Chapter 172 Bạo chúa công lược (12)
Trình Diệu Vi tâm tình tốt trở về Đông uyến.
Ban nấy, Cảnh Trì gần như là chạy trốn khỏi cô, nhất định không chịu thừa nhận răng bản thân vui vẻ. Tranh thủ tình hình đó, Trình Diệu Vi “mắng” y thêm hai câu. Tiến độ nhiệm vụ tiến lên đều đều, đương nhiên tâm tình cô cũng tốt theo.
I.} Có ai mảng người mà lại vui vẻ như cô không hả?
Nhưng trước khi Cảnh Trì chạy mất, cô cũng đã nói với y răng nhớ chuẩn bị, chiều nay cô sẽ bắt đầu chữa chân cho y. Thực ra thì y cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, đại khái chính là làm xong hết việc trong buổi sáng đi, rồi chiều tối bắt đầu. Thế thôi Lúc cô nói ra điều này, Cảnh Trì có vẻ khá ngạc nhiên. Có lẽ là bởi vì chính y cũng đã bắt đầu hết hi vọng vào việc đôi chân của mình có thể bước đi trở lại Bao nhiêu năm trời, bao nhiêu danh y bó tay chịu thua, hiện tại cô lại nói răng chân y có thể chữa được, còn bắt đầu ngay trong chiều nay, Cảnh Trì cảm thấy không thật chính là chuyện bình thường.
[Nhưng mà, có một chuyện tôi vẫn thắc mắc.}- Hệ thống đột nhiên chui ra Chuyện gì?- Trình Diệu Vi nhướn mày. Hiếm khi thấy hệ thống chủ động hỏi chuyện nha.
[Cô đốt cái gốc mai thì còn có thể hiểu là bởi vì cô muốn Cảnh Trì thoát khỏi quá khứ, thế cô trồng cái cây đào lên làm gì, còn mắc công đứng canh cả đêm, tưới linh thuỷ mấy bận để nó vừa vặn nở hoa.]- Hệ thống đối với chuyện này cảm thấy khá khó hiểu. Diễn kịch thôi mà, cần nhiều công sức như vậy sao? Cô muốn tạo một cái hoàn cảnh lãng mạn không phải có nhiều cách khác dễ hơn à? Bày đặt chơi trò mỹ nhân đứng giữa mưa hoa làm gì?
Cái này… tạm xem như là ghi đè kí ức đi.~ Trình Diệu Vi nghiêng đầu.- Trong kí ức của Cảnh Trì, nơi đó trong Hoa uyển là một gốc mai. Mà gốc mai đó gần chặt với kí ức về câu chuyện tiên đế gặp mẫu thân y. Dù gốc mai kia không còn, kí ức đó vẫn sẽ đeo bám Cảnh Trì tới mãi sau này. Chỉ cần y đi qua chỗ đó, y vẫn sẽ nhìn thấy một gốc mai, vẫn sẽ nhìn thấy kí ức của năm đó.- Trình Diệu Vi gõ gõ bàn.
Nhưng hiện tại thì không giống. Cô cho y một kí ức đáng nhớ mới. Trong kí ức đó có cánh hoa đào bay đầy trời, có cô đứng ở đó, có một khởi đầu hoàn toàn mới.
Sau này khi nhớ lại, Cảnh Trì thậm chí sẽ không còn nhớ nổi ở Hoa uyển từng có một gốc mai, cũng không thể nhớ nổi y đã từng ở đó ngồi ngây người.
Hệ thống đối với chuyện tình cảm của nhân loại không phải rất hiểu, nhưng vào lúc này, nó dường như hiểu được vì sao Trình Diệu Vi lúc nào cũng có.
vẻ rất vui vẻ thản nhiên. Bởi vì cô hiểu được người xung quanh. Cô hiểu bọn họ muốn gì, cần gì, thành ra cứ theo đó mà làm. Hơn nữa, kĩ năng này của cô hiếm khi nào sai, cho nên cô mới có thể ung dung như vậy.
Hệ thống nghĩ cũng có phần đúng. Thực ra thế giới rộng lớn như vậy, mỗi người có một tâm tư khác.
nhau, Trình Diệu Vi cũng không thể hiểu hết được.
Cô chỉ hiểu những người mà cô muốn hiểu. Hơn nữa, nếu cô không chắc chản, vậy thì cô sẽ không làm.
Cho nên mỗi khi Trình Diệu Vi làm gì, cô đại khái là đã chắc chản 8, 9 phần mười. Vậy nên mới có cái “hiếm khi nào sai” kia Trình Diệu Vĩ thở dài.
‘Vì một nụ cười của mỹ nhân mà hao tổn hết cả tâm tư.
Nói xong, cô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Linh Noãn đang chớp chớp mắt đứng ở cửa.
Vừa nấy ta vừa nói thành tiếng à?
Nhưng Linh Noãn cũng là một tỳ nữ có thâm sau khi sửng sốt một chút, cô liền vô cùng trấn định đi vào, trên tay còn cầm một khay gỗ, bên trên có một bức thư.
‘Vương phi, có bái thiếp gửi tới từ phủ Thừa tướng. Người gửi là Đại tiểu thư Trình Khả Khả.
Trình Diệu Vi nhướn mày.
Con củ cải gì cơ?
Trình Khả Khả gửi thư cho ta?
Hôm nay mặt trời mọc hướng Nam hay hướng Bắc thế?
Trình Diệu Vi nhận lấy bái thiếp, để Linh Noãn ra.
ngoài Ở thời này, trước khi muốn gặp một người có địa vị cao hơn hoặc ngang bằng mình, gửi bái thiếp trước là phép lịch sự tối thiểu, không có gì bất thường.
Nhưng việc Trình Khả Khả muốn gặp cô chính là chuyện bất thường nhất.
Mới một tháng trước, “Trình Diệu Vi” cùng Trình Khả Khả ở trong phủ Thừa tướng còn đấu chọi lẫn nhau, chủ yếu là Trình Khả Khả trả đũa vì những lần “Trình Diệu Vi” gây sự trước. Hai người chính là nhìn nhau không vừa mắt. Hiện tại Trình Khả Khả muốn gặp cô, lại còn gửi cả bái thiếp, nghe có giả trân quá không vậy?
Nói không có trá ma mới tin.
Nhưng Trình Diệu Vi đại khái cũng hiểu tại sao bái thiếp lại tới trong thời gian này.
Sau mấy lần xuyên thư, Trình Diệu Vi đã gần như hiểu được quy luật của mấy thế giới kiểu này. Ở những thế giới này, giống như luôn có một lực lượng vô hình luôn kéo tất cả mọi thứ lại với nhau, đi theo cốt truyện vốn có mà hệ thống đưa ra.
Trình Diệu Vi là một nhân tố tới từ bên ngoài, cho nên hành động của cô sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm ảnh hưởng tới cả cốt truyện. Cho nên cái lực lượng vô hình kia nhất định sẽ có cách để kéo cốt truyện đi về hướng ban đầu.
Đáng ra Trình Khả Khả phải chờ tới khi cô bị nhốt vào Tây uyển, sau lại đợi một thời gian nữa cho sự việc nguội đi mới bắt đầu tiếp cận Cảnh Trì, sau đó đưa ra đề nghị chữa chân cho y.
Nhưng hiện tại Trình Diệu Vi đã đưa ra đề nghị trước, cũng hẹn là chiều nay sẽ bắt đầu. Thế cho nên cái lực lượng vô hình kia lập tức kéo Trình Khả Khả vào.
Hơn nữa, cô cũng khá chắc là vào cái ngày mà Trình Khả Khả trọng sinh, việc cô ném Tiểu Hà trở về Thừa tướng phủ đã làm cho Trình Khả Khả ý thức được là cô cũng có vấn đề. Có thể lúc này Trình Khả Khả đang suy đoán là có thể cô cũng là người trọng sinh cũng nên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!