Nội dung cuộc trò chuyện giữa Giản Hành và Kỷ Thần Phong tập trung chủ yếu vào phòng khám thú y và cuộc sống thời sinh viên ngày trước. Vì rất khó chêm xen được vào câu chuyện của họ nên tôi chỉ có thể ngồi nghe. Hơn nữa, bao giờ người không uống rượu cũng ăn nhanh hơn người uống, vì vậy mà khi họ chưa uống xong một chai thì tôi đã hạ đũa rồi.
“Em đi tắm đi.” Kỷ Thần Phong đưa cho cho tôi chiếc túi mà Giản Hành mang đến, “Ở trong có miếng dán chống thấm nước đấy, em tự dán nhé.”
Tuy luôn xem Giản Hành là tình địch trong tưởng tượng, nhưng tự bản thân tôi cũng hiểu rõ được rằng mối kiểu nghi kị này chỉ là điều vô nghĩa.
Tôi không thể lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh Kỷ Thần Phong để cản trở anh giao tiếp bình thường với người khác được, lại càng không thể nhúng tay vào công việc của anh như trước kia nữa. Tôi phải chấp nhận việc anh có bạn bè khác, có những ràng buộc khác trên đời này. Tôi vẫn là cây đại thụ mà bất cứ lúc nào anh cũng có thể dựa vào, nhưng anh đã chẳng còn là cây tơ hồng vàng, anh không cần phải quấn quanh tôi mà sống.
Tôi nhận lấy túi đồ rồi cầm quần áo sạch vào nhà tắm. Sau khi cởi áo ra, tôi mới thấy hơi khó để có thể dán miếng chống nước bằng một tay.
Chậc, hết cách rồi.
“Thần Phong, anh vào đây chút được không? Em không dán được bằng một tay.” Tôi ló đầu ra khỏi phòng tắm, áy náy vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Kỷ Thần Phong và Giản Hành.
“Chờ em chút.” Kỷ Thần Phong nói với Giản Hành rồi đứng dậy, đi về phía tôi.
Tôi cầm một miếng dán chống nước, ngồi dựa vào máy giặt, đợi anh bước vào thì đưa miếng dán chống nước cho anh.
“Tại em muốn đi tắm nên anh mới đặc biệt gọi anh ta tới để đưa miếng dán chống thấm nước đúng không?” Tôi liếc cánh cửa phòng tắm đang mở hé, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Kỷ Thần Phong xé màng bọc, sau đó cẩn thận đặt miếng dán chống thấm hình vuông lên vết thương cho tôi, “Loại này không mua được ở mấy nhà thuốc thông thường.”
Chúng tôi cách nhau rất gần, tới nỗi tôi có thể ngửi thấy hương rượu thoang thoảng bám trên người anh ấy. Định bụng dặn anh uống ít thôi, nhưng khi lời nói vừa chạm tới đầu môi thì tôi chợt nhớ tới màn thể hiện khiến người ta phải ngạc nhiên thích thú của anh trong cơn say lần trước, tôi do dự một chốc, lòng tư lợi nhen lên quấy phá nên tôi đành nuốt ngược lời vào.
Uống say cũng hay đấy chứ, anh mà say rồi thì biết đâu tôi sẽ được hời một phen.
“Xong rồi, tắm xong em bóc ra là được.” Dán xong, Kỷ Thần Phong dặn tôi cần gì thì gọi cho anh ấy, sau đó đi ra ngoài.
Tôi nóng lòng muốn rửa ráy sạch sẽ những chỗ mà hôm qua chưa kịp đụng đến nên ở rú trong phòng tắm suốt một lúc lâu. Đến khi tôi tắm táp xong xuôi, mặc quần áo tử tế và đi ra ngoài, nhóm Kỷ Thần Phong đã dọn hết bát đĩa trên bàn, thay bằng một quả dưa hấu.
“Cậu cai thuốc lá rồi á? Mà không, cậu học hút thuốc từ khi nào vậy…” Giản Hành cầm gói mực xé trên tay, vừa nói, anh ta vừa rút miếng mực ra đưa lên miệng nhấm nhá.
Tôi lau tóc, ngồi xuống cạnh họ, Giản Hành đưa túi mực xé cho tôi, tôi cảm ơn anh ta, lấy ra hai miếng từ bên trong.
“Đang tán dóc chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Đang nói vụ cai thuốc lá.” Giản Hành đáp, “Anh bảo vì hút thuốc nên giờ phổi anh kém, thằng này nó bảo là cai đi, anh hỏi sao cai dễ thế được thì nó trả lời là nó cai rồi. Anh nhớ ngày xưa hồi đi học, anh có đưa cho nó điếu thuốc thì nó bảo nó không hút, thế mà bẵng đi mấy năm không gặp, nó chẳng những đã học hút thuốc mà thậm chí còn cai luôn rồi.” Anh ta nói với giọng điệu “con tạo xoay vần, lòng người đổi thay, ngay đến Kỷ Thần Phong cũng học theo thói hư tật xấu mất rồi.”
(*) Nguyên văn: Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ.
Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: phong khí (phong tục lề thói) xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi. Thế phong nhật hạ và nhân tâm bất cổ thường được dùng liền với nhau, cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa.
Ăn mực xé xong, tôi cầm miếng dưa hấu trên bàn lên gặm, nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.
Hóa ra trước đây Kỷ Thần Phong không hút thước ư?
Tôi nhớ vào sinh nhật mình hồi năm ngoái, tôi từng hỏi anh ấy học hút thuốc từ ai, anh trả lời rằng học từ một người đặc biệt, lúc đó tôi còn tưởng là Chu Cập Vũ, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như tôi chưa từng thấy Chu Cập Vũ hút thuốc bao giờ và cũng chưa từng ngửi thấy mùi khói thuốc ám trên người anh ta.
Nếu không phải Chu Cập Vũ thì “người đặc biệt” này là ai? Chẳng hiểu từ bao giờ lại tòi ra thêm đứa nữa?
“Bởi vì Tang Niệm không thích.”
Đang nhằn hạt dưa hấu thì tôi nghe thấy giọng nói kè nhè của Kỷ Thần Phong, tôi nhìn sang chỗ anh ấy. Anh chống má bằng một tay, mặt mũi trông không có vẻ gì là đang say, thấy tôi nhìn mình thì khẽ nhướn mày với tôi.
Lúc còn tỉnh táo, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, ánh mắt mang theo sự chòng ghẹo như có như không, như thể anh đang…quyến rũ tôi vậy.
“Tính ẻm thế đấy, bảo không thích là không thích.” Anh thu lại tầm mắt, cụng chén với Giản Hành rồi uống một hơi hết sạch rượu.
“Người ta thích cậu là được rồi.” Giản Hành cầm chén lên, cũng ngửa cổ uống cạn.
Anh ta vừa định với lấy chai rượu đặt bên cạnh thì tôi ngăn lại: “Để tôi.” Nói rồi, tôi rót đầy chén cho họ.
Mới đầu tôi còn vừa ăn dưa vừa nghe họ trò chuyện, thỉnh thoảng nói xen vào được mấy câu, về sau, có lẽ vì sức cùng lực kiệt nên tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Rốt cuộc là định uống đến bao giờ đây?
Tôi ngáp dài, nằm xuống bên cạnh Kỷ Thần Phong, vốn dĩ chỉ định chợp mắt một tẹo nhưng tôi lại vô tình ngủ thiếp đi mất. Đến khi tỉnh lại thì chẳng biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, cuối cùng Giản Hành cũng chuẩn bị về.
“Trông không tồi, sao cậu không nói trước với anh là hai đứa làm hòa rồi, hôm nay làm anh sốc quá…” Giản Hành đứng dậy, thì thầm bằng giọng say mèm.
“Chưa làm hòa.” Kỷ Thần Phong đứng dậy theo.
Tôi bất động, giả vờ ngủ tiếp.
“Thế này mà vẫn chưa làm hòa ư?” Giản Hành đi ra cửa, “Chú mày một vừa hai phải thôi nhá, rõ ràng là thích người ta muốn chết luôn rồi…”
Tôi hé mắt, Kỷ Thần Phong đưa Giản Hành ra cửa: “Vẫn chưa đủ.”
Cái gì chưa đủ?
Giản Hành chào tạm biệt xong thì rời đi, Kỷ Thần Phong chốt cửa lại rồi quay vào phòng, tôi nhắm tịt mắt lại ngay lập tức.
Tiếng chén đĩa va chạm vang lên bên tai, Kỷ Thần Phong đang dọn dẹp bàn ăn.
Chẳng mấy lâu sau, tiếng bước chân đi xa dần, tiếng nước chảy vọng ra từ trong bếp.
Bây giờ tôi mới mở bừng mắt ra rồi chống đất ngồi dậy.
Vẫn dọn bàn rửa bát được, chẳng lẽ anh ấy vẫn chưa say? Không, lúc tôi tắm xong đi ra thì anh ấy đã ngà ngà rồi mà…
Vừa nghĩ vậy xong thì tiếng thủy tinh vỡ đã vọng ra từ trong phòng bếp. Tôi giật mình, vội vàng đứng dậy vào xem xét, thấy Kỷ Thần Phong trượt tay, đánh rơi chén xuống đất, vỡ tan tành.
Anh muốn nhặt mảnh vỡ lên nhưng thử mấy lần rồi mà tay vẫn chệch mục tiêu. Tôi nhìn mà hoảng vía, sợ anh làm tay mình bị thương.
“Đừng nhặt, để đấy em làm cho, anh ra ngoài đợi đi.”
Tôi nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng kéo anh dậy từ dưới đất rồi đẩy anh ra khỏi bếp.
Trong suốt quá trình, anh không ừ hử tiếng nào, hết sức phối hợp với tôi. Chờ tới khi xử lí xong đống thủy tinh vỡ, rửa hết chỗ bát trong bồn rồi đi ra ngoài, tôi đã thấy anh ấy nằm nhoài ra bàn ngủ.
Tất nhiên là tôi không thể để cho anh ngủ như vậy cả đêm được. Tôi bước tới lay nhẹ vai anh, cố gắng gọi anh dậy.
“Bác sĩ Kỷ, Kỷ Thần Phong, về phòng rồi ngủ…”
Anh cau mày, mơ màng mở mắt ra, tuy không bằng lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy theo lời dỗ dành của tôi.
Có thể thấy được rằng đây không phải là lần đầu tiên anh uống rượu với Giản Hành, nhưng kì lạ là hình như Giản Hành không biết rằng tửu lượng của anh ấy rất thấp.
Hồi trước tôi từng thấy điều này khá kì lạ, thế quái nào mà lại có người say nhưng không lộ rõ biểu hiện như này nhỉ? Không ồn ào, không gây rắc rối, vẫn trò chuyện tự nhiên như thường, thậm chí còn không quên thu dọn chai rượu mình đã uống hết.
Nếu không có kinh nghiệm từ lần trước thì chắc tôi cũng bị anh lừa nốt.
“Phải đi tắm rồi mới ngủ được.” Anh không để tôi dìu nữa mà đột ngột quay người đi về phía nhà tắm.
Tôi vội vàng bước theo: “Để em giúp anh…”
Cũng có phải là tôi muốn giở trò lợi dụng gì đâu, chủ yếu là tôi sợ anh bị ngã ngã rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Ruỳnh!” Kỷ Thần Phong ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp chặn tôi ở bên ngoài phòng tắm.
Trợn mắt nhìn cánh cửa gỗ đóng sập trước mặt, tôi vặn tay cầm thì phát hiện ra anh ấy còn chốt trái cửa.
Một lúc sau, tiếng nước chảy vọng ra từ bên trong. Tôi dán tai vào cửa nghe ngóng một hồi, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra rồi mới quay người vào phòng ngủ lấy quần áo sạch cho anh ấy.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Trong nhà chỉ có tổng cộng một tủ quần áo nên rất dễ tìm. Ngăn kéo của Kỷ Thần Phong cũng giống như con người anh, ngăn nắp, sạch sẽ đâu ra đó. Tất và quần lót được phân loại, áo phông được gấp gọn gàng, thậm chí còn được bày theo màu sắc từ sáng đến tối.
Tôi kéo ngăn thứ hai ra, ngăn này chỉ có mỗi quần, cũng được xếp chồng lên nhau theo màu sắc và chất liệu vải, trông gọn ghẽ đến là thích mắt.
Tôi vô cùng thích thú trước tủ quần áo của Kỷ Thần Phong, kế đó, tôi mở tiếp cánh cửa tủ trên cùng ra.
Cảnh tượng bên trong khiến tôi hơi bất ngờ. So với sự ngăn nắp của hai ngăn kéo được mở trước đó thì trông nó lộn xộn hơn rất nhiều.
Đáng ra áo khoác phải được treo trên móc thì lại bị dúi loạn vào trong xó, khăn quàng cổ nằm vắt vẻo ở phía trên, bên cạnh là chiếc áo sơ mi nhăn nhúm bị vo viên như đống dưa chua, chiếc cà vạt đỏ sẫm rơi xuống ngay khi tôi vừa mở cửa tủ, trông không khác gì một cái lưỡi dài đang hấp hối.
Tôi cầm cà vạt đưa lên mũi ngửi, nghe thấy thoang thoảng có mùi thuốc lá vị bạc hà.
Giờ đang là mùa hè, mà hình như chỗ quần áo này là đồ mặc vào mùa đông, sao lâu thế rồi mà anh ấy vẫn chưa giặt?
Với lại… Tôi rút chiếc cà vạt ra, đặt nó dưới ánh đèn để nhìn cho kĩ, sao trông cái cà vạt này quen thế?
Tôi lôi cà vạt, áo sơ mi, áo khoác, cùng với khăn quàng cổ ra khỏi tủ rồi ném lên trên giường. Sau khi nhớ lại và phân biệt thật cẩn thận, cuối cùng tôi cũng xác định được rằng đống này là quần áo của mình.
Có điêu mới bảo là không sốc. Suốt bao nhiêu năm nay, đời sống sinh hoạt của tôi đều được người khác lo cho từ a đến z, tôi không nhớ rõ mình có bao nhiêu chiếc áo khoác hay bao nhiêu cái cà vạt, dù sao sang quý nào cũng có người mang đồ mới tới cho tôi. Nếu hôm nay không tìm thấy những thứ này ở trong tủ quần áo của Kỷ Thần Phong, có khi suốt đời này tôi cũng chẳng nhớ chúng từng là của mình.
Chẳng lẽ đây là bí mật trong phòng ngủ của Kỷ Thần Phong?
Cái người ngoài mặt bảo tôi phắn nhanh nhanh, đừng làm phiền đến cuộc sống của người ấy, sau lưng lại vẫn giấu quần áo của tôi để nhìn vật nhớ người…
Tôi nhét đồ đạc của Kỷ Thần Phong về như cũ rồi lấy quần áo mặc ở nhà và đồ lót sạch sẽ mang vào phòng tắm. Tôi biết anh không nghe thấy nên cứ đứng đợi mãi ở ngoài cửa.
Mười phút sau, Kỷ Thần Phong mở cửa phòng tắm ra, nước trên người nhỏ rượt xuống, tôi vội vàng tiến lên đón, đưa quần áo cho anh. Anh nhìn tôi suốt một lúc lâu rồi mới nhận lấy quần áo trên tay tôi, sau đó đóng sập cửa lại.
Tới lúc trở ra, anh đã mặc quần áo tử tế và đeo ốc tai điện tử lên. Có vẻ anh ấy còn say hơn sau khi tắm xong, tôi bắt chuyện mà anh chẳng buồn nhìn, tự vin vào tướng quay về phòng ngủ.
Tôi đi theo Kỷ Thần Phong vào phòng ngủ, trông chừng anh thật cẩn thận. Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ nằm thẳng xuống giường rồi ngủ luôn như một cục cưng ngoan ngoãn, nào ngờ, anh lại mở tủ, lần lượt lấy quần áo của tôi ra trải lên trên giường.
Tất cả chỗ quần áo được xếp thành một vòng tròn không to không nhỏ, anh ngắm nghía kiệt tác của mình một lúc rồi nhấc chân bước vào “vòng vây”, trong khi nằm xuống, anh đưa một góc của chiếc cà vạt đang cầm trong tay lên mũi rồi cuộn tròn người lại như một đứa bé.
Tôi thử rút cà vạt ra khỏi tay anh, nhưng vừa động vào thì anh đã nhắm chặt mắt lại, cau mày, nắm siết lấy chiếc cà vạt.
Anh dùng quần áo của tôi phủ kín giường mình như một chú chim non xây tổ, sau đó vùi mình trong mùi hương của tôi, an yên chìm vào giấc ngủ.
Rõ ràng là đã thích muốn chết luôn rồi. Câu nói mà Giản Hành thốt ra khi rời đi bỗng lóe lên trong tâm trí tôi. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là câu nói bông đùa của anh ta, nhưng hóa ra đúng là đã thích tới mức không thể chịu nổi thật.
Ngón tay vuốt ve khuôn mặt của Kỷ Thần Phong, tâm trạng vui vẻ lúc ban đầu dần nhuốm màu buồn thương. Vui vì anh ấy vẫn thích tôi như vậy, buồn cũng vì… anh lại thích một người như tôi.
Nếu tôi là một tên nhóc sống vô tư lự giống Trịnh Giải Nguyên, có lẽ anh đã chẳng cần vất vả như thế rồi.
Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi sẽ không nhường anh ấy cho người khác đâu. Đừng ai mong cướp được anh ấy trừ khi tôi chết.
“Sao anh lại nói là ‘vẫn chưa đủ’, những chuyện em làm vẫn chưa đủ ư?”
Kỷ Thần Phong hé mắt ra, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt không có tiêu cự. Tôi chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi, chẳng ngờ lại đánh thức anh dậy. Ngay từ đầu tôi đã không ôm kỳ vọng rằng Kỷ Thần Phong sẽ trả lời mình một cách đàng hoàng, dẫu sao thì anh cũng đã say bí tí ra rồi. Chẳng ngờ rằng sau khi im lặng vài giây, anh lại rành mạch đưa ra câu trả lời.
“Vẫn chưa đủ sợ…”
Sợ ư? Đợt trước Trình Đào đập vỡ cửa sổ ô tô của tôi rồi bị anh ấy bắt tại trận, tôi muốn cho qua nhưng anh vẫn nhất quyết đưa thằng bé tới đồn cảnh sát với lí do nếu không làm cho nó sợ, càng ngày nó sẽ càng quá đà, cuối cùng vượt khỏi tầm kiểm soát, phát triển thành khối u ác tính của thành phố.
Vậy nên bây giờ Kỷ Thần Phong cho rằng hình phạt mà anh dành cho tôi là vẫn còn nhẹ quá, chưa đủ sức răn đe để tôi rút ra bài học ư?
Rốt cuộc phải làm thế nào thì tôi mới có thể cho anh biết rằng mình đã sợ chết khiếp rồi đây, suốt đời này tôi không còn dám làm ra chuyện gì quá trớn nữa, kể cả là những chuyện cỏn con.
“Thế… Anh học hút thuốc từ ai vậy?” Tôi véo nhẹ vành tai anh, đưa ra câu hỏi đã gần như là ẩn số trong lòng mình.
Lần này Kỷ Thần Phong còn thẫn thờ lâu hơn, anh đưa chiếc cà vạt trong tay lên gần mũi rồi vùi nửa khuôn mặt mình vào đó.
“Tang Niệm đó.” Anh lơ mơ đáp rồi lại nhắm mắt.
Đây là câu trả lời mà tôi không bao giờ ngờ tới.
Tôi sao? Anh ấy học hút thuốc từ tôi sao? Sao, sao lại thế được, năm ngoái tôi mới bắt chuyện với anh ấy mà, lẽ ra anh mới chỉ thấy tôi một lần khi đang nằm trên giường bệnh… mới phai?
Gượm đã, tôi nghĩ đến một khả năng khác.
Nếu Kỷ Thần Phong đã sớm phát hiện ra việc tôi theo dõi anh ấy thì sao?
Ga tàu điện ngầm, quán cà phê… Tôi cứ tưởng bản thân đã che giấu rất kĩ rồi, hóa ra anh ấy đã nhận ra tất cả từ lâu.
Điều này có thể giải thích cho việc tại sao từ khi gặp lại tới giờ, Kỷ Thần Phong cứ luôn khăng khăng cho rằng tôi đang theo dõi anh ấy và cũng tỏ ra thờ ơ với chuyện tôi điều tra thông tin của những người xung quanh anh.
Bởi vì trong suy nghĩ của anh, tôi đã sớm có tiền án chất chồng và làm ra quá nhiều hành vi sai trái, những chuyện tôi làm hồi ba năm trước đã bị anh phát hiện, nên tất nhiên anh sẽ không còn thấy ngạc nhiên nữa.