*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cả hai chúng ta… đều là những đứa trẻ đáng thương, những đứa trẻ đáng thương không được ai yêu quý.”
“Không đáng thương.” Lòng bàn tay vuốt ve đỉnh đầu tôi một cách nhẹ nhàng, “Thật ra tôi… đã nhận ra em từ lâu rồi. Thứ mà tôi yêu thích chưa bao giờ là giọng nói của em, không, tôi thích lắm, nhưng không chỉ thích mỗi giọng nói của em thôi đâu. Làm sao mà em lại không được ai yêu quý cho được?”
Giọng Kỷ Thần Phong rủ rỉ bên tai, vừa mang theo niềm vui sướng, nhưng cũng vừa bợn nỗi xót xa.
“… Rõ ràng em được anh thương nhiều đến thế mà.”
Tôi mở mắt ra, căn phòng tối tù mù, chiếc đèn ngủ nhỏ đặt cạnh giường phát ra ánh sáng leo lét.
Hóa ra đây là điều lần trước anh đã nói…
Tâm trí tôi vẫn chìm trong giấc mơ, sau một khoảng thời gian mơ màng ngắn ngủi, khi ý thức của đã trở nên rõ ràng hơn, tôi dần nhớ ra mình đang ở đâu — tôi đang ở trong phòng ngủ của Kỷ Thần Phong.
Cơ thể vẫn mỏi nhừ và mất sức như trước, ngoài ra cũng nặng nề và nóng hơn bình thường, tôi hẵng còn sốt nhẹ.
Tôi giữ chặt miếng gạc trên vai rồi ngồi dậy, chiếc chăn trên người trượt xuống, ngoại trừ quần lót, trên người tôi không còn bất cứ thứ gì. Tôi tò mò quan sát căn phòng ngủ bí ẩn để xem xem rốt cuộc Kỷ Thần Phong đang che giấu điều gì, nhưng cũng chẳng phát hiện ra điểm bất thường nào cả.
Căn phòng chỉ rộng chừng tám, chín mét vuông, chiếc giường khung sắt dài mét rưỡi được kê sát vào cửa sổ, cạnh đầu giường không kê tủ mà thay vào đó là một chiếc bàn học con con. Một vài chiếc kệ treo được bắt vít vào tường, bên trên xếp rất nhiều sách. Tiếp đến là tủ quần áo bằng gỗ với kiểu dáng hai cánh đơn giản, bé tới nỗi không đủ chỗ để chứa quần áo của tôi trong một quý.
Tiếng ồn của máy hút mùi cùng với hương thơm từ thức ăn lọt qua cửa, bay vào trong phòng ngủ. Tôi kéo rèm cửa sổ ra nhìn, trời bên ngoài đã sụp tối, sớm cũng phải sáu, bảy giờ.
Tôi đã ngủ cả ngày…
Tôi nhấc chiếc cốc đặt trên bàn học lên, nhận ra nước vẫn còn ấm. Hôm nay Kỷ Thần Phong không đi làm, anh xin nghỉ để chăm sóc tôi sao?
Nhớ lại chuyện tối qua, tôi quẫn bách che mắt lại.
“Em sẽ không bao giờ cãi vã với anh nữa… Anh nhốt em lại đi, cùm em lại đi, anh làm gì em cũng được… Em chỉ cần anh thôi… Em chỉ cần mỗi mình anh thôi…”
Chất lỏng trong cơ thể cứ nhao nhao lên như muốn chảy thốc ra ngoài, nước mắt tụ lại trong hốc rồi nghẹn ngào trào ra khỏi đuôi mắt, trượt xuống thái dương.
Kỷ Thần Phong nắm lấy cổ tay tôi bằng bàn tay còn lại, chẳng cần mất nhiều sức anh đã kéo được tay tôi ra.
Tim tôi chùng xuống, tôi co ngón tay lại, tưởng rằng anh muốn từ chối mình, thế nhưng bàn tay ấy chẳng những không bị anh hất ra mà còn được anh nhét vào trong chăn.
Anh dém lại chăn cho tôi, đoạn nói: “Anh ra ngoài rót cốc nước, sẽ trở lại mau thôi. Em chợp mắt nghỉ ngơi trước đi, đợi bao giờ em khỏe mình lại nói tiếp.”
Tôi không muốn chờ đến khi khỏe hẳn rồi mới nói tiếp, khỏe rồi anh ấy sẽ không còn dễ nói chuyện như thế này nữa. Nhưng tôi còn chưa kịp thốt nên lời thì lòng bàn tay anh đã phủ lên mắt tôi.
Khung cảnh trước mắt tối đen lại, bên tai là tiếng dỗ dành thẩm thĩ của anh.
“Ngoan nào.” Anh lặp đi lặp lại, “Em đừng khóc…”
Tôi bỗng thấy mình như được quay về thời thơ ấu, mọi sự tủi hờn tôi kìm nén bấy lâu, nước mắt và niềm đau, tất cả đều được trút xả trong đêm nay.
“Em ngoan lắm rồi mà…”
Lòng bàn tay run lên nhè nhẹ, dường như Kỷ Thần Phong đang mỉm cười.
“Ngoan thêm chút nữa nhé.”
Ngoan thêm chút nữa là như thế nào?
Tôi muốn hỏi thêm cho rõ, nhưng cảm giác mệt mỏi lại không cho phép.
Đôi mắt sưng nhức không thể cố mở ra được nữa, tôi không cầm nổi mà híp tịt mắt lại, đến khi mở ra thì đã là hiện tại…
Thật không thể tin nổi, tôi mà lại đi kéo tay Kỷ Thần Phong rồi khóc lóc sướt mướt, cầu xin anh rằng đừng đuổi mình đi ư? Tôi điên thật rồi.
Tôi chỉ có thể nói rằng mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm qua đã hơi vượt quá sức chịu đựng của mình, cộng thêm việc ốm đau vốn dĩ đã khiến người ta trở nên yếu đuối hơn bình thường, hai cái trên gộp lại đã khiến tôi suy sụp.
Tôi chỉ phạm phải sai lầm mà bất kì người trưởng thành nào cũng có thể mắc, điều này chẳng là gì cả.
Tiếng máy hút mùi ở bên ngoài bỗng im bặt, tôi định tâm lại, đặt cốc nước xuống rồi vội vã nằm xuống giường. Chỉ một chốc sau, cửa phòng được mở ra một cách nhẹ nhàng, mùi thơm thức ăn càng trở nên nồng đậm.
Bước chân ngừng lại ở bên giường, sau khi đặt đồ xuống, anh tiến tới, sờ trán tôi.
Lòng bàn tay ấm áp dán sát vào hai bên gò má, ngón tay cái mơn trớn rất lâu ở vùng da phía cuối đuôi mắt. Ban đầu tôi còn lấy làm lạ, sau đó mới sực nhận ra rằng anh đang sờ vết sẹo của tôi.
Đợt trước tôi bị Tang Chính Bạch ném cái ống đựng bút kim loại trúng vào khóe mắt nên phải đi viện khâu mất mấy mũi. Vì sử dụng loại chỉ tự tiêu nên sau khi vết thương lành hẳn chỉ để lại vệt sẹo mờ mờ, nếu không quan sát kĩ thì sẽ không nhận ra. Thậm chí ngay đến bản thân tôi cũng gần như quên mất rằng mình có một vết sẹo ở chỗ này.
Kỷ Thần Phong bỏ tay ra khỏi má tôi, anh lay nhẹ vai tôi, gọi: “Tang Niệm…”
Tôi hấp háy mi rồi chậm chạp mở mắt ra, giả vờ như thể mình vừa tỉnh giấc.
Kỷ Thần Phong đỡ tôi dậy, anh kê gối ra sau lưng tôi, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên giường.
“Anh nấu chút cháo, cả ngày nay em chưa ăn gì, giờ ăn đi rồi ngủ tiếp.” Nói đoạn, anh bưng chiếc bát nhỏ đặt trên bàn học lên, múc một thìa cháo, thổi cho nguội bớt rồi bón đến bên môi tôi.
Tôi chẳng hề có cảm giác thèm ăn, nhưng vì đây là món cháo mà Kỷ Thần Phong cất công nấu cho tôi nên cho dù ăn không vô, tôi vẫn phải mở miệng, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Sau mấy tháng ăn đồ gọi ngoài, cuối cùng tôi cũng được nếm lại hương vị quen thuộc trước kia, sống mũi không khỏi cay cay. Tôi cụp mắt xuống, không dám nhìn Kỷ Thần Phong nữa.
Dĩ nhiên là rất tuyệt khi anh ấy có thể cư xử mềm lòng với tôi, nhưng tôi không muốn cứ phải phô bày ra khía cạnh dễ bị tổn thương của mình.
Ăn được già nửa bát, tôi thực sự không nuốt nổi chỗ cháo còn lại nữa, Kỷ Thần Phong cũng không ép tôi, anh dìu tôi nằm xuống rồi bưng bát cháo với cốc đi ra ngoài. Mấy phút sau, anh lại bước vào phòng, đặt một cốc nước ấm lên bàn học.
Vì sợ anh lại bỏ đi tiếp nên tôi vội túm lấy gấu áo, giữ anh lại ngay khi anh vừa xoay người: “Đừng đi mà…”
Anh không cử động, cũng không nói năng gì, cả hai cứ giằng co như vậy trong chốc lát, cuối cùng anh quay người lại, không ngờ lại thỏa hiệp với tôi.
“Nằm nhích vào trong chút đi.”
Cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, tôi thu tay lại, cẩn thận dịch người ra khỏi vị trí ban đầu của mình.
Kỷ Thần Phong ngồi xuống, anh tựa lưng vào đầu giường chứ không nằm xuống.
“Em ngủ đi.” Anh giơ tay che mắt tôi, giục tôi ngủ.
Vất vả lắm mới được nằm chung với anh trên một chiếc giường, sao tôi có thể ngủ thiếp đi như thế được?
Chỉ trách là bây giờ người ngợm tôi đang xụi lơ cán cuốc, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, không thì với một cơ hội hoàn hảo như thế này, nếu không có chuyện gì xảy ra thì đúng là không còn gì để nói.
“Hôm nay anh không đi làm thế này thì có sao không?” Tôi chớp mắt hỏi.
“Anh xin nghỉ phép rồi.”
“Thế nếu… mai em vẫn chưa khỏe thì sao?”
“Thì xin nghỉ thêm ngày nữa.”
Tôi đưa tay lên, thử thăm dò chạm vào bàn tay đang che trên mắt mình, tôi đặt đầu ngón tay lên mu bàn tay anh, mần mê đôi chút rồi nắm lại thật chặt. Anh không gạt nó ra mà để yên cho tôi đụng chạm.
Tôi nhắm mắt lại, bây giờ không chỉ thấy sống mũi cay cay mà trong lòng cũng bắt đầu chua xót.
“Hôm qua em không biết Lư Tuế cũng ở đó… Em không cố ý đâu…”
Tay Kỷ Thần Phong khẽ nhúc nhích, tôi sợ anh rụt tay về nên cuống quýt nắm siết lại.
Anh không cử động nữa, thả lỏng tay ra: “Trịnh Giải Nguyên gọi điện thoại kể cho anh rồi.”
Trong nhất thời, tôi không biết mình nên chửi Trịnh Giải Nguyên vì tội lắm mồm hay nên cảm ơn cậu ta vì sự cống hiến xuất sắc cho tình yêu của tôi nữa.
“… Cậu ta không sao chứ?”
Cuối cùng, tôi quyết định đổi chủ đề.
“Cậu ta không nói gì nhiều về chuyện của bản thân, chỉ bảo để nhờ xe ở chỗ em, bao giờ có thời gian rảnh cậu ta sẽ qua lấy.”
Thời gian rảnh ư? Lẽ nào cậu ta vẫn ở chỗ Thi Hạo, nếu không thì làm sao mà không có thời gian rảnh cho được.
Mặc dù đây là lựa chọn của chính Trịnh Giải Nguyên, nhưng tôi vẫn không kìm được mà lo lắng cho cậu ta. Suy cho cùng thì tính thằng Thi Hạo kia vốn khác người, chẳng ai biết được gã có làm ra trò gì kinh khủng hay không. Mai tôi gọi điện hỏi thăm cậu ta vậy…
“Em đau không?”
Tôi sửng sốt, tưởng Kỷ Thần Phong đang hỏi mình xem bây giờ vết thương có đau hay không nên vội vã trả lời: “Em đỡ nhiều rồi, nếu không cử động thì sẽ không đau.”
Kỷ Thần Phong trầm mặc, nói tiếp: “Anh đang hỏi là hôm qua em có đau không.”
Nhớ tới tình cảnh bất ổn hiện tại của mình, từ “không” vốn đã dâng lên tận cửa miệng rồi lại bị nuốt trở xuống.
“Có…” Tôi đáp, “Đau lắm.”
Tôi bám dính lấy Kỷ Thần Phong suốt đêm, tôi ôm tay anh, chỉ lo rằng anh sẽ rời đi trong lúc tôi đang ngủ.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Sáng sớm hôm sau, chưa đến sáu giờ mà tôi đã tự tỉnh dậy.
Kỷ Thần Phong vẫn đang ngủ, anh nằm lặng bên cạnh tôi, ốc tai điện tử đeo cả đêm mà không tháo xuống.
Nhìn chằm chằm vào thiết bị điện tử màu đen trông giống tai nghe bluetooth kia, tôi chợt nhận ra có điều gì đó sai sai.
Dù ván cửa có mỏng đến mấy, nếu lúc đi ngủ anh mà không đeo ốc tai điện tử thì làm sao phát hiện ra được sự bất thường của tôi? Kể cả tôi có gào khóc kêu la to đến mấy vì ác mộng thì đáng ra anh cũng chẳng nghe thấy mới phải.
Thần giao cách cảm ư? Hay là nói, kể từ khi tôi chuyển tới sống ở đây, chưa lúc nào là anh tháo ốc tai điện tử xuống?
Ốc tai điện tử có cơ chế dẫn truyền hoàn toàn khác với ốc tai tự sinh ở người. Người bình thường tiếp nhận âm thanh chủ yếu qua đường khí và đường xương. Còn những người khiếm thính được cấy ghép ốc tai điện tử vào hệ thống thính giác bị suy giảm lại chỉ có thể chuyển đổi âm thanh thành các xung điện kích thích dây thần kinh thính giác bằng cách mã hóa chúng thông qua bộ xử lý ngôn ngữ bên ngoài, sau đó chúng sẽ được não bộ phiên dịch thành nhiều âm thanh khác nhau.
Khi nghe âm thanh, người bình thường sẽ chỉ cảm thấy ồn ào chứ không bị mệt. Tuy nhiên, những người cấy điện cực ốc tai lại rất dễ bị mệt mỏi vì phải tập trung lắng nghe âm thanh mọi lúc, nhất là… với những người cấy điện cực ốc tai một bên.
Nghĩ kĩ lại thì kể từ khi biết anh đến giờ, ngay cả lúc ốc tai điện tử bị hết pin, anh vẫn rất cố gắng để hiểu được ý tôi. Chưa một lần nào anh làm sai ý tôi chỉ vì không nghe thấy.
Tôi được anh yêu thương rất nhiều, nhiều đến nỗi cho dù biết tôi vừa đê hèn vừa vô liêm sỉ, anh vẫn giữ chặt thứ tình cảm bất lực, không thể nào tiêu tan ấy. Và hình phạt lớn nhất anh có thể nghĩ ra cũng chỉ là ngừng tiếp nhận giọng nói của tôi.
Tôi khờ khạo biết mấy, sao tôi phải để tâm đến những lời mà thằng ngu Chu Cập Vũ kia nói làm gì cơ chứ? Hội chứng anh hùng cái đếch gì, phải thì sao, mà không phải thì sao? Chỉ cần người Kỷ Thần Phong thích là tôi thì việc anh ấy xem tôi là anh hùng hay là ác long, là cục đá hay là đóa hoa cũng đâu có gì quan trọng?
(*) Hội chứng anh hùng: hero syndrome.
Tôi tính tháo ốc tai điện tử xuống hộ Kỷ Thần Phong để anh được nghỉ ngơi trọn vẹn một lúc, không nghĩ rằng mình vừa chạm tay lên thiết bị trên tai thì anh đã hấp háy mi rồi từ từ tỉnh giấc.
Do không kịp giả vờ ngủ nữa nên tôi bị anh “tóm sống”.
“Anh dậy rồi à…” Không làm được gì hơn, tôi chỉ đành cười khan, thu tay về.
Có lẽ do bận chăm sóc tôi suốt hai ngày này, không được nghỉ ngơi tốt nên anh phản ứng hơi chậm, phải mất một lúc lâu sau, anh mới hoàn toàn tỉnh táo hẳn rồi ngồi dậy từ trên giường. Việc đầu tiên anh làm chính là lấy nhiệt kế đo tai đặt trên bàn qua để đo nhiệt độ cho tôi.
“37, gần hết sốt rồi.” Anh để lại nhiệt kế xuống bàn, vén chăn lên, xoa gáy rồi rời giường, “Ăn sáng xong anh sẽ kiểm tra lại vết thương cho em…”
“Em muốn đi tắm.” Tôi ngồi dậy theo.
Kỷ Thần Phong kéo hộc bàn ra, anh tháo ốc tai điện tử xuống, lấy pin dự phòng khỏi ngăn kéo để thay vào thiết bị đang sắp hết pin.
“Không được, vết thương của em chưa thể để chạm nước.”
Tuy mới chưa tắm một ngày, nhưng giờ trời nóng như vậy, trong nhà còn không lắp điều hòa nên tôi đổ mồ hôi nhiều lắm, người ngợm sắp thối ươn lên rồi.
“Nhưng mà em muốn đi tắm…” Đợi anh đeo ốc tai điện tử xong rồi tôi mới lại tiếp tục tấn công, “Em sẽ làm thật cẩn thận để nước không dây vào vết thương mà. Em xin anh đấy, bác sĩ Kỷ ơi.”
Nghe vậy, Kỷ Thần Phong đứng lặng trước bàn học nửa ngày, sau khi đấu tranh tâm tưởng một thôi một hồi rồi, anh mới thở dài và nói: “Thế tối tắm vậy.”
Tôi rướn môi, cố hết sức để không thể hiện sự khoái chí của mình ra lộ liễu quá.
Ăn sáng xong, Kỷ Thần Phong kêu tôi về phòng ngủ nằm tiếp, bao giờ anh dọn phòng bếp xong sẽ vào thay gạc cho tôi.
Thôi tiêu rồi. Chắc vị giác của tôi bị bỏng rồi hỏng luôn chức năng rồi, cháo ăn thấy mặn rõ mà vị ngọt trong miệng lại không sao tan biến được…
Tôi ngoan ngoan quay về phòng nằm, nhớ ra hai hôm nay mình chưa uống thuốc thì lại ngồi dậy, dấm dúi bước ra phòng khách rồi mở vali của mình.
Tôi lấy hai viên thuốc ra, phát hiện trong phòng khách không có nước, đang định quay vào phòng ngủ thì giọng nói của Kỷ Thần Phong đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Em đang tìm gì thế?”
Tay tôi run bắn lên, một viên thuốc rơi xuống đất. Viên thuốc màu đỏ bé tin hin bỗng như mọc thêm mắt, nó lăn qua giữa hai chân tôi, tiến về phía Kỷ Thần Phong đang đứng đằng sau.
Tôi quay ngoắt người lại, định giẫm lên nó nhưng đã không còn kịp nữa. Viên thuốc nhỏ lăn nhanh đến chỗ chân Kỷ Thần Phong, anh cúi xuống nhặt lên.
“Đây là gì?” Anh đặt thuốc dưới mũi, ngửi thử rồi cau mày nhìn tôi.
29/7/2022
__
Caption:Ngay từ đầu tôi đã có dự định vẽ tai sói cho Niệm Niệm rồi, mỗi tội cảm giác hơi khác so với nguyên bản…
Phiên bản tự YY:
Bác sĩ thú y hiền lành ngoài lạnh trong nóng công x Chó sói đơn độc bị đuổi khỏi bầy thụ
(Niệm Niệm hợp tai sói lém ý!! Quá dữ lun!!)
Cre: 花卷阿子
Reup with permission.