Nhà của Kỷ Thần Phong vẫn giống như hồi tôi đến, nhưng thật ra cũng không hẳn vậy.
Bố cục nhà được giữ nguyên, vẫn là căn hộ nhỏ chật chội, khó quay người lúc trước, chẳng qua gian phòng khách bừa bộn dị thường ngày nào nay đã được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ hơn rất nhiều.
Tường tiếc như mới vừa được sơn lại, đồ đạc linh tinh cũng ít hẳn đi.
“Đêm nay cậu ngủ ở đây.” Kỷ Thần Phong chỉ vào chỗ cạnh cửa sổ trong phòng khách, nói.
Nơi đó từng là chỗ ngủ của Kỷ Thần Phong, dạo trước khi tôi đến, lúc nào trên sàn cũng có mấy tấm đệm chăn xếp gấp gọn gàng để chồng lên nhau, ban ngày làm phòng khách, ban đêm làm phòng ngủ. Bây giờ chỗ đó đã trống không, có lẽ sau khi Nghiêm Thiện Hoa qua đời, Kỷ Thần Phong đã sửa sang lại nhà ở và chuyển vào phòng ngủ để ngủ.
“Ừm, em ngủ tạm một đêm cũng được.” Tôi gật đầu, đặt ngang chiếc vali ra cho dựa vào tường, ngay lập tức, một phần ba diện tích phòng khách đã bị chiếm dụng.
Kỷ Thần Phong kêu tôi đi tắm trước, sau đó thì vào phòng ngủ, coi bộ là đi lấy chăn gối cho tôi.
Đang lúc vừa khát vừa nóng nên khi trông thấy chai trà ô long to tướng lộ ra khỏi túi cửa hàng tiện lợi đặt trên bàn, tôi không khỏi nuốt khan một miếng, tôi ngồi xuống, vặn nắp chai rồi bưng lên tu ừng ực.
Tới khi Kỷ Thần Phong ôm đồ trở ra, tôi đã uống xong già nửa.
“Xin lỗi, tại em khát quá.” Tôi thấp thỏm bấm đầu ngón tay vào thân chai nhựa rồi đậy chặt nắp lại, nói: “Em sẽ trả tiền mà.”
Kỷ Thần Phong liếc chai trà ô long tôi cầm trên tay, chẳng ừ hử gì mà chỉ ném đống chăn gối xuống chiếu tatami rồi hất hàm về phía tôi: “Đi tắm.”
Tôi cầm quần áo bước vào phòng tắm, nhưng vừa mở cửa ra đã bị hơi nước ngột ngạt phả ngay vào mặt.
Phòng tắm chật chội không tài nào chịu nổi, vòi hoa sen, bồn cầu, lavabo, bình nước nóng, máy giặt bị tống hết vào trong một không gian nhỏ hẹp, nhưng lại chẳng tìm được cái nào thừa thãi để mang đi bỏ.
Phía trên cùng của bức tường treo vòi hoa sen có một ô cửa sổ thông gió nho nhỏ, trông ra phía ngoài chính là bầu trời đêm u ám.
Dòng nước ấm áp dội xuống từ đỉnh đầu gột sạch đi toàn bộ mồ hôi, bụi bặm và mệt nhọc.
Tôi thoa đều cục xà bông lên khắp cơ thể rồi chợt nghĩ tới chuyện nó cũng từng lả lướt trên người Kỷ Thần Phong như thế, mùi hương quen thuộc quẩn quanh bên chóp mũi khiến đầu óc không khỏi nghĩ ngợi vẩn vơ.
Cổ, vai, thắt lưng, bắp đùi… bề mặt thô ráp gại qua da thịt khiến cõi lòng tôi nổi lên từng đợt sóng lớn, không sao dập tắt nổi.
Tì trán lên nền gạch men, tôi nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run run, tưởng tượng ra từng cử chỉ an ủi của Kỷ Thần Phong, tôi nắm chặt cục xà bông tròn ẩm ướt vừa dùng chưa được bao lâu, chà sát vào nơi đó của mình, chẳng mấy chốc sau đã sướng nhũn đầu gối.
Tôi cúi đầu, nhìn xuống thứ chất lỏng sền sệt trộn lẫn với bọt xà phòng trắng sữa, hốc mắt với hai má bắt đầu nóng lên.
Mới không “làm” mấy tháng thôi mà, có cần biến thái tới mức này không, đến xà phòng của Kỷ Thần Phong mà cũng không chịu tha…
Tôi nhanh chóng rửa sạch cục xà phòng rồi đặt về chỗ cũ, tới khi tắm xong, kéo rèm ra để chuẩn bị mặc quần áo thì mới sực nhớ là mình quên mang khăn tắm.
Tôi vốn định ở khách sạn nên không mang theo đồ vệ sinh cá nhân.
Tôi hé cửa, ló đầu ra ngoài, Kỷ Thần Phong đã không còn ở trong phòng khách, chắc hẳn anh ấy về phòng ngủ rồi.
“Thầy Kỷ, anh có khăn tắm với bàn chải đánh răng mới không? Em quên mang mất rồi.” Tôi gọi vọng vào trong phòng ngủ.
Khoảng một phút sau, cửa phòng ngủ được mở ra, Kỷ Thần Phong mím đôi môi mỏng, cầm khăn tắm cùng bàn chải đánh răng mới ra đưa cho tôi.
Ngón tay ướt rượt vô tình chạm sướt qua lòng bàn tay, anh nhíu mày, không thể hiện hẳn ra là mình khó chịu, nhưng trông thái độ cũng chẳng phải thoải mái lắm.
“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười cảm ơn anh.
Sau khi mặc quần áo tử tế và bước ra khỏi phòng tắm, tôi phát hiện Kỷ Thần Phong đã trải xong chỗ nằm giúp mình.
Chiếc bàn thấp tũn bị đẩy sát vào tường, đệm lót mềm được trải trên chiếu tatami, tiếp đến là một lớp vải thô, chồng chăn mỏng nằm ngay ngắn dưới “đuôi giường”, phía đầu bên kia đặt một chiếc gối xốp mềm.
Tôi nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu và mặt.
Hết sảy, toàn mùi của Kỷ Thần Phong. Rõ ràng điều kiện sống ở đây quá tệ, nhưng tôi lại thấy nơi này thoải mái hơn bất kì khách sạn năm sao nào.
Tôi kéo chăn xuống, hướng mắt về phía phòng ngủ, không biết Kỷ Thần Phong ở bên kia cửa đã ngủ hay chưa, nếu chưa ngủ thì bây giờ đang làm gì, có phải đang nghĩ về tôi không.
Vừa quay, chiếc quạt điện cũ kĩ treo trên đầu vừa phát ra những tiếng kêu ọt ẹt, tuy đã mở cửa sổ nhưng không khí phòng vẫn hơi ngột ngạt.
Có thể do hôm nay tôi đã tiêu tốn quá nhiều thể lực, hoặc cũng có lẽ vì nơi này vốn có ma lực thần kỳ đối với giấc ngủ của tôi, nên vừa đặt đầu xuống gối chưa được bao lâu, tôi đã thấy cơn buồn ngủ ập tới, hai mắt híp dần lại.
Đến khi tôi tỉnh dậy thì đã là hơn mười giờ sáng của ngày hôm sau, tôi không thấy Kỷ Thần Phong ở nhà, có vẻ anh ấy đã đi làm.
Sáng nay tôi mơ màng nghe thấy tiếng động, nhưng vì buồn ngủ quá nên tôi chỉ trở mình ngủ tiếp chứ không hề tỉnh dậy.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ đuổi mình đi, không ngờ lại để tôi ở nhà một mình thế này.
Tôi đủng đỉnh rời giường để đi làm vệ sinh cá nhân, sau đó mở cửa tủ lạnh ra, thấy có sữa và trứng ở trong, ngoài ra còn tìm được mì gói trên chạn bát.
Tôi cho lẫn cả trứng, mì, sữa vào chung một nồi, sau đó nấu chín lên rồi bắt đầu húp xì xụp, tạm thời lấp đầy được cái dạ dày trống rỗng.
Một đêm đã trôi qua, sau khi ngủ dậy và ăn uống đàng hoàng, đáng lí tôi phải rời đi ngay. Vất vả lắm tôi mới tiến vào được, giờ mà đi thì chẳng biết bao giờ mới có thể trở lại, vì chỉ ở lại được mỗi một đêm nên cứ cảm thấy tiêng tiếc.
Trước đây Kỷ Thầm Phong chăm sóc tôi như nào nhỉ?
Hàng ngày gọi tôi dậy, chuẩn bị ba bữa ăn cho tôi, dọn phòng rồi giặt giũ…
Tôi ngó quanh bốn phía, dường như căn nhà bé tí này chẳng cần tôi dọn dẹp chỗ nào.
Tôi cuộn lẫn cả chăn và đệm vào với nhau rồi nhét vào trong góc, sau đó thử vặn chốt cửa phòng ngủ của Kỷ Thần Phong thì phát hiện ra nó đã bị khóa trái.
Đang đề phòng tôi ư?
Tôi bĩu môi bước vào phòng tắm nhưng không thấy quần áo bẩn của Kỷ Thần Phong đâu, bởi vậy chỉ đành giặt mỗi đống đồ của mình.
Lúc về anh mà thấy có người đã nấu nướng xong xuôi cho mình thì chắc sẽ vui lắm nhỉ?
Ít ra thì tôi thấy rất vui khi được anh đối xử như vậy
Hay giờ nấu nhỉ? Hồi trước tôi từng thử làm mấy món kiểu Tây, mì tôi cũng cân được, thấy chẳng có khó khăn gì.
Dưới sự tự tin mù quáng, tôi quyết định lăn xả vào bếp và chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho Kỷ Thần Phong.
Vì Kỷ Thần Phong không để lại chìa khóa nên tôi đành đi kiếm mấy mảnh giấy để chặn then cửa, chẹt cửa chính lại từ phía bên ngoài. Đằng nào Kỷ Thần Phong cũng khóa cửa phòng riêng rồi, cho dù có trộm đột nhập thì nó cũng chẳng tìm thấy cái gì để khoắng. Với lại, chỉ có mấy thằng đần thiển cận mới chọn ăn trộm ở đây thôi…
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi thử tìm địa chỉ siêu thị lớn ở gần đây thì phát hiện nó nằm cách khu này rất xa, trong khi đó, chỉ cần đi bộ năm phút là có thể đến ngay khu chợ nông sản.
Trước đây, không phải là tôi không biết đến sự tồn tại của những nơi như thế này, nhưng thành thật mà nói, tôi không nghĩ ngay từ lần đến đầu tiên, nó đã làm cho tôi phải choáng váng mặt mày như vậy. Ngay khi đặt chân vào khu chợ, trong đầu tôi cứ lặp lại đi lặp lại mãi ba từ — hôi hám, bẩn thỉu và hỗn loạn.
Nước thải chảy lênh láng ra khắp đường, gần như chẳng có chỗ nào sạch sẽ để mà đặt chân, hầu hết các gian hàng đều bốc mùi khó chịu, nhìn đâu cũng thấy rau ôi, rau héo, thậm chí phần nội tạng bỏ đi của cá vẫn còn nằm nguyên trên thớt của sạp…
Tôi bịt chặt cả mũi lẫn mồm, rồi hít thở thật cẩn trọng để mua cho xong các nguyên liệu nấu ăn mình cần. Vừa ra khỏi chợ một cái là tôi liền há miệng, hớp lấy hớp để không khí mà thở, trong cơn mơ màng, thậm chí tôi còn nghe thấy cả tiếng nhạc nền vang lên thông báo mình đã vượt ải thành công.
Nếu địa ngục tồn tại thì chắc sẽ như thế này.
Súp lơ xanh, bò xào lăn, và một con cá, hai món thịt với một món rau, cộng thêm canh trứng cà chua thì chắc là đủ.
Tôi lên mạng tìm bài hướng dẫn chi tiết rồi đọc đi đọc lại từng bước một, đọc nhiều đến nỗi thuộc nằm lòng toàn bộ công thức, nhưng đến khi thực hành, chân tay tôi cứ luống cuống hết cả lên rồi quên bằng sạch quy trình chế biến.
Lúc rán cá, tôi nhỡ để nước rơi vào dầu sôi khiến mọi thứ nổ tóe lên, có giọt dầu vô tình bắn trúng tay tôi, chỉ hai phút sau đã lên mụn nước. Tôi sầm mặt, giơ tay lên che, nhìn con cá diếc đang dính chặt vào lòng chảo mà bắt đầu hối hận về hành vi mang tính thử sức của mình.
Biết thế tôi đã gọi thức ăn ở ngoài rồi, tôi sẽ gạt Kỷ Thần Phong rằng mấy món này là do mình tự nấu, anh ấy có ăn cũng không nhận ra được, mà tôi thì chẳng cần đánh vật như này nữa.
Tiếc là nghĩ ra muộn quá, đã làm đến bước này rồi thì chẳng lẽ tôi lại để mình rơi vào cảnh “kiếm củi ba năm thiêu một giờ” ư?
Nửa tiếng sau, món ăn cuối cùng được bày lên bàn. Nấu vất vả cả buổi chiều cuối cùng cũng xong được một mâm cơm. Lần lượt là súp lơ xanh ngả vàng, bò xào cháy, và cá kho lột da, thứ duy nhất trông bình thường và hoàn hảo có lẽ là món canh trứng cà chua. Đến cơm cũng bị nấu cho nhão nhoét vì đổ nhiều nước.
Nhưng, có lẽ do đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn nên phần lí tính khách quan mới hoàn toàn biến mất, cảm xúc lúc ấy bị lấp kín bởi lòng kiêu hãnh tự đắc, đề cao bàn cơm của mình gấp mười lần.
Tôi giỏi mà nhỉ? Chẳng thua kém gì đồ ăn ngoài hàng.
Tôi ngồi cạnh bàn đợi Kỷ Thần Phong về nhà trong tâm trạng vừa mong chờ, vừa thấp thỏm, tôi đợi anh từ bốn giờ chiều đến sáu giờ tối, sau đó lại đợi từ sáu giờ tối đến tám giờ tối.
Thức ăn nguội dần rồi được cho vào lò vi sóng nhiều lần để hâm nóng, cuối cùng, hình thức bên ngoài của chúng thậm chí còn trở nên tệ hại hơn cả lúc ban đầu.
Tôi lại liếc lên đồng hồ treo tường, đã tám rưỡi. Trước đây Kỷ Thần Phong cũng đợi tôi như thế này ư? Mệt mỏi thật.
Thức ăn có thể hâm nóng lại, nhưng hạn sử dụng của việc “đợi chờ” thì lại rất ngắn, chỉ cần để nguội một cái là sẽ hết đát ngay, cuối cùng nó sẽ mất dần đi vị ngọt và chỉ còn lại vị đắng chát và chua xót.
Tôi cầm đũa, gắp một miếng thịt bò lạnh ngắt lên bỏ vào miệng.
Mặn xít cả mồm, vì không nhai nổi nữa nên tôi thử nuốt miếng thịt xuống với cơm, nhưng hóa ra ăn lẫn thịt bò với thứ cơm nát nhoét này lại càng có vị kinh hơn, tôi bịt miệng, chạy vội vào nhà vệ sinh ói ra.
Tôi đang hì hục súc miệng, cố xua đi thứ mùi kì dị kia thì chợt nghe thấy tiếng mở khóa cửa.
Kỷ Thần Phong về rồi!
Tôi quệt vết nước dính bên mép rồi hào hứng mở cửa phòng tắm ra, trùng ngay với lúc Kỷ Thần Phong mở cửa bước vào.
Anh đứng ở cửa ra vào, giữ nguyên tư thế mở cửa, trông thấy tôi thì mày hơi chau lại như thể không ngờ rằng tôi vẫn còn ở đây.
“Sao cậu chưa đi?”
Nụ cười trên môi cứng đờ, tôi đóng cửa phòng tắm lại rồi áp mạnh lưng lên ván cửa, những mong sao bản thân có thể hòa vào bức tường để anh thôi chú ý đến mình.
“Em nấu cơm rồi, anh có muốn ăn một chút không…”
Tôi không dám trả lời Kỷ Thần Phong vì sợ câu nói tiếp theo anh là bảo tôi cút mau đi.
“Tôi ăn rồi.” Anh cởi giày rồi bước vào nhà, đoạn liếc mâm đồ ăn tôi đặt trên chiếc bàn lùn suốt một lúc lâu, không biết là do sốc khi thấy tôi có thể “hành hạ” đống thức ăn tới mức này, hay là do ghét bỏ cái thái độ không biết thẹn của tôi khi mời anh ăn mâm cơm này.
“À, ừ nhỉ, hơn tám giờ rồi, cơm nước xong xuôi là chuyện bình thường.” Chỉ có tôi là bất thường, trông coi bên đống rác mà đợi anh đến tận bây giờ.
Tôi khom lưng bưng bát đĩa lên khỏi chiếc bàn lùn rồi quay người đổ hết vào thùng rác trong bếp.
Kỷ Thần Phong lẳng lặng đứng quan sát ở một bên, mãi đến khi tôi cầm giẻ lên để chuẩn bị rửa bá thì anh mới lên tiếng ngăn lại.
“Thôi, để đấy tôi làm.” Có lẽ bộ dáng lóng ngóng khi rửa bát của tôi đã làm anh ngứa mắt, anh xắn tay áo sơ mi lên, đẩy tôi ra khỏi chỗ rửa bát rồi giành lấy chiếc giẻ tôi đang cầm, lanh lẹ rửa sạch đống bát đĩa.
Tôi muốn tự an ủi bản thân trong lòng, phân tích xem có phải anh ấy làm vậy là vì vẫn còn tình cảm với mình hay không thì Kỷ Thần Phong đã dùng lời lẽ sắc bén để vả mạnh cho tôi một cái, bảo tôi đừng tưởng bở nữa.
“Nếu cậu nghĩ mình có thể lấy lại những thứ thuộc về bản thân thông qua tôi thì tốt nhất là nên dẹp cái ý định này càng sớm càng tốt. Tôi chẳng muốn cái gì từ nhà họ Tang, cậu có nịnh nọt tôi thì cũng vô dụng thôi, tôi chẳng có gì để cho cậu cả.”
Nước nhỏ xuống từ trên tay, tôi đứng đằng sau anh, nghe vậy thì sững sờ: “Em không…”
Tôi vội vàng biện giải cho bản thân nhưng Kỷ Thần Phong hoàn toàn khồn muốn nghe, anh ngắt lời tôi: “Tôi cho cậu vào không phải vì vẫn nhung nhớ cậu. Chẳng qua tôi đã hứa với mẹ cậu… rằng sẽ giúp đỡ cậu khi cậu gặp khó khăn, chỉ vậy mà thôi.”
Mới đầu tôi không phản ứng lại, phải mất một lúc sau tôi mới ngợ ra “mẹ” trong lời anh nói đang ám chỉ tới ai.
Nghiêm Thiện Hoa, dặn anh ấy giúp tôi ư? Thật chẳng hiểu nổi. Gọi là gì ấy nhỉ? Lời gửi gắm trước lúc lâm chung à? Bà ấy vừa muốn sửa chữa lỗi lầm, vừa thẳng thắn nhận tội, cũng nghĩ kỹ rằng nếu tôi không vật lộn được nữa thì cũng vẫn có Kỷ Thần Phong hậu thuẫn phía sau. Tính toán chu toàn thật.
Tôi thực sự… biết ơn bà ấy.
“Thế, ý anh là gì?” Tôi mở miệng nói một cách vất vả, có linh cảm rằng điều anh sắp nói không phải chuyện tôi thực sự muốn nghe.
“Cậu có thể ở lại đây cho đến khi tìm được chỗ ở phù hợp, nhưng đừng cố tiếp cận tôi lần nữa.” Anh quay nhẹ mặt ra, nói ra những lời lẽ lạnh lùng nhất bằng giọng điệu bình thường nhất, “Khó khăn lắm cuộc sống của tôi mới trở lại đúng hướng, tôi không muốn làm xáo trộn cuộc đời mình chỉ vì cậu. Suy cho cùng, bên cạnh tôi đã chẳng còn vị trí nào cho cậu nữa rồi.”