Trình Diệu Vi bế Cảnh Trì đi phía trước, Phó Ngạn đẩy xe lăn theo sau. Đi phía sau bọn họ là Linh Đan và Linh Noấn cùng với hai thị vệ khác. Hai người sáng nay đang mang Tiểu Hà về phủ Thừa tướng rồi.
Trình Diệu Vi dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, bế Cảnh Trì tới viện của y. Cảnh Trì nhận ra con đường này, cho nên cũng không nói gì, để yên cho cô đi.
Dù sao thì ngoài bế y ra, Trình Diệu Vi cũng có vẻ như không có ý định gì khác.
Ngươi rốt cuộc là ai?- Cảnh Trì cau mày nhìn Trình Diệu Vi. Rõ ràng là ngoại hình không có gì khác biệt với trước kia, sao những thứ khác lại thay đổi hoàn toàn như vậy chứ?
Trình Diệu Vi~ Cô đáp.
Nói dối.- Cảnh Trì kết luận.
Trình Diệu Vi không nói gì. Cô cũng không nói dối Tên cô thật sự là Trình Diệu Vi mà.
Mục đích?
Ngươi. Không phải ban nấy đã nói rồi sao?- Trình Diệu Vi nhướn mày, Ta? Ngươi muốn gì ở ta? Mạng?- Ánh mắt Cảnh Trì tràn ngập đề phòng.
Nếu ta thực sự muốn mạng của ngươi, một người tàn tật như ngươi có thể làm gï?- Trình Diệu Vi thản nhiên nói.
[Tiến độ nhiệm phụ phụ tuyến: 1. Bế:1/200 2. Mắng:1/200] Đủ 78m rồi à?
Trình Diệu Vi nhìn Cảnh Trì đang cau chặt mày, nhìn cô bằng ánh mắt đầy lửa giận, khẽ cười. Cô dừng lại bước chân, đem Cảnh Trì đặt trở lại xe lăn Ngày mài ta tới tìm ngươi Nói xong cô xoay người bỏ đi Cảnh Trì lúc này tâm tình vô cùng xấu, tay y nằm chặt tay vịn xe lăn, nổi cả gân xanh Tra Một người không thể nào thay đổi trong một ngày.
như vậy được. Mới tối hôm qua còn bình thường, sáng nay đã trở thành như vậy, chắc chản là có vấn đề.
Không có tiếng đáp lại, nhưng thay vào đó là một âm thanh loạt soạt ở gần đó. Phó Ngạn liếc sang, sau đó thu tâm mắt.
Ta đưa chủ tử trở về.
Cảnh Trì không đáp, trong đầu y lúc này chỉ toàn hình ảnh ban nấy của Trình Diệu Vi. Khí chất không.
giống thường ngày, ngay cả ngoại hình cũng khác biệt. Không phải là ngũ quan có chỗ nào sai biệt, mà là sắc mặt nhìn có vẻ tốt hơn, cộng thêm đôi mắt không có vẻ nông nổi, thành ra thêm một phần thành thục.
Sức lực khác biệt. Trình Diệu Vĩ ngày hôm qua ngay cả cái bát cầm lên tay còn run, đừng nói là bế một nam nhân như y. Nhìn thấy con sâu cũng sợ, đừng nói tới việc rút dao ra từ trong tay áo. Chưa.
kể, thân thủ của nàng quá tốt, không phải là thân thủ của một tiểu thư nhà quyền quý.
Còn thái độ.
Ngày thường “Trình Diệu Vi” nhìn thấy y đều là một vẻ căm ghét tới cực điểm, hơn nữa mỗi lần mắng chửi đều mang theo sỉ nhục. Mảng y là phế nhân, là loạn thần tặc tử, từ gì nàng cũng đã mắng qua. Ban nấy nàng cũng vừa mới nói rằng y tàn tật Bình thường, Cảnh Trì mặc dù không phản ứng với những từ ngữ đó, nhưng y cũng cực kì căm ghét.
Bởi vì khi nói ra từ mồm kẻ khác, những từ ngữ đó đều tràn ngập châm biếm cùng hạ thấp, có người còn đồng tình, tiếc rẻ.
Nhưng ban nãy không giống.
Thái độ của cô quá bằng phẳng, giống như đang tường thuật lại một sự thật, hoàn toàn không có bất kì châm biếm hay đồng cảm nào. Cô chỉ đơn thuần nói ra một từ ngữ như tất cả những từ ngữ khác.
Càng chứng minh cô không phải là “Trình Diệu Vi”
mà y biết.
Khác biệt lớn tới độ ngay cả y cũng có thể nhận ra thế này.
Cảnh Trì vốn nghĩ cô là sát thủ của một tổ chức nào đó, tới mạo danh Trình Diệu Vi để giết y. Nhưng nếu vậy, không phải là nên giả vờ cho giống, sau đó lấy được lòng tin cùng tình cảm của y sao? Sao lại thể hiện hết ra để cho người ta nghỉ ngờ như vậy?
Phương án sát thủ trong lòng Cảnh Trì có chút lung lay.
Chủ tử. Hầu bao của người đâu rồi?- Lúc này Phó Ngạn mới để ý Cảnh Trì có một cái hầu bao y luôn đeo bên hông, đó là hầu bao mà mẫu thân của Cảnh Trì để lại. Dù vải vóc tầm thường, đường thêu cũng không được đẹp, nhưng đó là thứ cuối cùng mà mẫu thân y để lại, Cảnh Trì không lúc nào không đeo.
Là một Nhiếp chính vương, y ra ngoài luôn luôn có người đi theo, cũng không phải rất cần. Cho nên ngoại trừ cái hầu bao đó ra, Cảnh Trì ít khi giữ tiền trong người.
Nhưng là người có tính đề phòng cao, ngoại trừ một ít vàng và bạc vụn, Cảnh Trì còn nhét vào đó một viên thuốc giải độc, một viên giải rượu và một tờ ngân phiếu một ngàn lượng.
Bình thường y sẽ không bao giờ để người khác động vào cái hầu bao này. Đủ thấy y quý trọng nó bao nhiêu.
Nhưng giờ lại không thấy nữa Phó Ngạn cũng có chút hoảng.
Nhắc tới hầu bao, Cảnh Trì lại nhớ tới ban nấy, mình vậy mà lại tự tay tháo nó xuống, đặt vào tay Trình Diệu Vi. Hiện tại nhớ lại vẫn tức giận. Nếu giời mà muốn lấy, vậy thì phải quay lại chỗ nàng.
Ta không đi Quay về.- Cảnh Trì gẫn giọng Nhưng hầu bao..- Phó Ngạn trong lòng cảm thấy bất an. Không phải ngày thường ngài không bao giờ lấy xuống sao? Sao hiện tại lại không cần tìm nữa rồi Ở chỗ Vương phi.- Cảnh Trì ám chỉ.
Phó Ngạn sửng sốt. Chủ tử đưa cho Vương phi?
Nghĩ tới đây, hản lại nghĩ tới tình cảnh sáng nay.
À. Thì ra là vậy. Chủ tử cuối cùng cũng nghĩ thông, giao cái hầu bao mình luôn trân quý cho Vương phi, cho nên Vương phi mới phấn khích tới độ ôm chủ tử lên hôn nhưng chủ tử lại thẹn quá hoá giận.
Nhưng không phải cuối cùng vẫn là để Vương phi ôm một đường tới nơi này sao?
Phó Ngạn cười cười Chủ tử cuối cùng cũng chấp nhận Vương phí rồi Mặc dù Vương phi thời gian này biểu hiện có vẻ không đáng tin cho lắm, thế nhưng từ biểu cảm của ‘Vương phi sáng nay, Phó Ngạn nghĩ điều đó cũng thay đổi sớm thôi Chắc chản chủ tử cũng thấy được điều này.
Nhưng vậy thì sao lại phải tra?
Trong lòng Phó Ngạn thắc mắc, thế nhưng cũng kìm nén không hỏi. Chuyện của hai vị chủ tử, hắn không cần lo lắng nhiều.
Sau khi Phó Ngạn đẩy Cảnh Trì tới thư phòng, hắn nhanh chóng lui ra. Cảnh Trì như thường lệ xử lý tấu chương mà triều thần dâng lên, chân mày chưa từng giãn ra Các triều thần hiện tại có người đã có ý kiến chọn ra Thái tử để kế ngôi Có rất nhiều người nói rắng y hại các hoàng tử để mình có thể lên ngôi, nhưng trời mới biết Cảnh Trì ghét cái vị trí hoàng đế tới độ nào.
Chính hoàng đế là người khiến mẹ con y phải sống một cuộc sống khổ cực. Cũng chính vì lão quản lý hậu cung của mình không ra gì, cho nên y mới bị đầu độc, để rồi hiện tại ngồi trên cái thứ chết tiệt này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!