Chapter 168 Bạo chúa công lược (8)
Cảnh Trì ngây người. Không có gì khác biệt?
Nữ nhân gả đi rồi như bát nước đổ đi. Cha mẹ quan tâm cũng không làm gì được, cùng cha mẹ không quan tâm chẳng khác gì nhau. Không có được tình cảm của trượng phu, chúng ta cũng chẳng khác quái gì hạ nhân được khoác lên người bộ quần áo đẹp. Chưa kể, nếu không sinh được con, vậy thì càng không khác gì một khúc gỗ vô dụng. Người đoán xem vì sao ta lại đột nhiên đổi ý? Cảnh Trì, ta muốn sống một cuộc sống tốt hơn, sai à?
Cảnh Trì bị những lời nói của Trình Diệu Vi oanh tạc tới choáng váng, cũng không để ý tới việc nàng không dùng kính ngữ. Trong đầu y lúc này chỉ có những lời nàng nói. Quả thật, hồi nhỏ y đã căm hận hoàng đế bao nhiêu vì để mẫu thân của y chịu khổ. Y cũng hận cái thế giới bất công này, khiến cho mẫu thân của y và y sống không bằng chết. Y đã tự hứa rằng mình vĩnh viễn sẽ không trở nên giống như hoàng đế.
Nhưng khoảnh khắc mẫu thân chết đi, khoảnh khắc biết được bản thân vĩnh viễn không thể nào đứng lên được nữa, y dường như đã quên hết tất thảy.
Nhưng y không hối hận. Y một giây cũng không hối hận vì bản thân đã trở nên như thế này. Y có thực lực trong tay, không có kẻ nào dám làm gì y cả, cũng không có kẻ nào có khả năng.
Nhưng hiện tại, y lại biết được, người ở bên cạnh y lại không giống như vậy.
Cảnh Trì tưởng rằng nàng là một nữ nhân ngu si bốc đồng, cho nên không để ý, mặc nàng làm loạn, thậm chí chán ghét nàng.
Nhưng đứng trên cương vị của nàng mà nói, trượng phu là người mà nàng phải dựa vào cả nửa đời sau, phải là một người có thể gánh cả giang sơn cho nàng.
Vậy mà y thì sao?
Y là một người tàn tật, hai chân không dùng được. Y còn là một kẻ bị nhiều người chán ghét. Chưa kể tới hỉ nộ vô thường, giết người không ghê tay. Là một người đáng tin sao?
Không
Cảnh Trì im lặng một hồi, lại đột nhiên bật cười.
Người hi vọng ta sẽ vì những lời đó mà cảm động?
Y hỏi.
Trình Diệu Vì ở trong lòng lén giật mình. – Không Không hề.
Bạn ơi mình sao có thể ngây thơ như vậy được…
Quả thật, ta không phải là một trượng phu đáng tin. Nhưng Trình tiểu thư, người dường như quên mất một điều, ta cưới ngươi, ban đầu cũng không phải là thực sự muốn làm phu thế, cho người một cuộc sống tốt đẹp. Ta cưới người là để
Lợi dụng nằm thóp Thừa tướng?- Trình Diệu Vi ngắt lời.
Cảnh Trì im bặt.
Nàng cũng biết
Nhiếp chính vương đại nhân, người dường như coi trọng mình quá thì phải. – Trình Diệu Vi cười khẩy.
Người nói cái gì?
Người muốn năm tháp Thừa tướng, muốn lấy được bằng chứng lão tham ô, muốn biết được lão nuôi binh ở đầu, vì vậy mà lấy ta về. Nhưng người có quên mất không, khi bản thân muốn một thứ gì đó, bản thân phải đưa ra cái giá tương đương. Dựa vào đầu mà người nghĩ là người đối xử với ta như vậy, ta sẽ cho ngươi bất kì thứ gì mà người muốn?- Trình Diệu Vi nhếch môi.
Trong cốt truyện, ban đầu, Cảnh Trì cũng chính là vì mục đích này mà để cho Trình Khả Khả ở bên. Hai con người lấy lợi dụng lẫn nhau làm tiền đề, cuối cùng thành công tới bên nhau.
Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Đừng trách cuộc đời có quá nhiều kẻ giả tạo ở bên cạnh vì muốn lợi dụng người. Cũng đừng trách những người khác xa lánh bỏ mặc ngươi. Trên đời chỉ có kẻ có giá trị và kẻ không biết lợi dụng giá trị của mình.
Mà nguyên chủ là loại thứ hai.
Sống trong nhung lụa quá lâu, không biết được thế giới này tàn nhẫn tới độ nào. Nếu ngươi không có giá trị lợi dụng, người khác sẽ cần người sao?
Bạn bè ở bên cạnh người là vì người làm họ cảm thấy vui vẻ, dễ chịu, thoải mái. Đó là một loại giá trị. Thầy cô quý mến người bởi vì người kính ngưỡng họ, cư xử ngoan ngoãn, làm thoả lòng hư danh, cho họ cảm giác họ là kẻ bề trên. Người yêu tới bên người vì người có thể thoả mãn nhu cầu của họ, có thể cho họ cảm thấy an tâm. Tạo ra giá trị thì mới mong nhận lại giá trị. Nguyên chủ không tạo ra bất kì giá trị gì, ngược lại liên tục sỉ nhục chửi bởi Cảnh Trì, cô ta nghĩ Cảnh Trì sẽ dung túng cô ta bao lâu?
Ai sẽ tốn thời gian và công sức lên kẻ chỉ làm mình khó chịu?
Nhưng hiện tại người bị mắng là Cảnh Trì, tập trung tập trung.
Cảnh Trì nhíu mày càng lúc càng chặt.
Nữ nhân này. Nàng thực sự biết
Nhưng những gì nàng nói đúng là sự thực. Y không cho nàng bất kì thứ gì, lại ghẻ lạnh nàng thời gian dài như vậy, khiến nàng bị hạ nhân nghị luận sau lưng, người đòi đàm
Dựa vào cái gì người nghĩ ta sẽ cùng người trao đổi?- Cảnh Trì nhướn mày.
Vì ta có thứ ngươi muốn. – Trình Diệu Vi nhếch môi.
Được. – Cảnh Trì đột nhiên nói. Nhưng chưa để Trình Diệu Vi kịp mở miệng, y đã lập tức nói tiếp.- Nhưng để ta chấp nhận việc trao đổi, ngươi phải làm một chuyện đã Trình Diệu Vi chớp mắt.
Gì?
Ta đã bỏ lỡ cái gì?
Cảnh Trì nheo mắt.
Không phải là nói khi muốn một cái gì đó phải trả một cái giá tương đương sao? Nếu muốn ta chấp nhận yêu cầu của ngươi, vậy thì trả một cái giá tương đương đi. – Cảnh Trì nhếch môi.
Nữ nhân mà muốn đấu với ta.
Mắt Trình Diệu Vi hơi giật giật.
Những thứ người nhắc tới, đúng, ta đều muốn.
Nhưng thiên hạ này rộng lớn như vậy, không phải chỉ có mình người có thứ ta cần. – Cảnh Trì lấy lại bộ dáng vân đạm phong khinh.
Bị nàng xoay cho mòng mòng, suýt chút nữa Cảnh Trì quên mất là mình là Nhiếp chính vương ai nấy đều sợ hãi. Trình Diệu Vi không ngờ Cảnh Trì vậy mà lại dùng chính lời nói của cô để chống lại cô.
Nhưng cô cũng biết, lời nói của Cảnh Trì là sự thực. Những thứ mà cô dùng để thương lượng kia, cô có thể cho, cũng có người khác có thể. Đương nhiên, cô cũng có thể cho Cảnh Trì những thứ khác, nhưng cái đó hiện tại không thể nói ra.