Đến khi mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng ngủ, tôi đã thấy Kỷ Thần Phong cởi áo khoác đặt sang một bên, hắn xắn gọn ống tay áo lên để cho mèo con ăn sữa. So với trình độ lóng ngóng của tôi thì hắn thành thạo đến mức có thể trao huy chương “ông bố hàng tỷ”.
Cho ăn sữa xong, hắn cẩn thận vuốt xuôi theo chiều sống lưng mèo con, tôi ngồi xuống bên cạnh, hỏi hắn đang làm gì, hắn nói mình đang vỗ cho mèo ợ hơi.
Tôi chỉ vờ vịt gật gù cho có chứ không hiểu hắn đang nói gì.
“Giờ hai đứa còn nhỏ quá nên cần cho uống sữa thường xuyên, lớn thêm chút nữa thì có thể giảm dần.”
Dường như Kỷ Thần Phong không được nghỉ ngơi đầy đủ suốt mấy hôm nay, mắt hắn đỏ ngầu, mùi thuốc lá trên người nồng nặc như thấm vào tận xương tủy, ngay đến giọng nói cũng toát lên vẻ mệt mỏi trầm trọng.
“Sao vậy?” Hắn ngoảnh mặt sang nhìn tôi, tay vẫn vuốt ve lưng mèo con một cách nhẹ nhàng.
Tôi nhìn sườn mặt hắn, chuyên chú đến nỗi khiến hắn không khỏi cảm thấy quái lạ.
“Mấy ngày nay cậu đang làm gì thế? Sao lại bận rộn như vậy?”
“Thì… đi nộp hồ sơ khắp nơi rồi phỏng vấn.” Hắn nhìn đi nơi khác, không nói sự thật.
Tôi cố ý hỏi lại: “Bây giờ kiếm việc khó thế ư?”
Lần này hắn không nói gì, chỉ “ừm” nhẹ một tiếng.
Xem ra, chú cún con của tôi vẫn giữ được tính quật cường vô nghĩa và vẫn chưa học được cách dựa dẫm hoàn toàn vào tôi.
“Đói thì tự gọi dịch vụ phòng nhé, tôi đi ngủ trước đây.”
Vừa tắm xong đã bổ sung ngay một chút tinh lực, thân thể tôi bị xâm chiếm bởi cơn buồn ngủ ngày càng trở nên dữ dội. Tôi đứng dậy, ngáp một cái, không quan tâm đến hắn nữa mà bước thẳng về phòng ngủ.
Tôi ngủ một mạch (trọn mười tiếng) sang tận sáng ngày hôm sau. Vệ sinh cá nhân xong, tôi ra khỏi phòng ngủ, phong khách vô cùng yên ắng, hoàn toàn không có lấy một tiếng động.
Tôi còn tưởng Kỷ Thần Phong đã rời đi rồi, tới khi liếc sang ghế sô pha bên cạnh, tôi mới nhận ra là hắn đang đắp áo khoác ngủ trên ghế sô pha. Thân hình cao lớn nằm co quắp lại một cách oan ức, không biết có phải do ngủ không ngon không mà lông mày khẽ nhíu lại.
Cửa sổ lắp rèm vải tuyn nên trông nội thất vô cùng sáng sủa. Tôi tựa khuỷu tay trên lưng ghế sô pha, chống cằm nhìn xuống khuôn mặt đang say giấc của Kỷ Thần Phong. Từ cặp lông mày sắc sảo, chiếc mũi cao thẳng, cho đến đôi môi nhợt nhạt…
Chắc mấy hôm vừa rồi không được nghỉ ngơi hẳn hoi đâu nhỉ, trông sắc môi khó coi thế này cơ mà. Chỉ cần kể với tôi về bệnh tình của Nghiêm Thiện Hoa, ngoài tiền, rõ ràng tôi còn rất nhiều cách để giúp đỡ hắn, sao hắn lại không nói chứ?
Tự thân gồng gánh thì giỏi giang lắm à? Nếu đã nhận ân huệ của tôi rồi, vậy có nhờ vả thêm chút nữa thì đã làm sao? Thật chẳng hiểu nổi hắn nữa, tới giờ vẫn quyết giữ lại chút tôn nghiêm giẻ rách trước mặt tôi cho bằng được.
Đúng là cái đồ vô dụng, đây không thèm lo cho nữa…
Vừa nghĩ, tôi vừa nghịch phần đuôi tóc của Kỷ Thần Phong, nhưng không ngờ hành động này của mình lại vô tình đánh thức hắn dậy.
Đôi mắt hắn hấp háy dưới hàng mi, lông mày càng nhíu chặt lại, chẳng bao lâu sau, hắn mở hai mắt ra một cách khó khăn, mơ màng tỉnh giấc.
Tôi vỗ nhẹ vào hai má cho hắn tỉnh ngủ hẳn.
“Dậy nào bác sĩ Kỷ, mặt trời chiếu đến mông rồi.”
Cặp đồng tử dần lấy lại tiêu cự, hắn bóp huyệt thái dương rồi ngồi dậy, sau đó với lấy cái điện thoại đặt trên bàn trà để xem giờ.
Tôi bật máy pha cà phê viên nén lên rồi tùy tiện nhét một viên nén vào, kế đó gọi điện cho bộ phận phục vụ phòng và yêu cầu bữa sáng kiểu Tây, trong lúc này, Kỷ Thần Phong đứng dậy, bước vào nhà tắm, tiếng xả nước nhanh chóng vọng ra.
Đến khi bữa sáng được mang đến, hắn cũng vừa làm vệ sinh cá nhân xong và đang đi ra ngoài.
“May mà có cậu, chứ một mình thì không xoay xở nổi.” Tôi liếc đống hổ lốn trên bàn trà, thở dài nói.
Kỷ Thần Phong sử dụng dao ăn linh hoạt như dao mổ, hắn cắt lần lượt xúc xích và trứng thành những miếng có kích cỡ vừa miệng.
“Đến tối tôi sẽ gọi cho đồng nghiệp cũ, hỏi xem chỗ họ có con mèo mẹ nào vừa sinh con không để còn cho hai đứa kia bú ké.”
Bàn tay đang bưng cà phê lên chựng lại, tôi hỏi: “Muốn đưa chúng nó đi ư?”
Kỷ Thần Phong cụp mắt, đáp: “Khả năng tôi không chăm sóc suốt cho chúng được.”
“Do phải đi tìm việc à?” Tôi nhấp một ngụm cà phê rồi đặt cốc trở về đĩa, tiếng va chạm lách chách vang lên một cách rõ ràng.
“Một ngày không kiếm được việc là một ngày tôi không trả lại tiền được cho cậu. Tôi không muốn như vậy.” Hắn đưa thức ăn vào miệng rồi nhai một cách chậm rãi, bộ dáng khi có tâm sự chồng chất trong lòng khác một trời một vực so với dáng vẻ ăn uống ngon miệng của ngày trước.
Ba mươi vạn tệ thôi mà, có nhất thiết phải ăn uống chán đời như kia không?
Vì chẳng biết bao giờ mới đợi được hắn mở miệng, tôi đành chủ động tấn công: “Bác sĩ Kỷ, giờ mà để kiếm được một công việc tốt thì khó lắm. Hay cậu đến làm việc thay tôi đi?” Nhịp ngón tay tay phải trên thân cốc cà phê, tôi đề nghị, “Tôi có mèo và rùa ở đây, cậu chăm sóc cho chúng thì cũng tương tự như đang chăm sóc cho chó mèo của người ta đúng không? Hàng tháng tôi sẽ trả cậu hai mười ngàn tệ, cậu tới làm bác sĩ thú y riêng cho tôi đi, như vậy… Trong chưa đầy năm năm, cậu đã có thể trả hết số tiền mà cậu nợ tôi rồi.”
Đồng thời, tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn khi buộc được hắn ở bên mình, một mũi tên trúng hai đích.
Tôi nghĩ đây là một ý kiến hay, nhưng dường như Kỷ Thần Phong lại không cho là vậy.
Hắn trân trân nhìn vào đĩa thức ăn trước mặt, nghe tôi nói xong thì ngừng nhai, cũng ngừng cử động. Môi hắn mím chặt, nhìn từ sườn mặt sang, trông hắn giống như một tác phẩm điêu khắc hình người trên băng được tạo nên từ một trận bão tuyết. Hay nói theo cách đơn giản hơn… trông hắn có vẻ cáu.
Nghĩ lại những điều mình vừa nói, tôi vẫn không tìm được chi tiết nào cho thấy nó có thể làm dấy lên cảm xúc tức giận không thể dung thứ. Tôi cho hắn việc làm phù hợp, mở ra một con đường thuận lợi cho hắn, để hắn có thể trả lại tiền cho tôi mà vẫn giữ được tôn nghiêm, bất mãn gì nữa?
Tuy trước đây tôi từng bị mấy cô bạn gái cũ đánh giá là thiếu lịch thiệp vì không biết quan tâm đến của xúc của phái nữ, nhưng lần này tôi nghĩ mình chẳng mắc phải lỗi gì cả. Tôi đã săn sóc tận tình rồi.
“Tang Niệm…” Sau một hồi trầm lặng, Kỷ Thần Phong khẽ thở dài, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi, “Đừng thương hại tôi, tôi không cần điều đó đâu. Thứ tôi không cần nhất là sự thương hại và lòng cảm thông của người khác.”
Khi Kỷ Thần Phong nói ra điều này, tôi có thể cảm nhận được rằng hắn đã xây lên một bức tường băng phòng ngự chắn giữa cả hai, khiến chúng tôi rời xa nhau trong âm thầm.
Đây không phải hành động “miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo” khi “thích” của hắn. Hắn không thích, không thích những thứ tôi cho, không thích tôi lo nghĩ cho hắn như thế này. Kể từ khi tôi quen hắn, đây là lần đầu tiên hắn bày tỏ rõ ràng sự “không thích” của mình.
Thậm chí tôi còn có thể đoán ra ẩn ý của hắn khi hắn thở dài, hắn bảo: “Chúng ta thật sự rất khác nhau, cậu chẳng hiểu gì cả.”, hay là: “Tôi mệt mỏi lắm rồi, xin cậu đừng xen vào việc của người khác nữa.”
Đầu ngón tay cứng đờ dán sát vào thành cốc, rồi không khống chế được mà giật giật hai lần, tim và cổ họng như bị dính bết lại bởi lòng đỏ trứng gà, nghẹn đến nỗi tôi không thở nổi.
Tôi không vui lắm — hay phải nói là khó chịu mới đúng, cảm giác rất giống nhau, chẳng qua tôi không rõ vì sao, cảm giác khó chịu xen lẫn với chút đau đớn, như thể… tôi bị châm chích lời nói của hắn.
Nhưng hắn chỉ từ chối lòng tốt của tôi và bảo tôi đừng thương hại hắn mà thôi, sao tôi lại thấy râm ran như bị kim chích thế này?
Vì đây là thiện tâm hiếm có mà tôi chủ động đưa ra ư?
Phải rồi, chính là vậy đấy. Hiếm khi tôi mới suy nghĩ chu đáo và bận tâm thay cho hắn như thế, vậy mà hắn lại chẳng thèm chấp nhận lòng tốt của tôi, nói rằng mình không cần nó. Không cần à, cứng thế thì đừng hỏi tôi vay tiền.
Mỗi lần tim đập, tôi lại cảm thấy buồn khổ vì bị đâm chọc bởi sự thiếu hiểu biết của hắn. Tôi thực sự… bị một thằng sống còn tệ hơn cả một con chó làm cho tổn thương ư?
Trong thoáng chốc, tôi bỗng lờ mờ, không rõ mình trở nên bực tức hơn là vì thái độ nói chuyện bất lịch sự của Kỷ Thần Phong, hay là vì chuyện tôi bị đâm chích bởi lời lẽ của hắn. Vì bị đả kích mà đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng, đến khi định thần lại, tôi đã đứng bật thẳng người dậy.
“Vậy cứ coi như người ta chưa nói gì hết đi. Ăn xong thì tự về, tôi không tiễn cậu ra đâu.” Tôi trưng ra vẻ mặt lạnh tanh, nói xong thì không thèm nhìn Kỷ Thần Phong nữa mà quay ngoắt về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Sau âm thanh chói tai, vẫn chưa hết giận, tôi còn khóa thẳng cửa lại.
Tôi lên giường nằm, cố tình tăng âm lượng TV lên cho thật to để át hết âm thanh ở bên ngoài.
Nếu hắn gõ cửa, tôi sẽ giả vờ như không nghe thấy để cho hắn biết cảm giác bị châm chích là như thế nào.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường chợt reo chuông, tôi cầm lên nhìn thì thấy là cuộc gọi từ phòng khám của Chu Cập Vũ.
Vì biết họ gọi đến để nhắc mình hãy có mặt đúng giờ trong buổi hẹn chiều nay, tôi không nghe máy mà ngắt thẳng cuộc gọi.
Xem chương trình tạp kỹ trên TV với tâm trạng ngán ngẩm, tâm trí tôi vô thức lặp lại những lời nói lúc ban nãy của Kỷ Thần Phong, mỗi lần giọng hắn vang lên, trái tim tôi lại nặng nề thêm một chút.
Không phải coi tôi là ân nhân sao? Bình thường người ta hay nhìn rồi nói chuyện với ân nhân bằng ánh mắt và giọng điệu kiểu đấy à? Đã vậy giờ này rồi còn chưa chịu đến xin lỗi, chẳng lẽ lại muốn tôi vác mặt đi xin lỗi hắn trước ư?
Đi chết đi, càng nghĩ càng bực. Nghiệm Thiện Hoa bệnh chết, Kỷ Thần Phong chăm sóc bà ta rồi kiệt sức mà chết, chết hết rồi thì tôi sẽ rất rất vui.
Vì đã làm ổ trong phòng suốt hai tiếng nên tôi cũng thấy hơi khát, tôi đứng dậy khỏi giường, trong khi vẫn để tiếng TV mở oang oang, tôi giữ chặt tay nắm cửa phòng ngủ bằng cả hai tay, do dự giữa việc đóng và mở ra.
Khát nên đi rót nước là chuyện thường tình nhỉ? Nghĩ vậy, tôi mở mạnh cửa ra.
Lướt mắt nhìn quanh một vòng, đĩa thức ăn trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, đống đồ lặt vặt để trên bàn trà cũng không còn, cả hai con mèo con kia nữa, thay vào đó là hai tờ giấy được chặn đè dưới hộp khăn bằng gỗ.
Kỷ Thần Phong đi rồi. Không những đi một mình mà còn cuỗm luôn hai con mèo của tôi.
Vừa thấy lố bịch, tôi vừa bước về phía bàn trà, đoạn cầm hai tờ giấy lên đọc.
Tờ đầu tiên viết rằng hắn đã mang mèo đi, bảo tôi không phải lo lắng, tờ còn lại… là giấy vay nợ có chữ ký của Kỷ Thần Phong. Sau khi trừ đi khoản tiền đã trả trong suốt ba năm qua, hắn làm tròn số lên rồi cộng thêm khoản nợ mới, tổng cộng là năm mươi vạn.
Khí phách gớm nhỉ. Tôi sắp bị hắn chọc cho tức phát cười rồi đây.
Tôi vo viên hai tờ giấy, vò cho chúng nát bươm không trở lại được về hình dáng ban đầu nữa mới tàn nhẫn ném vào thùng rác. Sau đó, tôi trở vào phòng ngủ, thay quần áo xong thì lên đường tới phòng khám của Chu Cập Vũ.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
“Phương pháp anh dạy cho tôi hoàn toàn không có tác dụng.” Uể oải dựa lưng vào ghế sô pha, tôi đưa tay lên chống đầu, nghiến răng chất vấn Chu Cập Vũ, “Vấn đề nằm ở đâu?”
“Nếu muốn kiểm soát hoàn toàn một người thì đâu thể dễ thế được? Vả một phát tát, bù bằng một buổi hẹn hò ngọt ngào, đau đớn và hạnh phúc chính là chìa khóa của thành công. Trước đây ngọt thì bây giờ là lúc để ‘hắn’ đau. Đừng để tâm mà hãy cứ bơ ‘hắn’, bơ cho đến khi ‘hắn’ chủ động liên lạc với cậu.” Chu Cập Vũ thổi cà phê nóng trong cốc, điềm nhiên nói.
Tôi nheo mắt: “Nếu hắn vẫn không liên lạc với tôi thì sao?”
Gã đàn ông mỉm cười rồi ung dung đáp: “Không thể. ‘Hắn’ mang mèo đi và để lại giấy vay nợ cho cậu, cậu nghĩ hành động này tượng trưng cho việc ‘hắn’ không muốn liên lạc lại với cậu ư? Ngược lại, đây là hành động cho thấy ‘hắn’ sợ cậu không liên lạc với ‘hắn’.”
Tôi thở hắt ra một cách nặng nề, cảm thấy cũng có lý, nghĩ nghĩ, tôi gật đầu, bảo: “Thế thì làm theo lời anh nói.”
Quả thực, tôi đã dỗ dành hắn lâu như thế rồi, giờ nên giết chết nhuệ khí của hắn đi thôi.
23/4/2022
Tác giả có lời muốn nói: Vì Chu Cập Vũ không biết mục tiêu của Tang Niệm là đàn ông hay phụ nữ nên anh ta đặt “hắn” vào dấu ngoặc kép trong cuộc đối thoại của mình.