Chúng tôi ngồi vào chỗ chưa được bao lâu thì Tân Hòa Từ và một vài quản lý điều hành cấp cao của công ty cũng đến. Thư ký đặt phòng đủ chỗ cho hai mươi người ngồi, nhưng vì chúng tôi chỉ có mười người, mà bàn lại trải rộng quá mức nên ai cũng có thoải mái chỗ.
Dù sao Thái Thông Thông cũng là một người quản lý dày dạn kinh nghiệm, anh ta rất có tài trong việc tìm chủ đề nói chuyện trên bàn rượu, chẳng mấy mà đã cùng các ông sếp kia thay nhau tâng bốc đối phương rồi cùng đàm luận về mấy thứ tin đồn nhảm. Nhờ anh ta mà bữa cơm chưa bao giờ bị nguội ngắt. Thỉnh thoảng tôi lại trở thành trung tâm của cuộc nói chuyện, khi họ hỏi tôi có ý kiến và quan điểm thế nào, tôi đều chỉ đưa ra những câu trả lời chiếu lệ như “phải”, “ừ”, “tốt lắm” với thái độ không hứng thú, không muốn tham gia. Suốt mấy lần như thế, có lẽ họ cũng đã nhận ra tâm trạng tôi không tốt nên không còn làm phiền đến tôi nữa.
Lư Tuế đã xác định mục tiêu rõ ràng nên chỉ tập trung vào việc “tấn công” Tân Hòa Tử, mới đầu còn gọi người ta là “Giám đốc Tân”, về sau thì gọi thẳng là “chị”, ăn có một bữa mà Trịnh Giải Nguyên đã tòi ngay ra thêm một ông cậu.
Cậu ta giống hệt Chu Cập Vũ, mà chỉ cần không tác oai tác quái trên đầu tôi thì rất có thể tôi sẽ đánh giá cao kiểu người như thế. Tham vọng viết thẳng lên trên mặt, khắc vào trong xương, chỉ làm những điều có lợi cho bản thân và không bao giờ lãng phí thời gian cho những kẻ không xứng đáng. Nhìn đám tầm thường bọn họ chật vật trèo lên trên cũng vui đấy chứ.
Không biết Kỷ Thần Phong đang chìm trong hồi tưởng về người yêu cũ, hay là đang sợ người lạ, mà ngoại trừ lúc tôi giới thiệu sơ qua về hắn với mọi người từ hồi đầu giờ, đến nay hắn chẳng còn cảm giác tồn tại gì nữa. Không chủ động tham gia vào câu chuyện, cũng chẳng có vẻ gì là đang nghe người khác nói, suốt buổi chỉ chăm chăm nhìn vào đống thức ăn đặt trước mặt, giống như… thực sự chỉ đến đây để ăn vậy.
Tôi ngồi bên trái Kỷ Thần Phong, còn Hàn Nhữ ngồi bên tay phải hắn, tôi đưa mắt nhìn lên, nhận ra Hàn Nhữ cũng đang quan sát Kỷ Thần Phong. Ánh mắt thẳng thừng rực lửa như thể thứ đang ngồi trước mặt chị ta không phải là một gã đàn ông mà là một miếng bít tết béo ngậy, chị ta mài dao xoèn xoẹt, nước miếng chảy ròng ròng.
Suýt nữa thì tôi quên, Kỷ Thần Phong rất được người ta yêu thích. Tuy rằng hồi còn bé, hắn từng là một thằng nhóc đáng thương, nhưng ở thời điểm hiện tại, hắn đích xác là một gã đàn ông vạn người mê.
Đồng nghiệp, khách hàng, những người từng xem video của hắn, và cả những người xa lạ như Hàn Nhữ, họ bị những nét mâu thuẫn đặc biệt trong con người hắn lôi cuốn một cách quá dễ dàng.
Chẳng qua hắn có thiện cảm với tôi là vì tôi từng giúp hắn, tôi cho hắn vay ba mươi vạn tệ vào lúc hắn khốn đốn nhất, nhưng nếu ai đó có thể giúp hắn nhiều hơn tôi xuất hiện thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu như người yêu cũ thời thơ ấu của Kỷ Thần Phong quay lại? Kỷ Thần Phong nói người kia chưa từng liên lạc cho hắn sau khi ra nước ngoài chứ không phải cả hai không còn giữ liên lạc với nhau nữa. Vậy có nghĩa là, sau bao nhiêu năm xa cách như thế, hắn vẫn chờ người kia liên hệ với mình.
Vừa nghĩ tới chuyện bản thân chỉ là một cái lốp dự phòng cho gã đàn ông mà mình thậm chí còn chẳng biết mặt mũi, tôi đã thấy ứa gan.
Tôi sẽ không giao Kỷ Thần Phong cho bất cứ ai đâu. Hắn là con mồi của tôi, muốn xía tay vào thì cứ chuẩn bị sẵn tinh thần bị tôi xé xác đi đã, bất kể là đàn ông hay đàn bà.
Có lẽ vì cảm nhận được thái độ thù địch từ tôi nên Hàn Nhữ mới đột ngột ngó sang, ngay khi bắt gặp ánh mắt của tôi, chị ta sững sờ một lúc rồi vội vàng lên tiếng: “A… Tại, tại thấy anh chàng đẹp trai này có tư chất rất tốt nên tôi chỉ đang thắc mắc không biết cậu ấy có phải người mẫu hợp đồng của công ty các cậu không thôi, tôi không có ý gì khác đâu.”
“Cậu ấy là bạn tôi, đang làm bác sỹ thú y, chưa từng tiếp xúc với nghề người mẫu bao giờ.” Tôi chậm rãi nói.
Hàn Nhữ cắn môi, trông có vẻ không cam tâm lắm nên lại hỏi Kỷ Thần Phong: “Cũng không có dự định làm thêm ư? Cậu hợp các mẫu thiết kế của tôi lắm đấy, còn hợp hơn cả người mẫu trước đây. Cậu là… hình mẫu lý tưởng của tôi.”
Gân xanh trên trán giần giật, tôi siết chặt cái ly chân cao đựng sô đa, kiềm chế không cho mình đập cốc đựng dậy ngay trước mặt mọi người.
“Xin lỗi, hiện tại tôi không nghĩ tới.” Cũng may là Kỷ Thần Phong không bị cám dỗ, vẻ mặt hắn vẫn chẳng mảy may thay đổi, từ chối thằng thừng mà không cần suy nghĩ gì.
Hàn Nhữ thất vọng, thở dài thườn thượt: “Tiếc quá.”
Cuộc đối thoại này chỉ diễn ra ở một góc nhỏ của bàn ăn nên không thu hút sự chú ý của người khác, sau đó, Hàn Nhữ không nói chuyện với Kỷ Thần Phong nữa.
Đến tám giờ, cơm canh đã cạn, rượu quá ba tuần, Thái Thông Thông xỉn đến mức mặt mày đỏ bừng cả lên, mà trông mấy ông quản lý cấp cao khác cũng đã ngất ngưởng.
(*) Rượu quá ba tuần: chỉ việc đã uống rất nhiều rượu.
Tôi lấy lí do kiêng rượu để không phải uống, trong khi Kỷ Thần Phong lại bị ép làm hai ly rượu vang đỏ. Vì vẫn để tâm đến chuyện hắn nhớ người yêu cũ, suốt buổi, tôi chỉ ngồi ngoài quan sát chứ không xía vào can ngăn. Mà khi uống hắn cũng không tỏ ra quá kháng cự, chắc là do vẫn nằm trong giới hạn sức uống.
Đến khi Tân Hòa Tử tuyên bố dừng bữa, hầu hết mọi người trên bàn đã ngã trái ngã phải, khách sạn đặc biệt cử người dìu mấy ông sếp xỉn quắc cần câu ra ngoài cửa, đồng thời kêu tài xế đưa từng người về nhà.
Tân Hòa Tử ngà say mà còn hứng gió trời nên chân hơi loạng choạng, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống. Lư Tuế tay mắt lanh lẹ bước tới, trực tiếp để đối phương dựa vào người mình.
“Chị Tân, chị không sao chứ?”
“À, không sao không sao.” Bản thân Tân Hòa Tử là người từng trải, con trai còn lớn hơn Lư Tuế những mấy tuổi mà bà ta vẫn không thoát nổi chiêu trò lấy lòng của tên “trai tơ” này, gương mặt ửng hồng do rượu lập tức trở nên đỏ hơn.
Sau đó, lấy lí do tiện đường, Lư Tuế lên thẳng xe Tân Hòa Tử.
Nhìn chiếc xe thương vụ đen bóng đang phóng đi, Thái Thông Thông giễu cợt: “Tiện đường…”
Có phải tiện đường thật hay không thì mỗi người một ý, chỉ mong Trịnh Giải Nguyên không có thêm ông bố nào sau một bữa cơm.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Trước khi lên xe, Kỷ Thần Phong nhờ tôi chở hắn đến ga tàu điện ngầm gần nhất là được. Nhìn đôi mắt có chút mơ màng của hắn, tôi không nghe mà đánh thẳng xe về nhà Kỷ Thần Phong.
Càng ra ngoại ô, đèn đường càng ít, bầu không khí cũng trở nên vắng lặng hơn. Tôi bật nhạc, rồi lại ngoảnh sang nhìn Kỷ Thần Phong trong lúc chờ đèn đỏ, tôi thấy hắn đang ngẩn ngơ quan sát cảnh vật phía ngoài cửa sổ, mí mắt trĩu xuống, sâu hơn so với thường ngày, tuy không gây ồn ào hay quậy phá, và sắc mặt cũng vẫn bình thường, nhưng nhìn thế nào thì cũng thấy hắn… đang say.
Tôi thử bắt chuyện: “Bác sĩ Kỷ này, cậu thực sự không muốn làm người mẫu sao? Giống như Lư Tuế ấy. Cậu ta chụp một shoot hình thôi mà có khi cát-xê đã bằng mấy tháng tiền lương của cậu rồi.”
Tuy vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng hắn đã nhanh chóng đáp lại lời nói của tôi.
“Thế ai đến… khám cho mấy con vật nhỏ đây?”
“Không có cậu thì vẫn còn người khác mà. Chẳng lẽ cậu không làm bác sĩ thú y thì không còn ai trên đời làm bác sĩ thú y nữa à?”
“Đâu giống đâu. Tôi sẽ đối xử với chúng thật tốt…” Hắn phà hơi lên cửa sổ xe, do chênh lệch nhiên độ nên trên cửa kính nhanh chóng xuất hiện một mảng sương trắng nho nhỏ, “Tôi chăm mấy đứa giỏi lắm.” Hắn đưa ngón trỏ ra, vẽ một hình đầu mèo đơn giản lên mảng sương trắng kia.
Nghe đến đây, tôi đã chắc mẩm rằng hắn say thật rồi.
Cái tên này… Đã không uống được mà còn ra vẻ thản nhiên, cố nốc hết làm gì, ỷ vào việc người ta không phát hiện ra là mình đang say ư?
“Nếu kiếm được nhiều tiền hơn, cậu sẽ có kinh phí để cấy ghép thiết bị ốc tai điện tử thứ hai, ngoài ra còn có thể chuyển khỏi chỗ ở hiện tại để đến sống ở một nơi giống như nhà của tôi, thế không tốt à?”
Trở thành người giàu có không phải tốt hơn sao? Tôi đánh giá cao những người có tham vọng rõ ràng, đồng thời, tôi cũng ghét những kẻ bần cùng giả vờ thanh cao.
Mãi một lúc lâu sau, Kỷ Thần Phong vẫn không trả lời tôi, hắn chỉ thẫn thờ, dán mắt vào đầu con mèo kia. Tôi tưởng hắn đã xỉn tới mức đầu óc ngưng trệ, không còn nghe thấy tiếng tôi nữa, nên cũng ngừng trò chuyện. Tôi đưa mắt nhìn về phía trước, chờ cho đèn đỏ chạy hết.
“Kiếm nhiều tiền, rất tốt, nhưng tôi đã hứa…” Hắn trở người, nép hẳn vào ghế, tiếp tục cuộc trò chuyện trong bóng tối, “Trước khi tôi sinh ra, ba tôi gặp tai nạn rồi bị liệt. Kể từ lúc tôi bắt đầu có ý thức cho tới giờ, ba đều chỉ nằm trên giường mà thôi. Mẹ tôi phải đi làm để nuôi gia đình, nên mãi đến tận khi ba qua đời, hầu hết thời gian tôi đều ở bên cạnh ông ấy, nấu cơm, lau người, trò chuyện…”
Giọng hắn mang theo chút ý cười mơ hồ: “Lý tưởng ban đầu của tôi là trở thành bác sĩ. Muốn làm bác sĩ để có thể giúp người ta tránh khỏi bi kịch giống như tôi và ba. Lúc đó tôi mới sáu, bảy tuổi, chữ còn chưa nhận mặt được hết, mọi người đều cho rằng suy nghĩ của tôi là hết sức kì quặc, nhưng ba lại chưa bao giờ cười tôi cả. Ba luôn bảo tôi chăm sóc ba rất tốt, nhất định tôi sẽ trở thành một bác sĩ giỏi trong tương lai.”
“Nhưng sau đó… Tôi vẫn chẳng thể chăm sóc tốt cho ba.”
Trên đoạn đường cái vắng ngắt, tuy đèn tín hiệu đã chuyển từ đỏ sang xanh, nhưng tôi vẫn dừng xe tại chỗ, không có ý định lái tiếp.
“Thế nên, tôi làm bác sĩ thú y, không phải chỉ vì quý động vật hơn con người, mà còn vì lời hứa với ba tôi. Tôi đã hứa với ba… là sẽ trở thành một bác sĩ tốt.”
Nói đến câu cuối cùng, giọng Kỷ Thần Phong dần trầm xuống, một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng hít thở đều đều vang lên bên cạnh mình, dường như hắn đang nói chuyện thì ngủ thiếp đi.
Trên đường còn mỗi xe tôi nên có đỗ bao lâu cũng chẳng gây ảnh hưởng gì, tôi tắt máy, dừng xe ở chính giữa đường.
Tôi hạ cửa kính xe xuống, chỉ cho hé một khoảng rộng bằng một ngón tay, sau đó rút thuốc lá điện tử ra, bắt đầu hút.
Thật là một giấc mơ vĩ đại…
Nghĩ vậy, tôi không khỏi bật cười, khói thuốc mát lạnh phả vào đôi con ngươi gây ra cảm giác đau nhói. Tôi chớp mắt, nhưng không tài nào làm cơn đau biến mất được.
Nửa tiếng sau, tôi dừng xe tại vị trí mà lần trước cửa sổ bị đập, sau đó vỗ nhẹ vào mặt Kỷ Thần Phong để gọi hắn dậy.
Hắn mơ màng mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra đã về đến nhà.
“Tạm biệt…” Sau khi cảm ơn tôi, hắn đẩy cửa xe, loạng choạng đặt chân xuống đất.
Trông hắn còn say hơn cả khi mới rời khỏi khách sạn được một lúc. Với tình trạng này mà leo lên cái “thang trời” chết tiệt kia thì chỉ có ngã mà thôi. Tính ra, nếu hắn té gãy cổ vì điều ấy thì cũng hợp ý tôi lắm.
Như nghe thấy tiếng lòng tôi, mới nhấc chân lên được có mấy cấp, Kỷ Thần Phong đã bắt đầu loạng quạng, hắn đỡ lan can rồi ngã bệt xuống đất.
“Chậc.”
Tôi tắt máy, xuống xe rồi chạy tới chỗ hắn. Đêm thu se lạnh hờ được ra khói trắng, kiểm tra thấy Kỷ Thần Phong không bị ngã quá mạnh, tôi mới nắm lấy tay hắn, kéo hắn dậy khỏi mặt đất.
Nếu hắn té chết thế này thì có khi tôi cũng không tránh khỏi trách nhiệm. Nghiêm Thiện Hoa sẽ phát điên lên và nghĩ rằng tôi đã giết chết thằng con trai bảo bối của bà, sau đó “lành làm gáo, vỡ làm muôi” mà tố giác tôi với Tang Chính Bạch, chờ tội danh của tôi biến thành “cố ý giết người”. Để cho an toàn, tôi vẫn nên đưa hắn lên tận nhà thì hơn.
“Sao đằng ấy vẫn chưa về thế?” Kỷ Thần Phong quay sang, thấy là tôi thì bỗng dưng bật cười.
Rõ ràng hắn không có khả năng đặc biệt nên không thể biết tôi đang suy tính gì ở trong lòng, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu vì nụ cười của hắn.
“Im mồm ngay, đi đứng cho cẩn thận.” Tôi đoán hắn sẽ không thể nhớ hết được những điều mình đã nói trong tối nay, nên giọng điệu bắt đầu trở nên tệ hơn, nhưng tệ một cách có chọn lọc.
Cũng may, tuy rằng đang say rượu, nhưng Kỷ Thần Phong vẫn biết nghe lời, sau khi bị nạt, hắn chỉ nhìn chằm chằm xuống chân mình và bước đi, thực sự không nói thêm câu nào nữa.
Hì hục mãi tôi mới đưa được hắn lên tới nhà, tôi đập đánh ruỳnh vào cánh cửa sắt, chỉ mong Nghiêm Thiện Hoa ra nhanh rồi tiếp lấy của nợ này.
“Tôi nói chuyện được chưa?” Kỷ Thần Phong hỏi.
“Đang nói đấy còn gì?” Tôi gõ cửa thêm mấy lần nữa, không quá để tâm.
“Tôi thích giọng cậu, nhưng không phải thích vì nghe hay đâu. Lần đầu tiên trông thấy cậu ấy, tôi cứ ngỡ… mình lên thiên đường rồi.” Kỷ Thần Phong nói bằng giọng nhừa nhựa do say rượu, phát ngôn mấy điều khó hiểu, “Thế nên là, em không phải ác quỷ đâu.”
“Hả?” Tôi quay đầu đối mặt với hắn, mày cau lại vì nghi hoặc.
“Em là… thiên thần của anh.” Nói rồi, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, trao cho tôi nụ hôn thoang thoảng mùi rượu.
Cánh cửa sắt cũ nát màu xanh lam từ từ hé ra, Nghiêm Thiện Hoa khoác áo ra mở cửa, rồi phải đối mặt trực tiếp với cảnh tượng kinh hoàng do con ruột và con nuôi tạo ra mà không có bất kì sự chuẩn bị nào.
27/3/2022
__
Đúng rồi, Thần Phong giỏi chăm mấy con vật nhỏ lắm, cụ thể là con mèo Tiểu Niệm Nói chung trong chương này, Hồi Nam Tước cài cắm khá nhiều chi tiết hay, ví dụ như đoạn Tang Niệm chỉ mở hé cửa, một khoảng bé đủ để xua mùi thuốc và không để gió lùa vào khiến Thần Phong bị lạnh; rồi cả sợ Thần Phong ngã gãy cổ (đã được lấp liếm bằng lí do sợ bị tố giác Tang Chính Bạch) nên lại chạy ra dìu Thần Phong lên nhà, hay như đoạn Thần Phong nhớ mãi cái câu Tang Niệm kể Aggie tưởng Tang Niệm là quỷ nên mới cắn ở chương 11. Mà tại đang xỉn nên mới cho xưng anh em thôi nha, chương sau cho xưng cậu tớ cho thân thiế