“Cảm ơn anh vì đã cho bạn em ở nhờ.” Tôi giữ cửa, rướn thân trên ra mà nói với theo sau lưng Kỷ Thần Phong.
Kỷ Thần Phong mới đi được vài bước, nghe vậy thì hơi ngoảnh lại, với Trịnh Giải Nguyên thì anh cư xử hòa nhã, lễ độ như thế, vậy mà đến tới tôi thì thái độ đã lạnh lùng hẳn đi.
“Du di cho lần này, về sau không được thế nữa.”
Nhìn anh khuất bóng ở phía cuối hành lang, tôi thở dài, quay vào nhà.
Trịnh Giải Nguyên nhét bánh mì vào miệng, tay lướt điện thoại liên hồi, thế rồi chẳng biết xem phải cái gì mà mình mẩy cậu ta cứng đơ ra, hai má phồng lên vì thức ăn, quên cả nhai.
Tôi liếc xuống, hình như là tin nhắn. Tin nhắn của Thi Hạo.
Tôi hắng giọng rồi ngồi xuống vị trí đối diện với Trịnh Giải Nguyên, chỗ Kỷ Thần Phong vừa ngồi ban nãy: “Hôm qua Thi Hạo gọi cho ông, tôi bắt máy.”
Trịnh Giải Nguyên ngước mắt lên khỏi màn hình điện thoại, cậu ta nhìn tôi rồi thốt lên một tiếng “hả” đầy sửng sốt.
“Nó mời ông đi dự sinh nhật nó vào thứ bảy đấy, nó còn bảo là nó rất mong đợi món quà từ ông. Ông thân nó từ bao giờ vậy?”
Nói hai người này xung khắc nhau như nước với lửa từ nhỏ tới lớn đã là nhẹ lắm rồi, vì xét cho cùng, nếu nước với lửa mà không xâm phạm lẫn nhau thì vẫn có thể cùng tồn tại trong một không gian. Nhưng Thi Hạo và Trịnh Giải Nguyên lại là hai đầu cực dương của hai cục nam châm, trời sinh đã phải đẩy nhau, càng muốn họ thân cận thì họ càng phản kháng dữ dội hơn.
“Tôi cũng có muốn đâu, nhưng chắc bây giờ chỉ có nhà họ Thi là giúp được cho gia đình tôi thôi. Thi Hạo bảo nếu tôi có mặt kịp thời những lúc nó gọi rồi làm cho nó vui vẻ thì nó sẽ giúp tôi nói ngon nói ngọt trước mặt bố nó mấy câu…” Trịnh Giải Nguyên đặt bánh mì xuống, nhún vai, cúi đầu chán nản.
“Làm cho nó vui vẻ” là như thế nào? Tiêu chuẩn của vui vẻ là gì? Bằng vào khoản nợ mấy tỉ kia, cho dù có giúp nhà họ Trịnh cơ cấu lại nợ hay trực tiếp bơm vốn cho họ thì với một gia tộc lớn như họ Thi, nghĩ bằng đầu gối cũng biết bố Thi Hạo không thể nắm quyền tự quyết một mình.
Doanh nhân chỉ bàn về lợi ích chứ không quan tâm đến tình cảm cá nhân. Cái “bánh vẽ” mà Thi Hạo vạch to quá rồi.
(*) “Bánh vẽ”: chỉ những cái được mô tả tốt đẹp nhưng không có thật.
“Thứ bảy này tôi sẽ đi cùng ông.” Tôi nói, “Mối ân oán giữa tôi và Thi Hạo cần phải được chấm dứt thôi.”
Trịnh Giải Nguyên khiếp hãi: “Không đi đâu, thứ bảy toàn đàn em của nó thôi, mình có hai mống thế này thì bất lợi lắm.”
“Đây là chuyện giữa tôi và nó, không liên quan gì đến ông. Ông chỉ cần đứng cạnh xem thôi, nó chẳng liều đến nỗi giết tôi đâu mà.”
Tuy Tang Chính Bạch và tôi đã cắt đứt quan hệ cha con, thế nhưng trong mắt người ngoài, chúng tôi vẫn là “xương gãy, cốt vẫn liền gân”, vẫn là máu mủ ruột rà của nhau. Thi Hạo có muốn gây sự với tôi thì cũng phải dè chừng nhà họ Tang.
(*) Xương gãy, cốt vẫn liền gân: gia đình gắn bó với nhau, dù nảy sinh mâu thuẫn cũng khó dứt bỏ tình thân.
“Ông ăn nói kiểu gì vậy?” Trịnh Giải Nguyên quẳng miếng bánh mì xuống bàn như thể vừa bị sỉ nhục một cách nặng nề, “Ông gặp nguy hiểm thì sao tôi làm ngơ được. Thằng ranh đó mà dám động tay động chân thì tôi sẽ là người phản đối đầu tiên!”
Tôi thấy hơi cảm động, mà cũng hơi tức cười. Đúng là cậu ta ngờ nghệch thật đấy, nhưng đối xử với bạn bè thật sự rất hết lòng. Sau khi bị cậu ta phát hiện rằng mình thích đàn ông, tôi đã rất lo cậu ta sẽ khinh thường và xa lánh tôi mất. Nhưng tất cả những điều ấy đều không hề xảy ra. Cậu ta vẫn đối xử hết sức chân thành với tôi như thuở ban đầu.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy mình thực sự may mắn. Sống trên đời hai mươi mấy năm, có người thân, có bạn bè, và có người yêu tuyệt vời nhất.
Tại sao trước đây tôi lại xem nhẹ những điều này nhỉ?
Ăn sáng xong rồi mà Trịnh Giải Nguyên vẫn không chịu về. Nói trắng ra thì tuy nơi này vừa nhỏ lại vừa tồi tàn, nhưng nếu ở rồi thì lại thấy khá thoải mái và dễ chịu, cảm giác như đang quay về cuộc sống ký túc xá hồi nhỏ.
Căn nhà này hai người ở chung thì vừa, nhưng nếu ba người thì lại chật quá. Đưa Trịnh Giải Nguyên về đã là thất sách rồi, vậy mà giờ cậu ta còn muốn ôn lại kỉ niệm thời sống ở ký túc xá nữa ư?
Thiện cảm mà tôi dành cho cậu ta vừa chớm nở đã vội vàng vụt tắt, chẳng nói chẳng rằng, tôi lôi thẳng cậu ta ra cửa: “Xéo ngay.”
“Ơ kìa Tang Niệm? Ôi ông đừng thế mà…”
Trịnh Giải Nguyên cố vượt qua hàng phòng thủ của tôi để vào nhà mãi mà không được.
“Đừng làm phiền quá trình vun đắp tình yêu của tôi.” Tôi đá văng giày cậu ta ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại một cách không thương tiếc.
Trịnh Giải Nguyên vỗ cửa sắt mấy lần liền, cậu ta thấy tôi nhất quyết không cho vào thì chỉ đành để lại một câu rồi rời đi.
“Thế hẹn ông thứ bảy vậy!”
Sáng sớm thứ bảy, trước khi Kỷ Thần Phong ra khỏi nhà, tôi chủ động xin anh cho nghỉ học một hôm.
“Tối nay em có hẹn nên không đi học được. Bao giờ về thầy Kỷ dạy bù cho em nhé ạ.”
Kỷ Thần Phong xỏ giày rồi quay người lại nhìn tôi: “Mấy giờ về?”
Lúc nào về thì còn phải phụ thuộc vào việc Thi Hạo muốn chơi gì. Nếu suôn sẻ thì có thể về sớm, còn không thì… rất khó nói.
“Sẽ cố gắng về nhà trước anh.”
Kỷ Thần Phong áng chừng rồi nói: “Thế mười rưỡi.” Anh xoay gót, nắm lấy tay cầm cửa, thế rồi đang đẩy cửa ra được nửa chừng thì dừng lại, sau đó bổ sung thêm một câu trong khi vẫn quay lưng về phía tôi: “Lần này cấm quá giờ.”
Lần trước muộn ba phút mà? Không muốn chờ thì cho người ta chìa khóa đi.
Tôi thấy hơi buồn cười. Nhân lúc cửa chưa đóng thì chạy nhào ra đáp: “Em biết rồi!”
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tiệc sinh nhật của Thi Hạo được tổ chức tại biệt thự riêng của gã, nó nằm ở vị trí hơi hẻo lánh, cách khá xa thành phố.
Cả hai đã thống nhất trước với nhau rằng Trịnh Giải Nguyên sẽ là người tới đón. Đúng bảy giờ tối, tôi ra đường đứng chờ, chẳng mấy lâu sau đã bắt gặp một chiếc xe mui trần màu đen trông vô cùng lạc điệu với thành Ruồi đang từ từ tiến đến.
Trịnh Giải Nguyên ngồi ở vị trí cầm lái thì không sai, nhưng đằng sau lại xuất hiện một người mà lẽ ra không bao giờ nên có mặt.
Con xe mui trần đỗ ngay trước mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào Kỷ Thần Phong đang ngồi ở hàng ghế sau, ngỡ ngàng tới độ quên mất việc lên xe.
“Đứng đơ ra đấy làm gì?” Trịnh Giải Nguyên bấm còi, “Lên xe.”
Tôi mở cửa xe bên ghế phụ lái, mắt vẫn dán chặt vào Kỷ Thần Phong.
“Sao anh lại ở đây?”
Kỷ Thần Phong ôm hộp quà to bằng cỡ hộp giày trên tay, anh đang tính trả lời tôi thì lại bị Trịnh Giải Nguyên cướp lời: “Tôi mời Thần Phong đi cùng đấy. Đúng lúc tôi tới phòng khám chỗ cậu ấy làm để chọn quà, vốn chỉ tiện mồm hỏi xem tối nay cậu ấy có rảnh không thì đi cùng thôi chứ chẳng nghĩ là cậu ấy sẽ đồng ý. Ông biết là tôi thấy không yên tâm khi chỉ có mỗi hai chúng ta mà. Nếu thêm một người nữa thì khi chúng ta đi vào mà có bị mất liên lạc đột suất hay chờ lâu không thấy ra, cậu ấy có thể kịp thời báo cảnh sát giúp chúng ta, nhỉ?”
Nhỉ cái gì mà nhỉ? Tôi làm mọi cách để Kỷ Thần Phong tránh xa khỏi Thi Hạo, thế mà thằng ngốc Trịnh Giải Nguyên này lại muốn lôi thẳng người ta ra trước mặt gã.
“Không, dừng xe, anh xuống đi.” Tôi ra lệnh bắt Trịnh Giải Nguyên tấp xe vào lề.
Trịnh Giải Nguyên không hiểu ý tôi, vẫn ngù ngờ hỏi: “Sao vậy?”
“Đây không phải là em đi chơi, anh xuống xe rồi về nhà chờ em được không?” Tuy đã cáu bẳn lắm rồi nhưng tôi vẫn phải cố dịu giọng xuống để thuyết phục Kỷ Thần Phong.
Kỷ Thần Phong cúi đầu nhìn hộp quà đặt trên đầu gối, trái với giọng điệu mang tính chất thương lượng của tôi, rõ ràng anh không muốn nghe theo lời tôi nói: “Tôi không vào đâu, tôi chỉ ngồi trong xe đợi mọi người thôi.”
Anh ấy không chịu xuống.
Kỷ Thần Phong mà không ngồi trên xe thì tôi đã nhào sang ghế lái để mà quyết một phen sống mái với Trịnh Giải Nguyên rồi.
Không giữ nổi nụ cười trên môi nữa, tôi thầm hít vào một hơi thật sau, do không thay đổi được tình hình nên chỉ đành miễn cưỡng chịu đựng.
Gió hè nóng như thiêu đốt, thổi quất vào đã chẳng khiến người ta mát mẻ, mà ngược lại chỉ càng thêm nóng ruột nóng gan. Tôi quay người nâng mui xe lên, sau đó bật điều hòa, chỉnh cho gió thổi ở mức mạnh nhất.
“Hôm nay anh không đi dạy à?” Tôi hỏi Kỷ Thần Phong.
Mui xe đóng kín hoàn toàn, ngăn cách tiếng ồn trên đường, không gian trong xe im ắng hẳn đi, chỉ còn nghe thấy tiếng điều hòa hoạt động.
“Mạch điện ở trung tâm gặp trục trặc nên tạm thời đóng cửa.” Một lúc sau Kỷ Thần Phong nói.
Vì tôi có thể hỏi Mạnh Tuyết Yên xem mạch điện có bị trục trặc thật hay không nên chẳng việc gì mà anh phải bịa ra lời nói dối dễ bị bóc trần như vậy. Vậy nên khi Trịnh Giải Nguyên ngỏ lời mời anh đi cùng, chắc hẳn lúc ấy anh có thời gian rảnh thật.
Chết tiệt, trùng hợp đến vậy ư?
“Không sao đâu… Thi Hạo không biết Thần Phong, chắc nó chẳng làm gì cậu ấy đâu…” Lúc này, Trịnh Giải Nguyên cũng cảm nhận được áp lực tỏa ra từ tôi, cậu bắt đầu ăn nói dè dặt hơn.
Tôi liếc xéo cậu ta một cái, thấy hơi ngứa tay.
“Câm mồm.”
Tôi vừa thốt ra hai tiếng lạnh lùng kia thì Trịnh Giải Nguyên im bặt, không dám hó hé thêm lần nào nữa.
Trên đường đi, thỉnh thoảng tôi lại ngoái đầu nhìn Kỷ Thần Phong ở hàng ghế sau. Anh không hề cảm nhận được sự lo lắng của tôi, suốt quãng đường chỉ biết giữ khư khư hộp quà, lặng lẽ trông ra ngoài cửa sổ. Nhìn… ngoan không chịu nổi, cứ như bị bắt cóc vậy.
Cứ khi nào ngoảnh lên, tôi lại tiện thể tặng cho Trịnh Giải Nguyên một “ánh nhìn chết chóc”.
Ban đầu cậu ta vẫn lẳng lặng nhìn tôi rồi cười rinh rích, sau đó thì không dám nhìn nữa, chỉ biết nuốt bọt trong sợ hãi.
Chạy dọc theo đường núi lên lưng chừng núi, sau hơn một tiếng lái xe, cuối cùng chúng tôi cũng tới được đích đến.
Siêu xe đỗ đầy ngoài cổng, chưa vào mà đã nghe rõ được tiếng nhạc xập xình mở vang lừng cả khoảng trời.
“Khóa kỹ cửa xe lại, trừ hai đứa em ra, anh không được mở cửa cho ai hết.” Tôi đưa chìa khóa cho Kỷ Thần Phong rồi dặn đi dặn lại, chỉ ước có thể chỉ ước có thể lấy gạch xây quanh anh lại.
“Giờ là tám rưỡi,” anh xem giờ rồi nói, “Tôi đợi các cậu đến chín rưỡi. Nếu các cậu không ra, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Có lo lắng cách mấy thì vẫn phải để anh lại một mình, tôi cưỡng ép bản thân phải xuống xe, cầm hộp quà đi về phía cổng biệt thự cùng Trịnh Giải Nguyên.
Chúng tôi vượt qua vòng tra hỏi, khám người của vệ sĩ ở cổng một cách êm thấm.
Biệt thịt đông nghịt người, náo nhiệt vô cùng. Hát hò, nhảy nhót, chơi game, nếu không có vệ sĩ dẫn đường thì chắc còn lâu chúng tôi mới tìm được Thi Hạo.
“Ông chuẩn bị quà gì cho Thi Hạo thế, sao phải đến phòng khám chỗ Kỷ Thần Phong làm để lấy?” Ban nãy tôi bận đổ dồn tâm trí vào Kỷ Thần Phong nên không để ý tới Trịnh Giải Nguyên lắm. Giờ ngẫm lại mới thấy bất ổn.
“Nó có thiếu thốn cái gì đâu, đồ đắt đến mấy cũng có người tặng.” Trịnh Giải Nguyên ra vẻ bí ẩn, “Tôi tính tặng cho nó bất ngờ. Nó nuôi một con Doberman tên là Barca, trông bảnh lắm. Tôi làm một cái dogtag bạc rồi khắc tên và thông tin liên lạc của Thi Hạo ở trên, sau đó đến phòng khám thú y mua một cái vòng cổ đinh tán để lồng vào. Tôi tận tâm với món quà này lắm đấy, nhất định sẽ làm nó sáng mắt ra cho mà xem!”
(*) Có thể Thi Hạo đặt tên chó theo tên câu lạc bộ bóng đá Barcelona.
Bảo sao cái hộp cầm nhẹ thế…
Không đúng, sinh nhật Thi Hạo mà Trịnh Giải Nguyên lại tặng vòng đeo cổ cho chó có khắc tên gã ư?
Thằng thần kinh Thi Hạo kia sẽ thấy xúc động trước sự “hết lòng hết dạ” của Trịnh Giải Nguyên chứ không phải hầm hầm tức giận vì cho rằng Trịnh Giải Nguyên đang chửi mình là chó ư?
“Cậu Thi đang chờ hai cậu ở trên tầng.” Vệ sĩ giữ cửa thang máy, ra hiệu cho chúng tôi bước vào.
Sau khi vào cabin, tôi ném hộp quà cho Trịnh Giải Nguyên, không muốn nghĩ về phản ứng của Thi Hạo khi gã mở hộp ra.
Trịnh Giải Nguyên luống cuống đỡ lấy chiếc hộp, nhìn sắc mặt tôi rồi thấp thỏi hỏi: “Sao vậy? Món quà này không ổn à?”
Tôi cười với cậu ta: “Không, hợp lắm.” Rất xứng với Thi Hạo.
Thang máy nhanh chóng di chuyển lên tầng cao nhất, cửa vừa mở ra, đập vào mắt chúng tôi đầu tiên chính là hai tên vệ sĩ cao lớn đứng canh bên ngoài.
“Mời.” Vệ sĩ ra hiệu cho chúng tôi đi tiếp.
Sau khi bước qua thảm thực vật nhiệt đới, quang cảnh phía trước trở nên rộng rãi và sáng sủa hơn rất nhiều. Tầng này không đông bằng những tầng dưới. Bể bơi khổng lồ được ánh đèn nhuộm thành một màu tím hồng mộng mơ, nam nữ thanh niên chia làm hai đội chơi bóng chuyền nước dưới hồ bơi.
Trên bờ có người nướng thịt và bartender, Thi Hạo nằm nhoài trên ghế bãi biển, tận hưởng dịch vụ xoa bóp, mát xa tinh dầu của người bên cạnh như một ông hoàng. Gã cởi trần, chỉ mặc cố mỗi một chiếc quần bơi trên người, cơ lưng săn chắc cuồn cuộn, màu da tối hơn hẳn so với bàn tay đang lả lướt trên người.
“Có mạnh quá không anh?”
Mới đầu, vì người mát xa cúi đầu và ở xa nên chúng tôi không nhìn rõ được mặt, cho đến khi tiến lại gần và nghe thấy giọng cậu ta, cả tôi và Trịnh Giải Nguyên đều đồng thời khựng bước.
“Vừa phải.” Thi Hạo đáp, gã hé mắt ra một cách lười biếng, trông thấy chúng tôi đang đứng cách mình một khoảng không xa.
Gã bật cười, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế: “Cuối cùng chúng mày cũng đến rồi.”
Người đang mát xa cho gã cũng dừng lại rồi nhìn về phía chúng tôi. Khi thấy rõ người Thi Hạo đang chờ là ai, khuôn mặt đẹp trai, tươi sáng của cậu ta bỗng trở nên tái mét trong nháy mắt.
“Sao đi đéo đâu tao cũng gặp mày thế?” Trịnh Giải Nguyên ném hộp quà sang một bên rồi hằm hằm bước đến, “Tao đã cảnh cáo với mày là hễ lần nào gặp tao sẽ lại tẩn cho mày một trận chưa? *** mẹ mày gạ gẫm mẹ tao đã đành, giờ còn dám vác mặt đến đây để mát xa lưng cho đàn ông ư, mày đéo thấy tởm à? Mày là đĩ đực chứ gì?”
Lư Tuế hoảng loạn, quáng quàng trốn tiệt ra sau lưng Thi Hạo, “Cậu Thi, cậu cứu em!”