*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây quả thực là những lời tôi không hề muốn nghe. Uy lực của nó quá lớn, khiến tôi nín lặng hồi lâu mới có thể mở miệng nói chuyện như bình thường.
“Anh thích người khác rồi à?”
Bên cạnh anh đã không còn chỗ cho tôi nữa, vậy vị trí đó giờ đã đi đâu rồi? Hay là đã… dành cho ai khác?
Kỷ Thần Phong nhanh chóng rửa sạch chén bát rồi để gọn sang một bên, sau đó nói bằng giọng điệu chẳng mảy may biến chuyển: “Không liên quan gì đến cậu.”
Trái tim tôi như bị chịt mạnh bởi một tảng đá lớn, dù có cố thở mạnh đến đâu cũng không sao thấy thoải mái nổi.
Xét về mặt lý trí thì đúng là chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi và anh đã không còn quan hệ gì với nhau nữa, anh thích ở bên ai thì ở, đây là tự do của anh, tôi đâu có quyền can thiệp.
“Là Giản Hành ư?” Nhưng từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ là một người lý trí cả, ngay cả khi thuốc đã kiềm chế được hầu hết những tính xấu của tôi, khiến tôi trông vô cùng tỉnh táo, thì đó cũng chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Thuốc có thể giúp tôi xoa dịu cảm xúc, nhưng không thể nào xóa bỏ hết xúc cảm của tôi.
“Là anh ta à?” Thấy Kỷ Thần Phong mãi không đáp lại, tôi bình tĩnh hỏi thêm lần nữa.
Đừng gật đầu và cũng đừng nói “phải”. Tôi nhìn chằm chằm vào gáy anh, những suy nghĩ đen tối rục rịch trỗi dậy nơi tâm tưởng. Đừng biến tôi thành loại người mà chính bản thân tôi cũng phải ghê sợ.
Cùng với tiếng nước chảy, Kỷ Thần Phong đập mạnh mớ đũa lên giá đỡ đũa, tựa hồ cảm thấy quá đỗi nực cười khi nghe thấy tên của Giản Hành: “Không, cậu đừng lôi người khác vào chuyện này.”
Ngọn lửa đen ngòm vừa sinh sôi, ngay khi còn đang giương nanh múa vuốt thì bỗng lụi dần, nó cháy liu riu rồi tắt ngấm.
Chỉ vì một câu nói của anh mà tảng đá, ngọn lửa cùng nỗi đau se thắt nơi lồng ngực tôi đều biến tan đi hết, tâm trí bị vây khốn trong cơn ác mộng cũng đã được giải phóng, lúc này, tôi mới chậm rãi cảm nhận được cơn đau. Tôi cúi xuống nhìn, hóa ra tôi đã vô tình làm rách vết phồng rộp trên mu bàn tay. Dịch mô và máu túa ra nửa lòng bàn tay, trông đến là rợn người.
Ban nãy tôi định làm gì vậy? Tôi muốn làm cái gì vậy chứ?
Tôi không nói năng gì nữa, chỉ đỡ lòng bàn tay bị thương rồi bước nhanh ra khỏi bếp, tôi lấy khăn giấy cất trong hộc tủ kê ngoài phòng khách ra để rịt vào vết thương. Tôi lùng sục điện thoại của mình khắp phòng, thấy nó nằm vạ vật dưới đất thì cúi người nhặt lên, nhét vào túi quần, sau đó, tôi xỏ chân vào dép của Kỷ Thần Phong rồi đi thẳng một mạch ra khỏi nhà.
Tôi đóng sập cửa lại rồi bước phăm phăm xuống cầu thang, không hề nghĩ đến chuyện chốc nữa phải quay về thế nào.
Chưa bao giờ tôi được nhận thức rõ ràng về sự đáng sợ của Kỷ Thần Phong như lúc này, dường như anh có thể dễ dàng biến tôi thành một con người khác. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến anh thì tôi sẽ không tài nào bình tĩnh nổi được. Anh có khả năng kiểm soát cảm xúc của tôi hơn bất kì loại thuốc nào.
Tôi thả bộ trên những con phố tối tăm, đến khi định thần lại thì đã đứng trước tiệm mì nhỏ xíu có biển hiệu sáng đèn.
Tiệm mì Thao Thiết… Còn nhớ vào mùa đông năm ngoái, Kỷ Thần Phong đã từng đưa tôi đến đây ăn.
Gần mười tiếng không có gì bỏ bụng nên dạ dày tôi bắt đầu sôi lên “ùng ục”, tôi cất bước đi vào rồi chẳng may va phải một người đang từ cửa tiệm đi ra.
“Xin …” Thằng nhóc xách túi nilon ngoái lại định xin lỗi, nhưng rồi nó lập tức sững sờ.
Dù đối phương đã cắt tóc và thay quần áo sạch sẽ, khí sắc cũng thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ nhìn thoáng qua thôi tôi đã nhận ra nó ngay. Đây là Trình Đào, thằng nhóc đã đập vỡ kính xe tôi hai lần, cuối cùng bị Kỷ Thần Phong tóm cổ đưa vào đồn cảnh sát.
Rõ ràng là nó cũng đã nhận ra tôi nên nom có vẻ dè dặt hẳn đi.
“Em xin lỗi.” Nó đứng thẳng lại rồi kính cẩn khom người với tôi một cách vô cùng long trọng.
Tôi chưa kịp đáp lời thì nó đã lại cúi xuống, lần này nó còn cúi lâu hơn ban nãy.
“Em cảm ơn anh ạ.”
Nó đứng thẳng dậy, nở một nụ cười bẽn lẽn với tôi, sau đó ôm chặt cái túi ni lông vào lòng rồi quay người chạy biến vào đêm tối.
Tôi nhìn theo bóng dáng đang dần mất hút của nó mà không khỏi ngờ vực trong lòng. Câu xin lỗi thì tôi còn có thể hiểu được, dù gì nó cũng đã đập phá xe tôi hai lần, đúng thật là nên nói xin lỗi một cách đường hoàng, nhưng tại sao lại cảm ơn tôi chứ? Cảm ơn tôi vì đã gô cổ nó lên đồn cảnh sát à?
Tôi vén rèm bước vào trong tiệm, bà cụ đang xem TV ngoái lại nhìn, vừa trông thấy tôi thì mỉm cười tít mắt.
“Ô, đây không phải là bạn của Tiểu Kỷ à?”
Tôi mỉm cười và ngồi xuống trước tấm bảng, “Trí nhớ của bà tốt quá ạ.”
“Trông cậu khôi ngô tuấn tú nên bà ấy mới nhớ lâu, chứ gặp người khác là quên bẵng đi ngay.” Ông cụ đứng bên cạnh cười nói, “Cậu xem xem hôm nay muốn ăn món gì nào?”
Tôi gọi món mì giống lần trước, trong lúc chờ, tôi vờ như tình cờ hỏi về chuyện của thằng bé ban nãy.
“Cháu nói Trình Đào à?” Bà cụ nói với vẻ mặt hóng hớt: “Nó là đứa bé mà đợt trước bà kể với cháu đấy, mẹ nó bỏ đi theo người khác, trong nhà bây giờ chỉ còn một đứa em gái và người cha tật nguyền. Mới năm ngoái nó còn lông bông ngoài đường rồi giở trò trộm cắp vặt tối ngày, bà cứ tưởng thằng nhỏ sắp thành cái thứ bỏ đi rồi, ngờ đâu mọi chuyện lại bất ngờ xoay chuyển, không hiểu sao mà nhà nó lại được chính quyền quan tâm đến, không chỉ tìm cách để hai đứa trẻ được tiếp tục đến trường, mà họ còn tìm cả viện dưỡng lão cho cha lũ trẻ, nghe nói toàn bộ số tiền đều do một tổ chức nào đó tài trợ.”
Ông cụ cũng tham gia vào câu chuyện: “Cái này gọi là may mắn đấy. Nghe nói nhà trường đã miễn toàn bộ học phí cho hai anh em, chính quyền cũng đã đăng ký xin phụ cấp chi phí sinh hoạt, tuy số tiền không nhiều nhặn gì nhưng trẻ con thì có tiêu xài bao nhiêu đâu, như vậy là đủ rồi. Thỉnh thoảng Trình Đào lại ghé vào đây mua đồ ăn, thằng bé chỉ mua món mì chay rẻ nhất, tôi nhìn mà thấy xót xa. Tháng trước, tôi bảo thằng bé buổi tối sau khi làm bài tập xong thì đến tiệm phụ chút việc, để nó rửa hai ba cái bát, đến lúc về thì gói gém cho ít đồ ăn.”
“Hình như Trình Đào với em gái nó học giỏi lắm, giáo viên cũng rất vui khi hai đứa có thể quay lại trường để tiếp tục học tập. Nếu lũ trẻ thực sự có được một tương lai sáng lạn thì quá tốt rồi.” Bà cụ ngậm ngùi nói: “Nói ra không ngại cháu chê cười, chỗ chúng tôi chỉ là cái ổ gà rừng mà thôi, người sinh ra và lớn lên ở đây được mấy ai công thành danh toại, học lên được cấp ba đã xem như là có học thức rồi. Đâu giống thằng bé nhà họ Kỷ…”
Bà cụ chỉ về hướng nhà của Kỷ Thần Phong, giơ ngón tay cái lên và nói: “Thằng bé ấy là phượng hoàng vàng bay ra khỏi ổ gà. Cả học thức, tướng mạo, lẫn phẩm cách đều vô cùng xuất chúng. Còn người như bà chỉ có thể làm gà rừng cả đời, bà chỉ mong lũ ‘gà con’ ở đây có thể hóa thành phượng hoàng, được đứa nào hay đứa nấy.”
Lẽ nào Trình Đào cảm ơn tôi vì đã đưa nó về con đường đúng đắn để nó có cơ hội được tiếp tục học hành sao?
Vậy thì nó đã cảm ơn nhầm người rồi.
Tuy rằng lúc ấy tôi đã cùng Kỷ Thần Phong đưa nó vào đồn cảnh sát, nhưng sâu trong thâm tâm, tôi vẫn không tin rằng cách làm này sẽ thay đổi được điều gì. Trong tiềm thức, tôi vẫn luôn xem nơi này là một cống rãnh hôi thối, và người sống ở nơi đây sẽ không bao giờ có thể rửa sạch thứ mùi bẩn thỉu tanh hôi trên cơ thể họ. Giống như Nghiêm Thiện Hoa, và cũng giống như tôi.
Nhưng Kỷ Thần Phong thì khác, từ lúc sinh ra anh đã khác với chúng tôi. Chỉ có người như anh mới tin rằng bản chất con người là có thể thay đổi, rằng vận mệnh là thứ có thể phá vỡ được.
Trước ngày hôm nay, tôi luôn cho rằng trong mối quan hệ giữa Chu Cập Vũ và Kỷ Thần Phong, việc Kỷ Thần Phong bị thu hút bởi Chu Cập Vũ là điều không thể nghi ngờ, nhưng có lẽ là ngược lại mới phải….
Kỷ Thần Phong giống như một luồng sáng trong màn đêm tăm tối, ánh sáng ấy khiến lũ rắn rết và chuột bọ bẩn thỉu khao khát được đến gần, nhưng cũng khiến chúng sợ hãi không thôi.
Biết đâu, chính Chu Cập Vũ đã vô tình bị Kỷ Thần Phong hấp dẫn không chừng. Giống như tôi vậy.
Ăn xong tô mì, tôi nấn ná hồi lâu mà vẫn không muốn rời đi, có lẽ hiếm khi hai cụ mới tìm được người để tâm sự nhiều thế này nên cũng để mặc cho tôi ngồi lại đến tận lúc đóng cửa.
Tôi nghe họ kể rất nhiều về những câu chuyện xưa cũ ở thành Ruồi. Nào là ngày trước, Kỷ Thần Phong và Chu Cập Vũ rất hay đến tiệm nhà họ ăn mì, nhưng sau này Chu Cập Vũ đi biệt tăm biệt tích, thành thử Kỷ Thần Phong cũng dần ít đến hơn. Dạo Chu Cập Vũ quay về có ghé thăm bọn họ một lần, bà cụ bảo rằng anh ta khác xưa nhiều lắm, suýt nữa là bà nhận không ra.
Rồi họ nhắc về Nghiêm Thiện Hoa, kể rằng hơn 20 năm trước, khi hai vợ chồng vẫn còn dựng sạp bán bên vệ đường, thì bỗng một ngày họ trông thấy một người phụ nữ bế con trên tay vừa đi, vừa khóc.
Chạy đến hỏi thăm mới biết, chồng của người phụ nữ ấy bị liệt, bà một thân một mình cáng đáng gia đình, bận bịu từ sáng đến tối mịt nên con đau ốm cũng không có thời gian đưa đi bệnh viện, tưởng là bệnh nhẹ nên bà tự cho con uống thuốc, ngờ đâu thuốc không đúng bệnh lại khiến con bị điếc.
Người phụ nữ ấy tự tát mình liên tục. Bà tát đến nỗi hai má sưng húp cả lên, miệng lẩm bẩm không ngừng, hỏi “phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ”. Con trẻ thì hiểu chuyện đến đau lòng, khuôn mặt cậu bé xinh xắn trắng ngần, tuy nói chưa sõi nhưng lại biết lau nước mắt cho mẹ, ý bảo bà đừng khóc. Nhưng như thế càng khiến người phụ nữ khóc tức tưởi hơn, bà ôm chặt đứa con vào lòng, miệng cứ liên tục lặp đi lặp lại câu “Mẹ xin lỗi” đứt ruột đứt gan.
Tôi chỉ lẳng lặng ngồi nghe, nếu là trước kia thì chắc chắn tôi sẽ thầm mỉa mai giễu cợt, nhưng sự ra đi của Nghiêm Thiện Hoa đã khiến mọi cảm xúc trong tôi dần bình ổn trở lại, chỉ đành buông một tiếng thở dài man mác chứ chẳng còn muốn suy đoán tâm tư của bà nữa.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Lúc đi thế nào thì lúc về thế ấy. Khi tôi quay về đứng trước cánh cửa sắt màu xanh lam thì đã gần mười hai giờ, đêm khuya thanh vắng, cách cánh cửa không nghe thấy bất kì động tĩnh gì ở bên trong.
Lúc này, lòng tự trọng đã ngủ quên bấy lâu nay bỗng bùng lên mạnh mẽ, khiến tôi lưỡng lự không muốn gõ cửa.
Hay đêm nay ngủ tạm ngoài hành lang nhỉ?
Nhìn băng ghế đẩu và chiếc bàn con con ở sau lưng, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của việc nằm bò trên đó ngủ qua đêm.
Dù sao thì thời tiết dạo này cũng khá ấm, cứ ngủ tạm đến mai, nếu Kỷ Thần Phong thấy tôi cù bơ cù bất thế nay mà vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, không chịu để lại chìa khóa cho tôi thì tôi sẽ đập vỡ ổ khóa nhà anh rồi gọi thợ đến thay cái mới.
Nghĩ vậy, tôi đặt mông xuống ghế, đảo mắt quan sát khu vực mình sẽ ngủ đêm nay, nhìn chung cũng không đến nỗi nào nên tôi bèn gối tay ra sau đầu, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Kết quả chưa đầy năm phút, tôi đã bị một toán muỗi lúc nhúc như máy bay ném bom tấn công tới tấp đến mức phải nhảy dựng khỏi ghế.
Tôi gõ mạnh vào cửa sắt rồi thoáng trông thấy một cái bóng lóe lên ở phía hành lang cách đó không xa, hình như là một con chuột bự cỡ con mèo.
Đệt, đéo gì to thế…
Ngay lập tức, trong đầu tôi hiện ra vô số những cảnh phim về thảm họa loài gặm nhấm, tôi càng ra sức đập mạnh vào cánh cửa trước mặt hơn. Một chốc sau, dưới sự quấy rối không biết mệt mỏi của tôi, cuối cùng, cánh cửa sắt cũng từ từ mở ra, tôi ba chân bốn cẳng kéo cửa, vội vã lách người chen vào.
Tôi trở tay đóng cửa, còn chưa kịp xoa dịu nhịp tim đang đập dồn dập vì sợ hãi thì nó đã lại nảy lên điên cuồng khi Kỷ Thần Phong bỗng nhiên xáp tới.
“Cậu biết mấy giờ rồi không?” Anh cụp mắt nhìn tôi chăm chú, hỏi bằng thái độ vô cùng áp bức.
Tôi dán người vào cửa, giải thích, “Em ghé tiệm Thao Thiết ăn mì mà, mải nói chuyện với hai ông bà nên về hơi trễ. Em xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh.”
Nghe tôi bảo đến tiệm mì Thao Thiết, hàng mày của Kỷ Thần Phong cũng giãn ra vài phần, nhưng cơ thể anh vẫn không hề dịch chuyển.
“Nếu cậu muốn sống ở đây thì phải tuân thủ các quy tắc của cái nhà này.”
Phận ăn nhờ ở đậu nên anh nói sao thì tôi nghe vậy, tôi không dám hó hé gì, im lặng nghe anh nói tiếp.
“Cậu đi đâu, làm gì, muộn nhất là mấy giờ về, đều phải nói cho tôi biết; không được phép tự tiện bước vào phòng tôi; không được chạm vào bất cứ thứ gì ở đây khi chưa có sự cho phép của tôi.”
Tôi gật đầu: “Nói cách khác, chừng nào em còn trú ngụ ở đây thì em tuyệt đối phải nghe lời anh.”
Kỷ Thần Phong bước sang một bên, không phủ nhận: “Cậu có thể hiểu như vậy.”
Đây có lẽ là “vật đổi sao dời” nhỉ. Anh đã từng răm rắp thuận theo tôi, nhưng bây giờ lại đến lượt tôi phải khom lưng uốn gối trước anh. Âu cũng là báo ứng.
Tôi cười với anh một cái rồi bắt đầu cởi quần mình ra.
“… Cậu làm gì đấy?” Anh nhìn chiếc quần mà tôi vừa cởi phăng ra, vo thành một đống ở dưới chân, hàng mày vừa mới giãn ra lại bắt đầu xoắn tít cả lại.
“Cởi quần áo tắm rửa.”
Tôi bắt chéo hai tay, nắm lấy vạt áo phông rồi cứ thế lột sạch, mùa hè vốn đã mặc ít, chỉ một nhoáng sau là tôi đã trần như nhộng trước mặt Kỷ Thần Phong.
“Anh đâu nói là không được làm chuyện này.” Tôi thoải mái phô bày cơ thể mình, không hề giấu giếm hay xấu hổ về bất kỳ “phản ứng” nào nảy sinh dưới ánh nhìn chòng chọc của anh.
Ánh mắt anh không tựu trên người tôi lâu, cơ thể mà trước đây anh từng quyến luyến dường như đã không còn chút hấp dẫn nào với anh nữa.
“Bổ sung thêm một điều nữa, không được phép cởi quần áo ở bên ngoài phòng tắm.” Nói xong, anh liền quay lưng sải bước về phía phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại.
Một tin tốt, và một tin xấu. Tôi nhặt áo quần vương vãi trên sàn nhà, đẩy cửa đi vào phòng tắm.
Tin tốt là anh không ghét bỏ “thằng em” đang dựng đứng của tôi.
Còn tin xấu là… bố tiên sư, đến mức này mà anh vẫn còn nhịn được.
12/7/2022
__
:Ý anh là… anh có bạn trai mới rồi chứ gì?
:Đấy là việc của anh, em không cần quan tâm.
:Đó là ai? Có phải cái gã về nhà cùng anh không!
:Tang Niệm, em lại theo dõi anh à?
:Ư hư ಥ_ಥ