Trong lúc Trình Diệu Vi đang ngâm mình, Cảnh Trì cũng từ buổi triều sớm trở về, nghe người hầu thuật lại chuyện sáng nay.
Sau khi nghe xong, Cảnh Trì chỉ nhíu mày một cái, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một tia chán ghét thoáng qua, sau đó thì y xua tay, sai người dọn bữa sáng lên, cũng không để trong lòng.
Từ ngày “Trình Diệu Ví” vào phủ, ba ngày một chuyện lớn hai ngày một chuyện nhỏ, y đã quen.
Mặc dù lần này có chút nặng, chính là Cảnh Trì cũng cảm thấy chẳng có gì ngoài ý muốn.
Chỉ là… theo như lời hạ nhân nói, nàng đột nhiên trở nên khác hẳn ngày thường. Cảnh Trì quan tâm nhất chính là cái này.
Một người có thể trong một ngày trở nên khác biệt hoàn toàn sao? Đó là điều không thể, Cho nên Cảnh Trì muốn đích thân tới xem thử.
Vậy cho nên khi Trình Diệu Vi vừa mới thanh lọc.
thân thể xong, đi ra khỏi không gian, Linh Đan liền tiến vào, nói răng Nhiếp chính vương tới Trình Diệu Vi vừa mới thanh lọc thân thể, cả người đều đang phê phê, gật đầu rất nhanh. Nhưng sau đó cô mới tỉnh táo lại Nam chính tới quá nhanh, ta không kịp chuẩn bị tinh thần!
Đương lúc cô đang bối rối, mấy viên đá quý trên vòng tay của cô lại chuyển thành màu đỏ.
Trình Diệu Vi nhíu mày.
Giống!
“Hệ thống, đối tượng nhiệm vụ của ngươi chọn kiểu gì thế?”
[Cái này ta cũng không biết]- Hệ thống đáp. Nó có thể chọn nhiệm vụ, nhưng đối tượng nhiệm vụ đều là ngẫu nhiên xuất hiện, do bên trên kiểm soát.
Trình Diệu Vi nhíu mày càng chặt hơn Nếu không phải là do hệ thống kiểm soát, vậy thì không hỏi hệ thống được.
Cửa mở, Cảnh Trì được một thị vệ đẩy vào. Trình Diệu Vi liếc nhìn thị vệ kia. Nếu cô không nhăm, đó là Phó Ngạn, là thị vệ trung thành nhất của Cảnh Tn.
Sau khi đẩy Cảnh Trì vào, Phó Ngạn cũng rất biết điều lui ra.
Trong lúc Trình Diệu Vi liếc Phó Ngạn, Cảnh Trì cũng đánh giá cô Khí chất quả nhiên khác biệt. Mất đi phần ngây ngô ngu xuẩn bốc đồng thường ngày, thay vào đó là vẻ trầm ốn nội liễm, lại có chút nguy hiểm không nói rõ.
Người này là ai?
Cảnh Trì lập tức cảnh giác lên, tay đặt trên nút khởi động cơ quan trên xe lăn Trình Diệu Ví lúc này mới nhìn tới Cảnh Trì. Gương mặt quả thật có thể khiến cho bất kì nữ nhân nào say như điếu đổ, khí chất của bậc vương giả khiến người không dám nhìn thẳng Người này… thực sự là Trình Diệu Vi không dám chắc.
Cho nên cô đi tới trước mặt Cảnh Trì, sau đó ngồi xuống, đưa tay ra Cảnh Trì nhìn cô, nhướn mày. Thế nhưng Trình Diệu Vi không động. Trước khi Cảnh Trì kịp lý giải, y đã lấy hầu bao đang đeo bên hông, đặt vào tay Trình Diệu Ví Trình Diệu Ví: *..
Cảnh Trì: “..” Ta vừa làm gì?
Trình Diệu Vi nhìn hầu bao Cảnh Trì vừa đặt vào.
tay mình, tâm tình đột nhiên tốt lên. Cô đứng dậy, cười nói ‘Vương gia có lòng thì ta có dạ vậy.
Cảnh Trì nhíu chặt mày, trong lòng càng chắc chẳn người này không phải là “Trình Diệu Vĩ” mà y biết Ngươi là ai?
Ngươi nghĩ ta là ai thì ta chính là người đó.- Trình Diệu Vi đặt hầu bao lên bàn, đi lại chỗ Cảnh Tn.
Ngươi tới đây có mục đích gì?- Cảnh Trì đặt tay trở lại cơ quan.
Ngươi Trình Diệu Vi đi tới trước mặt Cảnh Trị, đột nhiên bế bổng y lên.
Một nam nhân cao mét chín, dù là nửa dưới vô lực, thế nhưng cũng không phải là nhẹ. Trình Diệu Ví lại nhẹ nhàng bế lên, điều này khiến Cảnh Trì bị sốc không nhẹ. Nhưng sau khi cơn sốc qua rồi, y lại cao giọng gọi: Người đâu!
Lúc Trình Diệu Vi đảo mắt ra phía cửa, y liền rút trong tay áo ra một con dao, đâm thẳng vào cổ Trình Diệu Ví Trình Diệu Vi giật mình, nghiêng đầu né tránh. Hiện tại cô đang ôm Cảnh Trì băng cả hai tay, không thể dùng tay đỡ dao, cũng không thể dùng chân, cho nên lựa chọn còn lại chỉ có đầu.
Khoảnh khảc Phó Ngạn và hai thị vệ phá cửa xông vào, đập vào mắt họ là cảnh Vương phi đang bế Nhiếp chính vương, còn đang ôm lấy người mà hôn.
Phó Ngạn: “..” Gọi ta làm gì?
Hai thị vệ: “.” Vương phi hôm nay thật đáng sợ.
Con dao trong tay Cảnh Trì rơi xuống đất. Phó.
Ngạn lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng đi tới, sợ Trình Diệu Ví làm gì Cảnh Trì ‘Vương phi, người không thể bế chủ tử như vậy.
Lúc này Phó Ngạn mới nhận ra, không những khiến cho chủ tử phải rút dao tự vệ, Vương phi còn đang bế bổng chủ tử lên. Đây là điều mà ngay cả Phó Ngạn cũng không dám làm.
Trình Diệu Ví lúc này mới dứt ra. Cảnh Trì vẫn đang là một bộ trợn mắt như cá mắc cạn, không nói ra được lời nào. Bờ môi hồng nhạt hơi sưng lên, ướt: át. Trình Diệu Vi cười cười, nhìn Phó Trì Đi dạo một chút.
Đã mất công bế lên rồi, không làm nhiệm vụ luôn thì hơi phí Ngươi dám!- Cảnh Trì lúc này mới hồi thần Làm sao y có thể để cho người khác nhìn thấy y trong bộ dạng đáng xấu hổ này được?
Ta dám.- Trình Diệu Vì gật đầu.
Phó Ngạn!- Cảnh Trì liếc nhìn Phó Ngạn, giống như ra lệnh.
Trình Diệu Vi cũng liếc Phó Ngạn. Phó Ngạn rơi vào tình huống khó xử, cuối cùng chỉ có thể nghe.
theo một người. Y rút kiếm ra.
Mong Vương phi buông chủ tử ra Trình Diệu Vi mỉm cười.
Chọn sai rồi Cảnh tượng tiếp theo khiến cho tất cả mọi người còn sửng sốt hơn. Trình Diệu Ví đổi từ ôm ngang thành vắt Cảnh Trì lên vai không khác gì cái bao bố, sau đó từ trong tay áo, cô rút ra một thanh chuỷ thủ nhìn qua đặc biệt diêm dúa.
Phó Ngạn trong mắt xuất hiện một chút coi thường. Thanh chuỷ thủ Trình Diệu Vi đang cầm rong tay nạm đá ở khảp nơi, từ tay cầm lên tới lưỡi dao. Loại chuỷ thủ này dùng trang trí thì được, chứ cắt thịt còn sợ gấy dao. Cô thực sự đem ra để đấu với hẳn?
‘Vương phi, mong người bỏ Vương gia xuống.- Phó Ngạn lặp lại một lần.
Nhìn ta có giống muốn bỏ y xuống không?- Trình Diệu Vi nhếch môi – Cô đang vác Nhiếp chính vương trên vai như cái bao tải khoai tây, đó là lời cô nên nói sao?
Phó Ngạn biết nếu hôm nay mình không dạy cho.
Trình Diệu Vi một bài học, vậy thì cô nhất định sẽ không bỏ chủ tử xuống. Cho nên y chỉ có thể tiến tới, vung kiếm.
Một nhát qua y phục sẽ khiến cô sợ thôi.