Chapter 218 Ma đầu trường học (18)
Sở Nhân Kiệt cùng Trình Diệu Vi đi ra ban công.
Không khí tươi mát của buổi tối phả vào mặt, xua đi cái nóng bên trong hội trường, khiến Trinh Diệu Vi thoải mái thở ra một hơi.
Sở Nhân Kiệt cởi áo vest của mình xuống, khoác lên người cô, kéo cô lại gần mình.
Lạnh không?
Trình Diệu Vi mỉm cười.
Không lạnh được.
Sở Nhân Kiệt nghe vậy, tâm tình tốt, bốn phía đều giống như sáng lên. Trình Diệu Vi nhìn y như vậy, không nổ nói với y răng cô đang đeo pháp khí chống lạnh.
Nghĩ mãi em vẫn không hiểu, rốt cuộc anh có gì đặc biệt nhỉ?- Trình Diệu Vi nghiêng người dựa vào lồng ngực Sở Nhân Kiệt, khẽ hỏi.
Sở Nhân Kiệt giật mình Em không muốn ở bên cạnh anh nữa?
Nói lung tung cái gì đấy?- Trình Diệu Vi nhíu mày- Em đang hỏi vì sao anh lại giữ được trí nhớ, còn xuyên tới nơi này nữa?
Sở Nhân Kiệt hơi cau mày, im lặng.
Y cũng không biết.
Đối với chuyện mình đột nhiên xuất hiện ở đây, không phải y chưa từng hoài nghị, còn thử tìm kiếm rất nhiều loại giả thuyết ở trên mạng, thế nhưng không có kết quả. Thế nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Trình Diệu Vị, y đột nhiên giống như hiểu được cái gì đó.
Có lẽ mình tới nơi này là để gặp cô.
Nhưng nếu là vậy, mấy từ mà y nghe được trong lúc hôn mê rốt cuộc là gì?
Không phải Sở Nhân Kiệt không nghĩ tới, không phải y không nghỉ ngờ, chỉ là y sợ phải nghĩ sâu hơn. Y sợ một khi y khám phá ra sự thật rồi, y sẽ bị buộc phải thức dậy, giống như đây chỉ là một giấc mơ tươi đẹp mà y tự tưởng tưởng ra để huyễn hoặc.
bản thân. Y sợ mình sẽ đánh mất Trình Diệu Vi, Sở Nhân Kiệt tự hỏi, rốt cuộc là vì cái gì mà y lại yêu cô tới như vậy. Trước đó không phải y chưa từng yêu ai, chỉ là riêng lần này, y không thể chịu đựng được việc phải rời xa cô, mất cô thêm một lần nào nữa.
Thứ tình cảm đó giống như khắc sâu và linh hồn, khiến cho y đau đớn, khiến cho y cảm thấy ngọt ngào, và cũng khiến cho y không thể nào buông tay được.
Trình Diệu Vi nhìn Sở Nhân Kiệt tự chìm sâu vào suy nghĩ của mình, trong lòng cũng như lờ mờ hiểu được y đang sợ hãi Không phải chỉ có một mình y, Trình Diệu Ví cũng vừa sợ hãi vừa bối rối y hệt như y vậy.
Trước kia cô quả thật chưa từng yêu người nào giống như cách cô yêu Sở Nhân Kiệt. Cô tình nguyện tin tưởng người đàn ông này, tình nguyện đặt hết tất cả mọi thứ vào tay y. Chỉ là ở kiếp đầu tiên đó, cô không dám thể hiện ra quá nhiều. Cô sợ mình sẽ lại bị tổn thương.
Nhưng nam nhân này… y vậy mà lại không bỏ cuộc. Mặc dù Trình Diệu Vi không biết y làm cách nào, hay là có âm mưu gì sau chuyện này không, thế nhưng việc y theo cô liền mấy thế giới khiến cho cô không thể nào không động tâm.
Trình Diệu Ví lúc nào cũng sợ hãi mình sẽ bị bỏ lại một mình. Cô sợ hãi việc đặt tình cảm vào bàn tay một người nào đó rồi bị người đó chà đạp không thương tiếc.
Nhưng Sở Nhân Kiệt, y hết lần này tới lần khác chứng minh cho cô, y sẽ không rời bỏ cô. Khiến cho cô hoài nghỉ, một người, thực sự có được tình cảm sâu đậm như vậy sao? Sẽ vì một người khác mà xuyên qua không biết bao nhiêu là thế giới, lấy nhiều thân phận khác nhau chỉ để được ở bên người đó.
Một người bình thường, thực sự sẽ làm được điều đó sao?
Chưa nói qua mấy thế giới, chỉ cần qua được một đời, cũng đã là khó.
Còn có, vì sao nhiệm vụ hệ thống hết lần này tới lần khác lại đều chọn đối tượng là y?
Chẳng lẽ có liên quan?
Vậy thì thân phận của Sở Nhân Kiệt thực sự đáng nghỉ [Nữ chính gặp nguy hiểm.]- Không hiểu vì mục đích gị, hệ thống đột nhiên chui ra cảnh báo một câu như vậy, Dòng suy nghĩ của Trình Diệu Vi bị cất đứt. Cô xoay người trở lại sảnh tiệc, quả nhiên không thấy Dư Nhiên đâu. Mà lúc này Trì Dực đang cau mày khiêu vũ với Kiều Thị, tất cả mọi người đều dán mắt vào đôi trai tài gái sắc này.
Trình Diệu Vi cän môi, hỏi hệ thống.
“Ở đâu?”
Hệ thống im lặng một hồi, cuối cùng vẫn đáp.
[Phòng 202] Trình Diệu Vi kéo một phục vụ lại hỏi, phục vụ kia liền chỉ cho cô một phương hướng.
Trình Diệu Vi cần môi, đi nhanh về phía đó Cái trò khốn kiếp này.
[Muộn rồi}: Hệ thống đột nhiên nói.
Trình Diệu Vi nhíu mày. Ý gì?
Hệ thống đột nhiên chơi trò thoát ẩn thoát hiện, không trả lời nữa. Trình Diệu Vì cau mày, đi càng nhanh hơn.
Qua một hành lang liền tới nơi. Trình Diệu Vi thử mở. Cửa khoá Cô giơ chân, đá bật khoá ra.
Cửa nơi này vừa mở, phía bên kia, Bảo Nhi cùng một nhóm người lớn có nhỏ có đã đi tới Sở Nhân Kiệt nhíu mày, nhìn qua liền hiểu tình hình Mấy người kia đi tới đây, nhìn thấy Sở Nhân Kiệt bước chân cũng chùn lại, chỉ là Bảo Nhi lại cực kì kiên định muốn đi tới, lập tức chạy qua Trình Diệu Vi cũng mở cửa. Đập vào mắt là cảnh tượng Tử Nghiên đang xách cổ một thanh niên vừa 1o vừa béo. Mặt thanh niên kia sưng húp lên, mồm có máu chảy ra, dưới đất còn có mấy cái răng. Điều đặc biệt hơn chính là, thanh niên kia vậy mà nửa dưới lại không mặc gì. May mà áo trắng của gã cũng dài, che hết đi được phần nên che, nếu không thì phản cảm lắm, Mấy người bên ngoài đi tới cũng nhìn thấy cảnh.
này, hít vào một hơi khí lạnh.
Nói! Ai sai mày tới2- Tử Nghiên gắn giọng, mắt long lên sòng sọc, chỉ hận không thể giết tên này luôn tại chỗ.
Trời mới biết vì sao khi y đang chuẩn bị đi khử cái tên đứng sau âm mưu thủ tiêu y cùng Hàn Thanh thì lại bị đưa tới nơi này. Vốn đã bực mình thì chớ, mở mắt ra lại thấy một thắng đàn ông bán trần trưồng đang đè lên người. Tử Nghiên điên máu, trước tiên là cho gã một đạp vào hạ bộ, sau đó đè mặt mà đấm, mới tạo thành tràng diện như bây giờ, Là một con nhãi tên Bảo Nhi… Nó nói chỉ căn làm một lần… Tha cho tôi đi. Tôi thực sự không có ý xấu. Thanh niên kia khóc lóc.
Không có ý xấu? Mày muốn ra tay với một người chưa thành niên đang hôn mê. Nói vậy có tin được không?
Đúng lúc này, Trì Dực cũng đuổi tới Nếu là trong truyện, đây đáng ra là màn anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng điều mà Trì Dực nghe thấy lại là câu sau cùng kia của Tử Nghiên.
Nói lại một lần nữa cho đám người này nghe, là ai sai mày tới?- Tử Nghiên gẫn giọng Là Bảo Nhi. Là con nhãi tên Bảo Nhi Nhớ cho kĩ. Nếu tao mà biết mày ra ngoài nói là tao uy hiếp mày thì tới lúc đó không chỉ là cảnh cáo như vậy thôi đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!