Sau khi Trịnh Giải Nguyên gửi định vị đến, tôi không gọi lại vào máy cậu ta được nữa. Tôi xem xét vị trí, cậu ta đang ở một vùng ngoại ô rất xa thành phố, gần núi Ngũ Yến.
Tôi phải lái xe mất hơn hai tiếng mới tới nơi, hoặc nói là tới địa điểm gần đó.
Tôi loanh quanh dưới chân núi suốt một hồi lâu mà vẫn không tìm được đường lái xe lên, bất đắc dĩ, tôi đành đi tìm dân làng sống gần đó để hỏi đường. Kết quả họ nói rằng ngọn núi này không có đường cho xe chạy lên, nếu muốn lên trên đỉnh núi thì chỉ có thể từ từ men theo con đường với bề ngang chỉ đủ cho một người đi bộ.
Tôi ngầng đầu nhìn lên con đường núi nhỏ hẹp nằm khuất dưới bóng cây mà không thấy điểm cuối ở đâu. Xách túi quần áo chẳng nặng mấy trên tay, tôi bực mình, muốn quẳng luôn túi xuống rồi quay người rời đi. Sao giờ…
Thở dài một hơi não nề, tôi giẫm giày da bò lên bậc thềm trơn trượt, cam chịu mà bắt đầu leo lên đỉnh núi.
Dù sao tôi và Trịnh Giải Nguyên cũng đã chơi với nhau suốt hơn mười năm, giờ cậu ta không có cái gì trong người, lẻ loi, yếu đuối, lạnh rét, nếu Trịnh Giải Nguyên đã gọi điện thoại cho tôi thì đấy có nghĩa tôi là người duy nhất có thể giúp đỡ cho cậu ta.
Đến mèo hoang mắc trong bánh xe tôi còn cứu được thì chẳng lẽ lại bỏ mặc cậu ta?
Mấy hôm nay thời tiết không đẹp lắm, không khí trên núi vừa ẩm thấp vừa lạnh lẽo, trời vẫn không có nắng. Tuy vậy nhưng tôi vẫn vừa leo vừa thở hổn hển, mồ hôi túa như mưa. Vả lại, do mặc quần và giày không phù hợp nên “làm nhiều mà chẳng bõ công”, tôi lội bộ suốt nửa tiếng mà mãi không leo được đến đỉnh.
*** mẹ nhà nó nữa, thằng thần kinh nào lôi Trịnh Giải Nguyên tới đây vậy? Tôi cúi người, chống hai tay lên đầu gối, nghỉ ngơi một lát rồi lại cắn răng đi tiếp hai mươi phút nữa, cuối cùng, tôi cũng trông thấy mái nhà được sơn màu xanh dương bên con đường mòn không người vắng lặng.
Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra định vị thì phát hiện sóng trên núi khá kém, điện thoại liên tục thay đổi qua lại giữa tín hiệu yếu và không có dịch vụ. Bất lực, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài giẫm lên đám lá rụng rợp đất để đến gần căn biệt thự trông có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu.
Mặt tiền ngôi nhà loang lổ những mảng xanh trắng, không biết đã dầm mưa dãi nắng suốt bao nhiêu năm, cỏ úa mọc um tùm trong sân, cổng vào bị bào mòn mất thành trang trí, mở ra lối đi nhỏ đủ cho hai người nghênh ngang cùng bước vào.
Cửa sổ quanh nhà được kéo kín hết bằng rèm trắng, bốn bề yên tĩnh một cách dị thường, bầu trời tối sẩm, thêm cả mấy con quạ loanh quanh trong sân, đây chính là hình ảnh ngôi nhà ma điển hình trong phim kinh dị.
Tôi giơ tay lên bấm chuông cửa, nó kêu tậm tịt do bị hư hỏng lâu ngày. Vì vậy, tôi dộng mạnh chân vào cánh cửa bị khóa chóa, đồng thời hô to tên của Trịnh Giải Nguyên.
“Đây đây!”
Tiếng bước chân vang lên dồn dập từ bên trong nhà, cánh cửa được đẩy ra ngay lập tức, đứng phía sau là Trịnh Giải Nguyên đang quấn chặt người trong tấm ga trải giường màu trắng, trông cậu ta như vừa phạm phải đại tội.
“Tôi quên mất… Tôi chỉ đến quán bar như thường lệ, uống quá chén, tưởng sẽ có người đưa mình về nhà, hoặc không thì thuê phòng cho tôi, ai ngờ tới lúc tỉnh dậy tôi lại ở đây.”
Bên trong ngôi nhà bình thường hơn ở ngoài, mặc dù đồ đạc được phủ kín bằng vải trắng, sàn nhà và đèn tích tụ một lớp bụi dày, nhưng ít nhất người ta vẫn thấy được bóng dáng của một xã hội văn minh.
Tàn tro trong lò sưởi hẵng còn ấm, chứng tỏ có người vẫn sử dụng nó vào đêm qua, có lẽ đây chính là lý do vì sao mà khi bước vào, tôi lại không cảm thấy quá lạnh.
“Lúc tỉnh dậy, quần áo của tôi đã biến mất, tôi nằm trần truồng dưới thảm, trên người đắp mỗi tấm vải trắng…”
Căn cứ vào dấu bụi trên mặt đất, ta có thể phán đoán rằng ghế sô pha trong phòng khách đã bị ai đó xê dịch đi. Sau khi di chuyển ghế sô pha, không biết tên phạm nhân tìm đâu ra một tấm thảm trải sàn màu trắng có diện tích khá lớn, ngoài ra, từ chai rượu và chiếc cốc đặt bên cạnh, tôi có thể suy đoán rằng thậm chí đối phương còn nhàn nhã ngồi trên tấm thảm này uống vài ly.
Trên thảm dính vài vệt đỏ, thoạt nhìn giống như vết máu, nhưng xem xét kĩ hơn thì có vẻ đó là cặn phẩm màu còn dính sót lại.
“Ông thấy người mình có cảm giác gì lạ không?” Tôi ngẩng đầu hỏi Trịnh Giải Nguyên, người rúc vào góc nhà mặc vội quần áo, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.
“Cảm giác gì à? Không, rất bình thường.” Mặc quần, xỏ giày xong, cậu ta bước ra từ trong góc, vừa kéo khóa, vừa tức giận nói, “Này nhé, đừng để tôi biết là đứa nào đã gài bẫy tôi, không thì nhất định thằng này sẽ diệt chết nó đấy.”
Trịnh Giải Nguyên rất thích đi bar, mà thường ngày cậu ta cũng chú trọng đến việc quản lý cơ thể mình, nếu không có chuyện gì thì sẽ trang bị đầy đủ cả xe đạp đi ngoài trời. Tuy không lực lưỡng được bằng các vận động viên thể hình nhưng cũng gọi là có cơ bắp.
Vừa văng tục, cậu ta vừa quay lưng lại, cúi xuống nhặt áo trong túi để dưới đất lên.
Tôi nhìn chằm chặp vào lưng cậu ta rồi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.
“Chờ đã…” Tôi ngăn Trịnh Giải Nguyên lại, bảo cậu ta đi tìm gương soi lưng.
Cái vết đỏ trên thảm kia đúng là chất màu thật, mực xăm. Tấm lưng mịn nhẵn màu lúa mì ban đầu của Trịnh Giải Nguyên giờ bị người ta xăm chữ B*TCH lên trông như vẽ graffiti. Chữ B sát mông rồi cao lên dần, chữ H nằm gần xương sườn, hàng chữ đỏ chóe vắt ngang phần thắt lưng dưới giống như con tem không được dập ngay ngắn.
(*) Trong raw Hồi Nam Tước viết hẳn chữ I ra nhé, tại mình sợ bị wordpress quét nên mới thay I bằng dấu *.
Đúng là một nỗi ô nhục lớn, Trịnh Giải Nguyên sẽ không thể chịu nổi cú sốc này. Thoáng chốc, tiếng gương bị đập vỡ, lẫn với tiếng chửi bới giận dữ của cậu ta đã vang ra từ trong phòng tắm.
Một lúc sau, Trịnh Giải Nguyên bước ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt tối sầm, cậu ta mặc áo, sau đó mím chặt môi, im thít bước ra ngoài mà không nói lấy một lời.
Ra cửa tôi mới phát hiện, chẳng biết tuyết đã rơi từ lúc nào rồi.
Xem chừng Tết Nguyên Đán năm nay sẽ lạnh lắm đây. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám mà đăm chiêu suy nghĩ, trong lúc sơ ý, tôi bỗng bị một bông tuyết đánh lén, hôn lên mi.
Tôi chớp mắt, khẽ xua mảnh vụn lãnh lẽo kia đi rồi lại nhìn Trịnh Giải Nguyên, đối phương đã đi được một chặng dài rồi.
Tôi mất cả tiếng đồng hồ để leo lên núi, nhưng đến khi xuống, có lẽ vì tâm tình Trịnh Giải Nguyên bị xáo trộn mà tốc độ bước chân tăng nhanh trong vô thức, chúng tôi chỉ mất ba phần tư thời gian để xuống tới chân núi.
Vừa lên xe một cái, điện thoại của tôi đã bắt đầu rung lên như điên, bao nhiêu thông báo bị chặn trước đó đang ồ ạt đổ về máy. Tôi tiện tay lướt một lượt, có tin nhắn từ Đường Tất An hỏi tôi đang ở đâu, thêm cả tin nhắn của Hứa Tịch được gửi tới để hỏi thăm xem tiệc đính hôn của tôi chuẩn bị đến đâu rồi. Kỷ Thần Phong gọi cho tôi ba cuộc điện thoại, cuộc gọi đầu tiên và cuộc gọi thứ hai cách nhau nửa giờ, cuộc gọi thứ hai và cuộc gọi thứ ba cách nhau một tiếng. Dở nỗi là khoảng thời gian này tôi đang ở trên núi, điện thoại không bắt được sóng.
Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, chắc không tìm được tôi nên mới gọi điện suốt thế này.
Tuy dự định ban đầu của tôi là muốn nuôi dưỡng hắn trở thành vật ký sinh phải phụ thuộc hoàn toàn vào mình, nhưng thi thoảng khi tôi cần làm việc riêng, vật cưng nên biết điều để không làm phiền tôi mới phải. Quen Chu Cập Vũ lâu thế rồi mà vẫn chưa học được điều cơ bản này ư?
Huống hồ, cho dù bây giờ tôi có rảnh tay, nhưng Trịnh Giải Nguyên đang ngồi bên cạnh với nét mặt kinh hãi nhường này, sao tôi có thể vô tư nói chuyện với hắn như thể đang ở chốn không người được?
Để hắn đợi thêm vài tiếng nữa chắc cũng chẳng sao. Nghĩ đối phương có việc khẩn cấp lại gọi điện tới, tôi khởi động xe, đưa Trịnh Giải Nguyên về thành phố.
Đến khi đưa Trịnh Giải Nguyên về nhà thì đã hơn năm giờ chiều. Xong xuôi, tôi mới lần lượt gọi lại cho các cuộc điện nhỡ.
Đường Tất An chỉ hỏi vị trí của tôi theo lệ, không phải chuyện gì quan trọng lắm. Hứa Tịch rủ tôi đi ăn tối, dì ấy nói rằng mình sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề trang phục cho tôi trong ngày lễ đính hôn, bảo tôi không được tiết kiệm tiền cho dì. Thật ra đã rất mệt mỏi rồi, dù sao dì ấy cũng là người thuộc hàng cha chú, tôi thử từ chối, thấy không được nên cũng đành xuôi theo.
Cuối cùng là gọi lại cho Kỷ Thần Phong. Hắn không nhận cuộc gọi đầu tiên, năm phút sau tôi gọi lại lần hai, giờ thì hắn nghe máy.
“Tang Niệm…” Giọng hắn rất trầm, xung quanh không có tạp âm nào, có vẻ hắn đang ở trong môi trường khá yên tĩnh.
“Xin lỗi cậu nhé, tại đang họp nên không mang điện thoại theo.” Tôi khởi động xe, di chuyển đến nhà hàng đã hẹn với Hứa Tịch theo phần mềm chỉ đường. Vừa lái xe, tôi vừa sử dụng bluetooth của ô tô để nói chuyện cùng Kỷ Thần Phong, “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi…” Kỷ Thần Phong do dự, một chốc sau mới trả lời, “Không có chuyện gì đâu, không sao rồi.”
Tôi không gặng hỏi nữa, đang định nói thêm vài câu rồi mới cúp máy thì hắn đột ngột xin tôi cho nghỉ phép, bảo rằng khả năng tuần tới sẽ không thể đến chỗ tôi.
“Bác sĩ bảo mẹ tôi cần làm thêm vài lần kiểm tra thân thể nữa, xin lỗi cậu nhé, tôi xin nghỉ dài quá…”
Đúng là “đang lúc buồn ngủ lại gặp chiếu manh”, cuối cùng lần này Ông Trời cũng không ngáng chân tôi. Ngày tổ chức tiệc đính hôn trùng đúng vào tuần sau, đợi đến khi hắn trở lại thì mọi việc đã được giải quyết xong xuôi, tôi sẽ không phải lo ngay ngáy về chuyện bị hắn phát hiện ra điều bất thường.
“Sức khỏe của cô là quan trọng nhất, cậu cứ chăm sóc cho cô thật tốt đi, không phải lo chuyện bên tôi làm gì cả. Dù gì thì lúc thuê cậu chúng ta cũng đã thỏa thuận rồi, cậu có thể xin nghỉ phép bất cứ lúc nào.” Tôi còn hào phóng cho cậu ta nghỉ thêm mấy hôm cho tròn mười, dặn cậu ta không phải vội vàng trở lại làm việc, “Tôi sẽ chăm sóc Tiểu Tuyết với bé Quýt thật cẩn thận, cậu yên tâm đi.”
(*) Tiểu Tuyết: một trong hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên; báo hiệu tuyết xuất hiện.
Con lông trắng tên là Tiểu Tuyết, còn con lông cam thì tên là Quýt, nhưng cũng giống như “Tiểu Thảo”, khi nào vui tôi mới gọi tên chúng, còn không, bình thường tôi sẽ chỉ gọi chúng là “mèo” trong lòng.
Nghe vậy, Kỷ Thần Phong cười cười: “Cảm ơn em, Tang Niệm.”
Nghe được lời cảm ơn trịnh trọng của Kỷ Thần Phong từ phía đầu dây bên kia, trái tim tôi hơi thắt lại, câu nói của Chu Cập Vũ chợt nháng lên trong tâm trí tôi. Nếu tôi chưa bao giờ giúp đỡ Kỷ Thần Phong, nếu tôi vốn chẳng phải là “anh hùng” gì, nếu… tôi không phải là tôi, liệu hắn có còn thích tôi không?
Tôi mấp máy môi, lời nói đã ra đến bên mép rồi nhưng cuối cùng vẫn không bật lên thành tiếng.
Bởi vì tôi đã sớm biết câu trả lời.
“Khách khí làm gì.”
Nếu tôi không còn là tôi, mọi thứ sẽ thay đổi, chưa cần nói đến Kỷ Thần Phong, tình bạn, tình thân, sự nghiệp, e rằng tôi không giữ được cái nào.
Vậy nên tôi chỉ có thể là tôi, tôi chỉ có thể là Tang Niệm, còn Kỷ Thần Phong, cũng phải mãi mãi chỉ là Kỷ Thần Phong.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Theo biến chuyển của thời gian, ngày giao thừa càng lúc càng đến gần, lễ đính hôn đang ở ngay trước mắt.
Chúng tôi thống nhất với cha mẹ hai bên rằng không muốn tổ chức quá bày vẽ, chỉ mời họ hàng và bạn bè thân thiết là được, vậy nên trong buổi lễ chỉ có khoảng bốn mươi khách mời tham dự.
Địa điểm tổ chức là tại một ngôi nhà cổ nằm ở trung tâm thành phố. Đó là một căn biệt thự kiểu Tây có bề dày lịch sử lâu đời và từng là nơi ở của nhiều nhân sĩ kiệt suất, gia đình nhà họ Cố đã mua lại căn nhà này từ vài năm trước và biến nó thành một câu lạc bộ tư nhân dùng để tiếp đón bạn bè làm ăn.
Tuy mọi thứ đều là ngụy tạo, diễn kịch, dùng để đối phó với nghi thức của cha mẹ hai bên, nhưng tôi vẫn đến nơi từ sớm để sửa soạn và mặc bộ suit ba mảnh mà Hứa Tịch đã dụng tâm chuẩn bị cho.
“Vài màu xám tro trông có sức sống hơn, áo gilet giúp giữ ấm trong mùa đông lạnh giá, cà vạt đỏ sậm thể hiện phong cách trầm ổn và sang trọng, sơ mi trắng là trang phục cần có trong tủ đồ của mọi cánh mày râu.” Hứa Tịch bẻ cổ áo cho tôi, gật đầu hài lòng rồi nhẹ nhõm nói, “Nếu có thể thấy cháu đính hôn, nhất định chị sẽ mừng lắm cho xem.”
Tôi không biết dì ấy có tự nhận thức được hay không, rằng dì luôn nói “nhất định chị sẽ rất vui mừng/hạnh phúc khi thấy cháu thế này thế kia” như một câu cửa miệng. Dường như sự tồn tại của tôi chỉ là điều tiếp nối của Hứa Uyển Di, mọi lời nói, hành động mà tôi làm ra đều chỉ để chiều lòng người phụ nữ đã vắng bóng suốt hơn hai mươi năm này.
Rõ ràng tôi và Cố Dĩnh mới chỉ quen nhau được vài tháng, nhưng tự hồ, dì ấy không hề quan tâm xem tôi có thực sự thích đối phương hay không.
Song, Tang Chính Bạch đã rót không ít vốn vào công ty dì ấy, nên dù tôi có kể với dì rằng mình không hề có một chút tình cảm với Cố Dĩnh, chẳng lẽ dì lại phản đối Tang Chính Bạch vì tôi hay sao?
Tất nhiên là không rồi.
Con người vốn liên kết với nhau vì những mục đích riêng, ai cũng có sự ích kỷ của riêng mình, vấn đề là ít hay nhiều mà thôi. Không có người nào sống trên đời mà hoàn toàn vị tha cả, gen không cho phép điều đó, bản tính con người lại càng không. Tình thương của cha mẹ, tình bạn bè, tình yêu giữa những người yêu nhau không phải là vô điều kiện, chỉ cần thấu suốt điều này thì ta sẽ chẳng còn kỳ vọng vào bất kì điều gì nữa.
Sửa sang trang phục cho tôi xong, Hứa Tịch bảo mình muốn qua nhìn Cố Dĩnh xem thế nào, nói rồi nhấc gót rời đi. Phòng chờ yên tĩnh trở lại, trong phòng chỉ còn mỗi mình tôi.
Tôi ra đứng trước cửa sổ lưới mắt cáo mang phong cách retro, nhìn xuống tầng dưới, tất cả những gì tôi có thể thấy bây giờ chỉ là tuyết trắng, nhân viên phục vụ hối hả qua lại, tất cả đều đang thực hiện những bước chuẩn bị cuối cùng.
Chiếc nhẫn bạc mà tôi đeo trên ngón áp út giống hệt như một cái vòng kim cô, nó siết chặt ngón tay tôi, cũng siết chặt cõi lòng này, khiến tôi chỉ cần nhìn vào nó thôi cũng đã khiến hơi thở như nghẹn lại.
Chỉ vài tiếng nữa thôi, mọi thứ sẽ kết thúc.
Lúc này, chiếc điện thoại di động đặt trên bàn bỗng nhiên đổ chuông, tôi xoay người bước tới, nhận ra là cuộc gọi của Chu Cập Vũ.
Tôi cau mày bắt máy, trả lời bằng giọng chẳng mấy tử tế: “Sao?”
“Tôi đúng là một tên nhu nhược, một tên tiểu nhân hèn hạ, nhưng cậu cũng chẳng hơn tôi là bao. Tôi đã làm tổn thương em ấy một lần rồi, tôi không thể thuyết phục bản thân đứng trơ mắt nhìn, để cho một thằng khốn kiếp khác làm tổn thương em ấy lần nữa.” Chu Cập Vũ tuyên bố một cách mạnh mẽ và bạo dạn.
“Nghe cho kĩ đây, tôi không hề làm trái với quy tắc của một người bác sĩ, tin tức về cuộc hôn nhân giữa hai nhà Tang Cố không phải là hot, nhưng vẫn sẽ có một, hai phương tiện truyền thông tài chính đưa tin, chỉ cần dành một chút thời gian ra tìm là sẽ thấy. Tôi gửi đường link bài báo về lễ đính hôn của cậu cho Kỷ Thần Phong rồi, em ấy sẽ không bao giờ bị cậu lừa dối nữa, Tang Niệm.”
“Khi biết thứ mình luôn cố gắng nắm giữ chỉ là một vầng trăng kỳ áo dưới nước, em ấy sẽ không bao giờ lưu luyến nó nữa. Mày muốn xử tao thế nào cũng được, quá mức thì tao và bạn trai sẽ ra nước ngoài.” Sau đó, anh ta hung tợn xổ ra một câu rủa tục bằng tiếng Anh rồi dập luôn máy.
Tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cho đến khi tắt hẳn, não bộ vẫn đang xử lý tin tức giật gân mà Chu Cập Vũ vừa đột ngột thông báo.
Tin tức về cuộc hôn nhân giữa hai nhà Tang Cố? Có ư? Thằng chó đẻ Chu Cập Vũ đó còn dám gửi cho Kỷ Thần Phong?
Đã hèn rồi thì hèn cả đời luôn đi, tự dưng nổi máu anh hùng làm cái đéo gì không biết? Nó nói rằng nó cảm thấy mệt mỏi với việc đeo mặt nạ, nhưng tôi lại nghĩ rằng nó đeo mặt nạ rồi giờ đéo muốn cởi ra nữa ấy.
Được thôi, vậy thì tôi sẽ cho nó biết thế nào là hậu quả của việc trở thành anh hùng, cứ đợi đấy…
Vừa sợ hãi vừa tức giận, tôi mở khóa màn hình nền lên thêm lần nữa, muốn gọi điện thật nhanh cho Kỷ Thần Phong để xác minh tính chân thực của vụ việc, thế nhưng, trong lúc nhất thời, tôi bỗng không thể nhớ ra được cách quay số điện thoại. Đến khi biết bản thân phải làm gì rồi, não bộ cũng đã phát đi mệnh lệnh, nhưng khả năng phân tích hành vi của cơ thể dường như đã mắc lỗi, khiến tôi trúc trắc mãi ở bước gọi điện thoại đơn giản nhất.
Phải làm sao đây? Có nên gọi không? Nhưng gọi thế nào đây? Hệt như một tên ngốc, tôi mất gấp mười lần thời gian bình thường để gọi cho Kỷ Thần Phong.
Sau vài hồi chuông, Kỷ Thần Phong đã nhấc máy.
Không ai nói gì. Tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ là tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn. Tôi nín thở, đầu óc rối loạn, không biết phải mở lời như thế nào.
Lúc này, tiếng còi xe inh ỏi vang lên từ phía ngoài cửa sổ. Tòa biệt thự nằm ngay giữa trung tâm thành phố, xung quanh là các trục đường chính, hàng ngày xe cộ qua lại tấp nập, tình trạng ùn tắc giao thông cũng diễn ra phổ biến. Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi nghe được âm thanh gần như tương đồng cất lên ở đầu dây bên kia.
“Cậu đang ở đâu vậy?” Tôi mở miệng một cách khó khăn.
“Ở… Ngoài cổng.” Hắn khịt mũi rất nhẹ rồi mỉm cười, mang theo tâm trạng tự giễu cay đắng, “Tôi muốn xem thử xem liệu em có thực sự lừa dối tôi hay không.” Với một tiếng thở dài, hắn nói, “Chúc mừng em, Tang Niệm.”
“Cậu nghe tôi giải thích đã…”
Lúc nãy thì không thể bấm số gọi điện thoại, bây giờ tôi lại như không biết phải nói chuyện thế nào. Một lúc lâu sau, tôi thờ thẫn nói ra sáu tiếng. Tôi siết chặt điện thoại, hộc tốc chạy ra khỏi cửa, trên đường còn bất cẩn tông vào Đường Tất An, nó gọi tôi lại, nhưng căn bản tôi không muốn dừng bước chút nào, tôi chỉ biết chạy một mạch ra ngoài cổng mà không ngoái đầu lại nhìn.
31/5/2022