Chỉ trong phút chốc, toilet đã lặng ngắt như tờ, tuy những điều tôi vừa nói là sự thật, nhưng chúng vẫn khiến tôi xấu hổ đến râm ran cả đầu.
Trước đây, tôi từng cùng đám bạn gái cũ xem một số bộ phim truyền hình “máu chó” éo le với đầy những tình tiết tương đồng đến kinh ngạc. Chẳng hạn như khi một người phụ nữ bị nghi ngờ mất trinh tiết, nhất định cô ta sẽ rưng rưng nước mắt mà giằng kéo tay chồng, thề thốt đời này em chỉ có mình anh. Lời thoại phim nào cũng na ná như nhau, khá tương tự với những gì tôi vừa nói.
Ngay khi thốt ra câu nói kia, tôi đã bắt đầu hối hận, hối hận đến mức chỉ muốn quét bay ký ức này ra khỏi đầu, cả đời không bao giờ nhớ lại.
“Vậy ra, đây là sự bố thí của cậu đấy à?”
Trong lúc tôi đang hối hận đến xanh cả ruột vì những lời đáng xấu hổ ban nãy, thì phản ứng của Kỷ Thần Phong lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tôi. Chẳng có chút vui mừng hay cảm kích biết ơn nào trong thái độ của hắn, khi nói chuyện, hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, thậm chí đến cách “vào đề” cũng lắt léo hơn hẳn bình thường.
Ha, nói “bố thí” cũng không ngoa, tuy những thứ tôi cho hắn đều chẳng đáng là bao, nhưng hà cớ gì hắn lại nói như thể đó là vấn đề của một mình tôi vậy? Đến ăn mày còn có thể từ chối của cho không, nếu ngay từ đầu hắn đã cảm thấy khó chịu thì việc gì phải nhận “bố thí” từ tôi? Chung quy lại, chẳng phải hắn cũng đã rất tận hưởng đó sao?
“Cậu nói vậy làm tôi đau lòng lắm đấy, bác sĩ Kỷ ạ.”
Dự là hôm nay mà chỉ nói suông thôi thì chắc sẽ chẳng dỗ dành được hắn, tôi loay hoay, cân nhắc xem có nên trao thêm “phần thưởng” để cứu vãn mối quan hệ này hay không.
Nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài, đây lại là công ty của mẹ Trịnh Giải Nguyên, ngộ nhỡ xảy ra điều tiếng gì thì chỉ tổ được một mất mười. Không thể làm những chuyện quá mức “nóng bỏng” được, thế thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất mà thôi.
Tôi vuốt ve sườn mặt của Kỷ Thần Phong, trước khi hắn kịp phản ứng, tôi đã luồn ngón tay vào tóc hắn, kéo đầu hắn xuống rồi hôn lên.
Đây không phải một nụ hôn môi kề môi dịu dàng trìu mến, mà là nụ hôn của dục vọng và khao khát chiếm giữ lấy nhau, của đầu lưỡi ta quyến luyến nơi kẽ răng người ấy, cùng trao đổi nước bọt, cắn xé bờ môi.
Tôi nhắm tịt mắt lại, cố gắng tưởng tượng ra rằng đây chỉ là một người phụ nữ cao lớn hơn mình, nhưng mùi thuốc lá thoang thoảng trong miệng Kỷ Thần Phong và mái tóc ngắn cứng còng trên tay lại kéo tôi về thực tại.
Vừa nghĩ đến việc mình đang hôn một người đàn ông, đầu lưỡi của tôi đã bắt đầu cứng lại, không thể tiếp tục quấn lấy hắn một cách trơn tru nữa. Tựa như kiến bò khắp châu thân, từ lúc môi lưỡi quyện vào nhau đã bắt đầu rậm rựt rồi nhanh chóng lan ra khắp người, nó gây ra phản ứng dị ứng nghiêm trọng khiến toàn thân tôi đau nhức tê dại.
Tôi không ngờ mình lại đang hôn một thằng đàn ông, không những chuồi lưỡi vào miệng hắn mà còn nhấm nháp luôn nước bọt của hắn.
Đây mà là “bố thí” à, phải là “thí thân cho cọp”* mới đúng.
(*) 以身饲虎: là một câu trong tác phẩm Phật Giáo – Phẩm Ma Ha Tát Đoả xả thân cứu cọp – Kinh Hiền Ngu quyển 1, kể lại chuyện tiền thân Đức Phật hiến thân cho hổ đói. Ngụ ý rằng vạn sự vạn vật đều là sự thị hiện chân đế của cuộc sống, thái tử Tát Đoả với tấm lòng nhân hậu, từ bi, siêu việt hơn mọi người, phát dương hành vi đại ái thật là đáng kính.
Vốn dĩ tôi chỉ tính múa rìu qua mắt thợ, định lừa hắn cho qua chuyện, ngờ đâu ngay khi tôi vừa buông tay, toan lùi về phía sau thì eo đã bị một cánh tay mạnh mẽ ghìm chặt lại, khiến thân trên của tôi không thể động đậy.
Như thể chất nổ bị chôn vùi dưới lớp băng bấy lâu nay cuối cùng cũng đã bén lửa, khiến cho toàn bộ mặt băng tan vỡ, không thể duy trì sự yên ả vốn có. Kỷ Thần Phong đáp trả lại nụ hôn của tôi một cách nồng nhiệt, hơi thở phả ra nặng nề mà gấp gáp.
Không giống với bất kỳ nụ hôn nào mà tôi từng trải qua, chiếc lưỡi linh hoạt ấy liếm láp qua lợi rồi cọ lướt nơi vòm miệng, như thể muốn chạm đến phần lưỡi gà mẫn cảm nằm sâu trong cổ họng, mải miết thăm dò, không ngừng khiêu khích.
Tôi hoảng hốt mở bừng mắt ra, giãy giụa theo bản năng. Tôi đẩy vai hắn, trong lòng đau đáu nỗi sợ, rằng mình sẽ bị xâm phạm, bị xuyên thủng luôn mất.
Kỷ Thần Phong chẳng buồn quan tâm, hắn chỉ chăm chăm bắt lấy cổ tay tôi rồi kéo tôi về phía hắn.
Trái tim tôi như sắp bị hắn khơi ra khỏi miệng… Rõ ràng chẳng vận động kịch liệt chút nào, nhưng chỉ việc hít thở bằng mũi thôi cũng trở nên quá khó khăn.
Đủ rồi…
Đừng tiếp tục nữa…
Sắp… sắp không thở được nữa rồi.
“Lạ nhỉ, cửa hỏng à? Sao lại bị khóa thế này?”
Cách tấm ván cửa, giọng nói vọng đến từ phía sau Kỷ Thần Phong đột ngột kéo tôi ra khỏi cơn choáng váng vì thiếu dưỡng khí, mồ hôi lạnh rịn ra đầy gáy, chảy dọc xuống sống lưng tôi.
“Có ai không?” Người bên ngoài không bỏ đi mà đập cửa liên hồi.
Tôi thoáng quay mặt đi, né tránh nụ hôn triền miên của Kỷ Thần Phong.
“Có, có người…” Việc hít thở khó khăn khiến lời nói của tôi bị ngắt quãng.
Hắn “ừ” khẽ một tiếng, nhưng chẳng hề có ý buông tôi ra mà còn sán mặt lại gần, trông như vẫn muốn tiếp tục.
Có điên tôi mới cho hắn càn quấy tiếp.
“Đừng…” Đưa tay che lại môi hắn, tôi bày ra vẻ yếu ớt, nói: “Tôi… lát nữa tôi còn có việc mà.”
Hắn không nhúc nhích nữa, chỉ trầm mặc trong giây lát, chờ dục vọng trong mắt vơi đi mới buông lỏng bàn tay.
“Được rồi.” Môi hắn áp vào ngón tay tôi, khi hắn nói chuyện, từng làn hơi nóng ấm phả vào lòng bàn tay tôi.
Tôi rời khỏi vòng tay hắn, quay người bước nhanh đến trước bồn rửa tay, vì muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng thiếu oxy nên bèn cúi xuống vốc nước lạnh lên rửa mặt.
Dòng nước cứa vào da thịt còn lạnh lẽo hơn cả thời tiết bên ngoài, cái rét buốt hệt như lưỡi lê cắm thẳng vào đại não khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.
Tôi tỉnh táo lại trong tích tắc, đoạn chống tay lên mặt bàn, nhìn trân trân vào tấm gương lớn trước mặt.
Tuy môi còn hơi sưng tấy nhưng trông không quá rõ ràng, trừ việc vạt áo cùng đầu tóc âm ẩm khiến tôi trông hơi nhếch nhác, thì mọi thứ vẫn chẳng khác ngày thường là bao.
“Không giận nữa à?” Tôi đưa mắt nhìn Kỷ Thần Phong trong gương.
“Tôi đâu có giận.” Hắn rút hai tờ khăn giấy ra khỏi hộp đựng treo trên tường rồi đưa cho tôi, nói hưu nói vượn trong khi mặt mày tỉnh rụi như không.
Không giận cơ đấy, thế ban nãy là làm sao hả? Lúc ăn cơm trưa lỡ tay cho nhiều giấm quá à?
Tôi nhận lấy tờ khăn, vừa lau tay, vừa nhìn chòng chọc vào đôi môi hồng hào hơn bình thường của Kỷ Thần Phong, hốt nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
“Mà khoan…” Tôi xoay người nhìn về phía hắn, “Không phải cậu biết đọc khẩu hình sao? Cậu không nhìn ra là nãy tôi đang tán tỉnh hay chửi bới người ta à?”
Kỷ Thần Phong như bị câu hỏi của tôi làm cho cứng họng, hắn sững sờ mất một lúc rồi mới mở miệng: “Tôi…”
“Này? Có ai không?” Người ban nãy đã rời đi bỗng nhiên quay lại, một giọng nói khác cất lên, xoay tay nắm định mở cửa ra.
Tôi và Kỷ Thần Phong cùng nhìn về phía cánh cửa toilet đang đóng chặt.
Nếu chúng tôi còn không ra ngoài, e rằng chốc nữa sẽ có thợ sửa khóa ôm dụng cụ đến cạy cửa luôn mất.
“Cậu nói nhanh quá, tôi không hiểu được.” Kỷ Thần Phong trả lời một cách thản nhiên rồi lướt qua tôi, bước ra mở cửa trước.
Người bên ngoài liếc hắn một cách kỳ quái rồi lẩm bẩm “Đóng cửa làm khỉ gì không biết?”, nhưng vừa trông thấy tôi thì lập tức đổi thành dáng vẻ căng thẳng, cung kính.
“Chào anh ạ!”
Trông có vẻ quen mắt, chắc là nhân viên trong studio.
Tôi gật đầu qua loa, ném tờ khăn giấy vào sọt rác rồi rời khỏi toilet.
Kỷ Thần Phong đang đợi ở bên ngoài, thấy tôi ra thì cùng tôi quay trở lại studio.
Trên đường đi, tôi giải thích cho hắn về tình huống đã xảy ra trong phòng nghỉ — tất nhiên là đã lược bỏ bớt những hành động bạo lực và lời mắng chửi thô tục. Dường như đã được nụ hôn ban nãy xoa dịu, hắn hoàn toàn chấp nhận lời giải thích của tôi mà không thắc mắc gì thêm.
Lời đe dọa của tôi vô cùng hữu dụng, cuối cùng Lư Tuế cũng chịu mặc bộ trang phục kia và hoàn thành việc quay chụp một cách suôn sẻ.
“Vẫn là cậu đỉnh nhất.” Nhìn Lưu Tuế mặt mày sống sượng nhưng vẫn ngoan ngoãn tạo dáng trước ống kính, Thái Thông Thông lén bật ngón cái với tôi.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Gần sáu giờ, thư ký của Tân Hòa Tử ghé qua, báo rằng đã đặt chỗ ở nhà hàng.
“Nhà hàng ở bên cạnh khách sạn năm sao, anh cứ dẫn mọi người qua trước đi ạ, Giám đốc Tân họp xong sẽ đến ngay.” Thư kí nói.
Tôi nhìn Kỷ Thần Phong đang ngồi trong phòng nghỉ, đủng đỉnh lật xem mớ tạp chí thời trang, rồi lịch sự từ chối: “Nhờ cậu chuyển lời với Giám đốc Tân một tiếng, vừa lúc tôi có bạn đến tìm, e là không ăn tối cùng nhau được rồi…”
“Nếu là bạn của Giám đốc Tang thì mời đi cùng luôn ạ. Giám đốc Tân đã dặn đi dặn lại là phải giữ anh lại ăn tối, khách sạn chuẩn bị đồ ăn xong xuôi cả rồi, chỉ chờ chúng ta qua nữa thôi.” Thư kí vội vàng nói.
“Giám đốc Tang à, cùng đi đi, thêm người thêm vui mà.” Thái Thông Thông thì thầm vào tai tôi, “Không có cậu thì tôi tuổi gì mà ngồi chung mâm với Giám đốc Tân được chứ.”
Tôi thoáng cau mày suy tư, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nghĩ ra được cái cớ nào tốt hơn. Nếu cứ vậy bỏ đi, nhỡ truyền tới tai Hứa Tịch thì không chừng sẽ càng làm dì ấy tò mò, rằng “người bạn” này là ai mà có thể khiến tôi từ chối lời mời của Tân Hòa Tử.
Thôi vậy, ăn mỗi bữa cơm chứ có phải đưa hắn đến gặp Tang Chính Bạch ngay đâu, sợ cái đéo gì?
Tôi đẩy tấm cửa kính bước vào, Kỷ Thần Phong nghe thấy động tĩnh thì ngẩng lên.
“Xong rồi à?”
Tôi dừng lại trước mặt hắn, dùng giọng điệu vô cùng ăn năn hối lỗi để kể cho hắn nghe về chuyện bữa tối.
“Ăn với đồng nghiệp của cậu á?” Hắn gấp cuốn tạp chí lại, ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt hơi ngỡ ngàng.
Tôi thở dài: “Đồng nghiệp chỉ là thứ yếu, quan trọng là có cả bậc trưởng bối nữa, chứ không thì tôi đã từ chối lâu rồi.”
Vốn tưởng hắn sẽ không bằng lòng nên tôi còn hơi lo lắng, nào ngờ vừa nghe xong hắn đã đứng thẳng dậy rồi đặt cuốn tạp chí trở lại kệ sách bên cạnh ghế sô pha, tỏ vẻ rằng mình vốn không ngại đi ăn chung.
Vấn đề khiến tôi bận tâm suốt cả buổi chiều loáng cái đã được giải quyết dễ dàng, đồng thời, khi tâm trạng dần vui vẻ thì cú sốc vì “tuyến phòng thủ môi lưỡi” bị chọc thủng cũng theo đó mà dịu đi phần nào.
Nếu một nụ hôn có thể khiến hắn nghe lời như vậy thì cũng không tính là lỗ vốn.
Dù khách sạn nơi chúng tôi dùng bữa chỉ cách công ty của Tân Hòa Tử năm phút đi đường, nhưng tôi và Thái Thông Thông vẫn quyết định tự lái xe riêng đến đó.
Khi xe chạy đến trục đèn đỏ duy nhất trên đường, tôi thoáng trông thấy Kỷ Thần Phong đang vô thức xoa cổ tay trái, như thể có thứ gì trên tay hắn vậy.
“Tay cậu bị sao thế?” Tôi hỏi thẳng.
Kỷ Thần Phong chững lại rồi cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình.
“Cái này à? Không cẩn thận nên bị cào xước.” Hắn chậm rãi tháo khuy măng sét rồi vén tay áo lên, để lộ ra ba vết xước đỏ tươi trên cổ tay.
Tuy các vệt máu đã khô mài, nhưng vì vết thương khá sâu nên thoạt nhìn giống như mới bị cào.
“Hóa ra ‘vạn người mê’ cũng có lúc bị cào ha.” Tôi trêu chọc.
“Nghề bác sĩ thú y thì làm sao tránh được mấy chuyện này, quen rồi là được.” Vừa nói, hắn vừa cài lại khuy măng sét, “Tôi không phải là ‘vạn người mê’ đâu. Nếu tôi được yêu mến như thế thì lúc bé đã không bị bắt nạt rồi.”
Những chuyện đó tôi đều rõ mười mươi, thám tử tư đã sớm ghi lại chi tiết trong bản báo cáo. Nhưng người ngồi ở đây không phải là Tang Niệm – kẻ đã nằm lòng câu chuyện của hắn, mà là Tang Niệm – người mới nghe được chuyện này lần đầu.
“Cậu mà bị bắt nạt á?” Tôi giả bộ tò mò, “Lúc nhỏ chắc cậu cũng chẳng thấp bé đâu nhỉ, làm sao mà bị bắt nạt được?”
“Trong tự nhiên, những chú hổ con tàn tật sẽ bị trục xuất khỏi bầy. Còn tôi, bởi vì phải đeo một chiếc máy trợ thính kỳ lạ và trông không giống với bất kỳ đứa trẻ nào, nên cũng bị đuổi ra khỏi quần thể trẻ em.” Hắn nói bằng âm sắc bình thản, như thể đã hoàn toàn buông bỏ, chẳng còn chút oán hận nào với quá khứ đã qua. “Bọn họ không những tẩy chay tôi, cướp đồ của tôi, mà còn xô đẩy rồi nhốt tôi vào nhà vệ sinh nữa.”
“Đúng là cái đám… ranh con.” Tôi cố nuốt từ “chó đẻ” xuống, chọn cách chửi thề văn minh hơn.
“Nhưng không phải ai cũng vậy. Hồi nhỏ, tôi có… một người bạn sống ở gần nhà. Mỗi lần tôi bị cướp cặp, giày, máy trợ thính hay những thứ linh tinh khác, anh ấy đều lấy về cho tôi. Nhờ anh ấy mà tôi không phải mất tiền oan. Về sau, vì mọi người đều sợ anh ấy nên dần dần không bắt nạt tôi nữa.”
Tôi siết chặt vô lăng, nghe sao mà bất thường quá vậy?
Bạn bè đéo nào? Chứ không phải là thằng tình đầu của nó sao? Tưởng bố không biết gì nên tha hồ ba hoa về thằng người yêu cũ ngay trước mặt bố à, đã thế còn không biết xấu hổ, dám gọi bố là ‘cậu ấm trăng hoa’ cơ đấy.
Mẹ nó chứ, thằng đấy báu vậy sao không đi tìm nó đi, bảo nó vạch kẹo cho mà mút ấy, đồ đồng tính chết tiệt!
Nghĩ đến chuyện đôi môi vừa mới hôn mình đã từng liếm láp qua miệng thằng khác là tôi gai cả người.
Ác ý dâng lên cuồn cuộn, tôi thẳng thừng rạch toạc vết sẹo của hắn: “Đúng là bạn tốt nhỉ, giờ vẫn liên lạc chứ?”
Kỷ Thần Phong lặng thinh, đến khi đèn xanh bật sáng vẫn không hé một lời.
Tôi đã nghĩ, mình hẳn phải hả hê lắm khi thọc cho hắn một dao. Nhưng chẳng rõ vì sao, khi thấy hắn đau đớn tôi lại bắt đầu phát cáu cả lên.
Ngọn lửa không tên này cứ mãi thiêu đốt tôi, ngột ngạt vây kín nơi lồng ngực, khiến tôi chẳng còn hứng thú để mà truy hỏi đến cùng.
Tôi đánh xe đến dưới mái hiên che mưa của khách sạn, đang chuẩn bị bước xuống để nhân viên gác cửa hỗ trợ đậu xe thì Kỷ Thần Phông chợt lên tiếng sau một hồi dài yên lặng.
“Anh ấy chán tôi, cũng ngán ngẩm với cuộc sống tẻ nhạt ngày qua ngày chẳng thấy điểm dừng. Từ lúc anh ấy xuất ngoại vào sáu năm về trước… cho đến bây giờ vẫn chưa từng liên lạc với tôi.” Nói xong, hắn đẩy cửa, bước xuống xe.
27/3/2022