Đây là thuốc Dianxit, một chế phẩm hoạt chất chứa thành phần chính là Flupentixol dihydrochloride và Melitracen dihydrochloride, được sử dụng để điều trị bệnh trầm cảm và chứng rối loạn lo âu từ mức nhẹ đến trung bình.
“Vitamin.” Tôi đáp, “Đây là một loại vitamin tổng hợp.”
Ánh mắt Kỷ Thần Phong dừng lại hồi lâu trên khuôn mặt tôi, như thể anh đang cân nhắc về tính xác thực trong lời tôi nói.
Anh quan sát tỉ mỉ tới nỗi nụ cười của tôi dần đông cứng lại, trong lòng không khỏi căng thẳng, tôi bắt đầu tự hỏi liệu động vật cũng sử dụng thuốc Dianxit à, nếu không thì sao anh lại nghi ngờ tôi chứ.
Không phát hiện ra điều gì qua nét mặt tôi, cuối cùng Kỷ Thần Phong cũng rời mắt nhìn đi chỗ khác.
“Vitamin…” Anh lẩm bẩm, nhìn chằm chằm viên thuốc nhỏ trên tay rồi chẳng nói chẳng rằng mà bỏ thằng vào miệng.
“Đừng!” Không tiếp tục giả tảng được nữa, tôi nhoài tới hất văng viên thuốc đi, viên thuốc nhỏ màu đỏ rơi lọt qua kẽ ngón tay Kỷ Thần Phong, chỉ trong nháy mắt đã lăn đi đâu mất.
Kỷ Thần Phong lia mắt vế phía viên thuốc biến mất, nhẹ giọng hỏi: “Không phải vitamin à?”
“Là Vitamin thì uống bậy uống bạ được à?” Nói xong, tự tôi cũng cảm thấy lời nói của mình có vấn đề.
Thôi, nói cho anh ấy biết thì có làm sao đâu, đằng nào cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Tôi quay người, trở về chỗ vali, lại lôi hộp thuốc ra rồi bóc lấy một viên mới.
“Đây là thuốc điều trị rối loạn lo âu, có thể xoa dịu cảm giác nóng nảy, bồn chồn sau khi kiêng rượu.”
Tôi đứng dậy quay vào phòng ngủ, cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm, sau đó ngửa cổ cho thuốc vào miệng.
“Hồi trước em không nghiện rượu.”
Tôi nuốt thuốc xuống với nước rồi ngoảnh đầu nhìn về phía Kỷ Thần Phong, tính dùng mánh lới “nói ba phần, giấu bảy phần” mà mình thường sử dụng.
“Đó chỉ là một trong những triệu chứng có thể dùng thuốc mà em tiện mồm nói thôi. Em không nghiện rượu, nhưng em hút thuốc. Anh cũng biết là trước đây em đã cố bỏ thuốc mà.”
Kỷ Thần Phong bán tín bán nghi: “Bỏ thuốc?”
“Ừm, đến thuốc lá điện tử em cũng cai hẳn rồi, giờ em đã dùng thuốc được ba tháng, ba tháng nữa là kết thúc liệu trình điều trị.” Do cử động nhiều nên vai lại bắt đầu đau trở lại, tôi nằm xuống giường, ngưng nói tiếp về chủ đề này.
Tôi chẳng biết Kỷ Thần Phong có tin hay không, nhưng dù sao anh ấy cũng không hỏi lại. Một lúc sau, anh cầm túi sơ cứu y tế đến rồi ngồi xuống cạnh giường.
Anh vén áo lên, cẩn thận gỡ gạc ra cho tôi, đoạn quan sát kĩ càng tình trạng lành lặn của vết thương.
“Đóng vảy rồi.” Anh tách một cây tăm bông i-ốt ra, chặm nhẹ vào vết thương cho tôi.
“Có xấu không anh?”
Vết thương nhói lên vì bị kích thích, để phân tán lực chú ý, suốt quá trình tôi chỉ nhìn mỗi Kỷ Thần Phong. Ngắm từ đôi lông mày đen rậm, đôi mắt ưa nhìn, xuống đến sống mũi cao thẳng và đôi môi có độ dày vừa phải.
Sao lại có người khiến tôi ưng đến mức này nhỉ? Không thừa không thiếu, mười phân vẹn mười, mọi thứ hoàn hảo như thể được sinh để dành cho tôi.
“Không xấu.” Dù sao Kỷ Thần Phong cũng là người có chuyên môn, anh thao tác rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khử trùng xong, “Bình thường có quần áo che rồi nên người ta không thấy đâu.”
“Nhưng mà anh nhìn được.”
Khi tôi không mặc quần áo, anh ấy sẽ nhìn thấy.
Kỷ Thần Phong hiểu ẩn ý của tôi, bàn tay cầm gạc áp mạnh hơn vào vết thương. Tôi xuýt xoa, cơ thể run lên.
“Anh xin lỗi.” Động tác của anh càng lúc càng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tôi không để trong lòng, nói tiếp: “Cơ thể em xấu quá, chỗ nào cũng có sẹo hết, bác sĩ Kỷ có cách nào chữa khỏi giúp em không?”
Kỷ Thần Phong cúi đầu suốt, anh chuyên tâm vào công việc đang làm, không trả lời tôi. Mà tôi cũng không được voi đòi tiên nữa.
Ghẹo gan anh ấy đúng là vui thật đấy, nhưng nếu đùa quá trớn thì anh ấy sẽ tức giận và đuổi tôi ra ngoài mất, thế thì chẳng là lợi bất cập hại hay sao.
Sau khi thay gạc và cài khuy áo cho tôi xong, anh đột nhiên lên tiếng: “Không xấu đâu.”
Vẻ mặt nghiêm túc không giống như đang an ủi tôi mà giống như đang nhắc lại quan điểm của bản thân – anh không nghĩ vết sẹo, cũng như cơ thể của tôi là xấu xí.
Tôi muốn hôn anh. Tới khi nào thì tôi mới được hôn anh đây? Một ngày, hay hai ngày nữa? Đến khi cơ thể tôi lành lặn rồi, liệu anh ấy có cho tôi hôn không?
Tôi biết mình phải đi từ từ, biết mình không thể nóng vội, nhưng việc phải tiến dần dần từng bước trong khi được sống chung dưới một mái nhà với anh thế này thật sự khiến tôi khó lòng chịu nổi. Đặc biệt là khi anh nói ra những lời làm người ta mất khả năng khống chế.
Thu dọn đồ đạc xong, anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi: “Anh đi mua mấy thứ, em cần gì không?”
Tôi nghĩ ngợi, thấy hơi thèm dưa hấu nên đáp: “Anh mua dưa hấu nhé.”
Kỷ Thần Phong gật đầu: “Ừ.”
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi gửi tin nhắn cho Trịnh Giải Nguyên nhưng cậu ta không trả lời, mãi tới chiều thì nhận được một cuộc điện thoại.
“Ông sao rồi?” Tôi hỏi.
Trịnh Giải Nguyên bơ phờ đáp: “Vẫn ổn. Còn ông?”
“Tôi cũng ổn.”
“Ừm…”
“Cúp nhé.”
“Khoan khoan!” Trịnh Giải Nguyên ngăn tôi lại.
Tôi đưa điện thoại lại gần tai, hỏi xem cậu ta còn chuyện gì. Cậu ta than vắn thở dài suốt một lúc lâu như thể câu chuyện muốn đề cập tới khó nói lắm.
Thái độ ngập ngừng của cậu ta khiến tôi hơi mất kiên nhẫn, tôi thúc giục: “Ông không nói thì tôi cúp đây.”
“Đừng mà, tại tôi đang sắp xếp từ ngữ chứ bộ…” Cậu ta đấu tranh mãi, cuối cùng vẫn chẳng nói vào trọng tâm, “Thật ra… Chuyện này… Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi đấy nhé, không liên quan gì đến tôi đâu, tôi chỉ đơn giản là tò mò thôi.”
“Ừ, ông nói đi.”
“Nếu… Nếu đấy nhé, hai thằng đàn ông cùng say rượu, thằng này mà làm trò dê xồm với thằng kia thì có cần chịu trách nhiệm không ông?”
Tôi ngẩn ra, ngồi dậy khỏi giường rồi ôn tồn hỏi: “Mối quan hệ trước đây của họ là gì, bạn bè à?”
“Thì… cũng gần thế, mà không tới đâu.” Trịnh Giải Nguyên ảo não, “Nói thẳng ra là hơi không hợp nhau.”
“…”
“Cái thằng dê xồm là trai thẳng.” Cậu ta thì thầm, “Mà cũng chẳng thể nói là dê xồm được, có cho tiền thằng trai thẳng thì nó cũng chẳng thèm làm trò dâm dê này đâu.”
“…”
Thấy mãi mà tôi vẫn không trả lời, Trịnh Giải Nguyên khó hiểu giục: “Tang Niệm? Ông nói gì đi mà.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy hối hận vì ban nãy không cúp máy ngay. Đáng lẽ tôi phải để cho cậu ta tự sinh tự diệt mới phải. Tò mò? Ai lại đi tò mò vấn đề cụ thể như thế? Sao cậu ta không nói quách là mình có một người bạn cho rồi.
“Ông ngủ với Thi Hạo rồi à?”
Lần này đến lượt Trịnh Giải Nguyên nín lặng.
“Cái… Cái gì vậy hả!” Cậu ta ngần ngừ hồi lâu rồi mới lắp bắp phủ nhận, khẳng định rõ là không phải cậu ta và Thi Hạo, có chết cậu ta cũng không thích đàn ông, huống chi là Thi Hạo.
Khéo thật, tôi cũng từng nghĩ rằng có chết mình cũng chẳng yêu được đàn ông đấy.
Nhưng điều này không quan trọng. Vấn đề bây giờ là tại sao cậu ta vẫn còn sống?
Với cái tính chó của Thi Hạo, gã mà bị Trịnh Giải Nguyên chơi trên cơ hay là giở trò đồi bại ở trên giường thì sau khi tỉnh táo lại, nhất định gã phải trói gô Trịnh Giải Nguyên lại, nhét vào trong vali rồi quăng ra biển rồi chứ sao lại khoan dung cho cậu ta sống đến tận bây giờ được?
“Biết rồi, không phải ông mà là người khác. Thế ông nói cho tôi biết đi, tại sao thằng trai thẳng kia lại cho rằng mình là người giở trò dê xồm? Có… bằng chứng nào không?”
“Hôm trước hai đứa uống rượu với nhau, nhưng khi tỉnh dậy thì tôi phát hiện ra là mình không mặc quần áo… Ý tôi là thằng trai thẳng phát hiện ra mình không mặc quần áo, sau đó cái gã nằm cạnh, cũng trần truồng. Thằng trai thẳng không thấy cơ thể mệt mỏi gì, nhưng đứa nằm cạnh… thì rệu rạo lắm. Tôi… Thằng trai thẳng nó không dám vạch chăn lên nhìn kỹ, chỉ thấy phần thân trên lộ ra ngoài… phía sau lưng có khá nhiều vết trông giống dấu hôn và dấu răng.”
Mấy cái đó… cũng đâu thể xem là chứng cứ xác thực được?
“Ông thấy… Ý tôi là tên trai thẳng kia có thấy mình làm được đến bước cuối cùng không?”
Giọng Trịnh Giải Nguyên vốn đã ủ rũ nay càng trở nên ủ rũ hơn: “À thì… mơ hồ lắm, cũng… sướng đó.”
Tôi day huyệt thái dương, hỏi: “Thằng kia phản ứng thế nào?”
“Biết gì đâu, tôi lỉnh đi mà.”
Thảo nào Thi Hạo chưa giết cậu ta, chẳng trách mấy hôm nay cậu ta im thít như thế, hóa ra là đang “trốn nợ”.
“Giờ phải làm sao đây Tang Niệm ơi?” Cậu ta chẳng hề nhận ra là mình vừa “lỡ mồm”.
“Đi tìm bố ông đi, thành phố Hồng không chứa nổi ông đâu.” Tốt nhất là đổi tên, nếu ra nước ngoài được thì ra, đến nơi mà nhà họ Thi không thể sải tay với tới.
Trịnh Giải Nguyên hơi miễn cưỡng: “… Không còn cách nào khác ư?”
Còn cách gì nữa? Để Thi Hạo đánh chết cậu ta cho hả giận ư?
“Còn.”
Trịnh Giải Nguyên phấn chấn hẳn lên: “Cách gì?”
Với vốn sống hạn hẹp của tôi, ngoài việc chạy trốn, có lẽ chỉ còn một giải pháp ôn hòa, đơn giản và hiệu qua hơn.
“Cầu nguyện.”
Tục xưng “Phó mặc cho số phận”.
Nghe vậy, Trịnh Giải Nguyên thở dài thường thượt như quả bóng xì hơi rồi chủ động tắt rụp điện thoại mà chẳng buồn nói thêm một lời.
Tôi rời khỏi phòng ngủ, đèn trong bếp được bật sáng choang, tiếng nồi niêu va lách cách vọng ra từ bên trong, Kỷ Thần Phong đang chuẩn bị bữa tối.
Dường như mọi thứ đang quay trở về khoảng thời tốt đẹp nhất của chúng tôi, chỉ có điều là nơi ở thay đổi, mèo và rùa cũng không có ở đây.
Tiểu Tuyết với bé Quýt đang tận hưởng cuộc sống sướng như tiên ở nhà Hứa Tịch, chẳng biết hai đứa nó có chịu quay về với tôi không. Nhà chật thế này thì chúng nó có ở quen được không nhỉ?
Chắc là có rồi, đến tôi còn ở được thì chẳng lẽ chúng nó lại không.
Tôi đứng dựa vào cửa phòng bếp, ngắm nhìn bóng lưng bận rộn của Kỷ Thần Phong một hồi, thấy trên bàn ăn bày khá nhiều nguyên liệu, ít nhất cũng phải nấu được bốn món thì cười hỏi: “Hôm nay làm nhiều món thế, hai người ăn hết được không?”
Nghe tiếng tôi, Kỷ Thần Phong ngoảnh lại đáp: “Không chỉ mỗi hai người đâu.”
Hơn hai người á?
Tôi đứng thẳng dậy, khó hiểu hỏi: “Còn ai nữa?”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, tôi liếc mắt nhìn Kỷ Thần Phong rồi đi về phía cửa: “Để em mở cho.”
Cánh cửa sắt từ từ được đẩy ra, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một chiếc túi ni lông màu trắng.
“Anh mang cho cậu miếng dán chống thấm nước này, cậu cần cái này làm…” Đến khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, tôi với Giản Hành đang đứng ngoài cửa sững sờ nhìn nhau một lúc.
Vậy, đây là cái người được “thêm vào” đúng không?
“… Cậu là?” Giản Hành ngóng vào trong nhà với vẻ hoài nghi.
“Người đàn ông của anh ấy.” Tôi đáp lại một cách bình tĩnh rồi quay người đi về phòng ngủ, không mảy may quan tâm đến phản ứng của đối phương.
Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu thấy hối hận.
Nghe tiếng trò chuyện loáng thoáng ở ngoài cửa, tâm tư không tự chủ được mà bay qua đó. Tôi muốn biết họ đang nói chuyện gì, nhưng lại không muốn dán tai vào cửa giống như một ông chồng mắc bệnh đa nghi hay nghe lén cuộc trò chuyện giữa vợ và người khác. Tôi nhìn chằm chặp vào cánh cửa, làm như thể chỉ cần có đủ nghị lực thì cuối cùng nó cũng sẽ bị luồng ánh mắt của tôi đốt thành tro.
Gắng gượng ngồi như thế được nửa tiếng thì Kỷ Thần Phong cũng gõ cửa, bảo tôi ra ngoài ăn cơm.
Tôi đứng phắt dậy, không ngần ngừ gì mà giật thẳng cửa ra, hành động nhanh đến nỗi ngay cả Kỷ Thần Phong đang đứng ngoài cửa cũng không phản ứng kịp.
“Đi thôi, không ăn à?” Nói rồi, tôi ra phòng khách trước.
Chiếc bàn thấp chủn lại được dựng ra, bốn món ăn và ba bộ chén đũa xếp chật kín trên bàn, vì không còn chỗ trống nên chỉ có thể đặt chai rượu dưới đất.
Lần đầu tôi ăn ở đây ba người ngồi chung bàn còn chật, nói gì đến lần này là ba thằng đàn ông to cao hơn mét tám ngồi cùng nhau.
Giản Hành với Kỷ Thần Phong ngồi đối diện với nhau, còn tôi ngồi ở đầu bàn.
“Lâu lắm rồi chưa ngồi uống với nhau, bữa nay uống bét nhè nhé…” Giản Hành rót bia vào bát cho Kỷ Thần Phong, anh ta hếch miệng chai lên, nhìn về phía tôi: “Cậu em làm chén không?”
Tôi che bát, còn chưa mở miệng nói gì thì Kỷ Thần Phong ngồi cạnh đã trả lời thay: “Em ấy không uống.”
“Rồi, thế hai bọn mình uống.” Nói xong Giản Hành đổ bia vào đầy bát cho mình.
Tôi cứ tưởng rằng sau cú điện thoại kia của Trịnh Giải Nguyên, hôm nay sẽ chẳng còn chuyện gì có thể làm tôi dao động nữa. Hóa ra tôi đã nhầm.
Thứ Giản Hành mang tới không chỉ có mỗi miếng dán chống thấm nước, mà còn là bí mật của Kỷ Thần Phong. Điều này khiến tôi lần đầu tiên ý thức được rằng, thì ra mình chưa hoàn toàn biết rõ về Kỷ Thần Phong.
2/8/2022