nói cậu ta thông minh thì lại vô cùng ngu ngốc trong chuyện tình cảm!

"Tiểu Đỗ, cô ta nhờ cậu chuyển những lời gì?" Anh buồn cười hỏi.
Tiểu Đỗ vò đầu: "Thì là..

Lúc thì nói cho tôi số điện thoại, lúc thì nói cho tôi số QQ, còn nói với tôi cô ta thích ăn cái gì, xem phim gì đó..

Những lời này tôi lại không dám nói với anh, cô ta có cho tôi nhiều đồ ăn nữa thì tôi cũng không dám nói với anh."
Chẳng phải bây giờ cậu vẫn nói đấy thôi! Tiểu Đỗ ơi là Tiểu Đỗ, cậu đúng là heo mà!
"Tiểu Đỗ, cậu rất thân thiết với cô ta nhỉ!" Anh cố ý đùa.
"Cục trưởng Lục, oan quá mà, chính là lần mà cô ta bị anh làm cho khóc, tôi đi an ủi cô ta, sau đó lại gặp mặt mấy lần nhưng đều là cách rất xa." Tiểu Đỗ bội giải thích.
Lục Hướng Bắc buồn cười, thật là rất muốn nói với cậu ta, thật sự là có thể gần gũi hơn nữa cũng được!
"Cậu cảm thấy cô gái này thế nào?" Anh buồn cười hỏi.
Tiểu Đỗ nghĩ: "Nói thực thì..

Cũng không tồi..

Hoạt bát hào phóng, tâm ngay thẳng, mồm miệng nhanh nhảu."
Được, được, cậu ta nghĩ vậy là được rồi! Cứ từ từ rồi sẽ thần thiết hơn thôi!
Lục Hướng Bắc cười thầm rồi kiếm cớ đuổi Tiểu Đỗ đi, sau đó mới cẩn thận ngồi dậy, chăn chỉ che nửa người dưới bật laptop lên.
Hồ sơ của cảnh sát Philippines quả nhiên là đến rồi, mở ra xem thì liền bị bức ảnh một người đàn ông và tài liệu làm cho kinh ngạc..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!