Chương 142
Lúc Trình Diệu Vi tưởng là Alex cùng Serl giận dỗi thật, cửa phòng tắm lại mở. Người đi ra vậy mà lại là Serl. Sao hai vị này lại kéo nhau vào phòng có thể?
Serl? Anh cũng ở đây?- Trình Diệu Vị bắt đầu cảm thấy sai sai.
Serl gật đầu, đi tới giật quyền tạp chí 18+ kia từ trong tay Alex. Sau khi lật lật qua vài trang, dường như cảm thấy nhàm chán, anh lại đặt lại tạp chí vào trong tay Alex.
Xem cái gì bổ ích hơn đi.
Lượn – Alex nhíu mày.
Serl thở dài.
Còn giận?
Còn:- Alex cộc cần đáp.
A.- Serl có vẻ không quan tâm lắm, đảo mắt nhìn sang Trình Diệu Vĩ – Vì tới quả gấp, lại không thông báo trước cho nên chỉ có thể ở nhờ phòng của em. Nếu em không phiên có thể ở lại đây. Nhưng nếu em thấy phiên thì sang phòng bên cạnh cũng được. Trình Diệu Vi cảm giác trên đầu mình lúc này đang có mấy dấu ba chấm chạy qua. Không ngại thì ở lại? Đây không phải là mời cô tới làm bóng đèn hay sao?
Xin cảm ơn. Không cần tiền.
Trình Diệu Vì xoay người biến thắng. Ở với vợ chồng ông anh mình trong hai ngày, điều này còn tệ hại hơn việc để Bạch Thiển và Adam chung một cái phi thuyền nữa.
Trình Diệu Vi sang phòng bên cạnh, lập tức mở cửa đi vào.
Vừa vào tới nơi, cảnh tượng đập vào mắt đã khiến cho cô suýt chút nữa chết sắc.
Dederick vừa đang đứng ở giữa phòng, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm. Trên thân thể săn chắc còn có một vài giọt nước chưa lau khô. Y dùng một tay lau tóc, tay còn lại đang lướt trên màn hình giả lập. Nghe thấy tiếng mở cửa, Dederick lập tức nhìn qua. Khi thấy người đó là Trình Diệu Vi, y lập tức lùi lại một bước, đột nhiên luống cuống.
Dinic… Sao em lại ở đây?
Phòng em…
Trình Diệu Vi đi vào, đóng cửa lại, còn không quên khoả trái, Cô mim cười.
Phòng em bị vợ chồng Alex chiếm dụng mất rồi. Có phiên nếu em ở nhờ không?- Trình Diệu Vĩ đi tới. Dederick dường như không lường trước câu trả lời này, không biết phải đáp thế nào, chỉ có thể lùi lại. Nhưng lùi một chút liền đụng vào giường, Dederick chỉ có thể trợ mắt nhìn Trình Diệu Vị tới gần.
Bàn tay Trình Diệu Vi vươn tới, chạm vào Dederick. Dederick giật mình, người cũng hơi rụt lại, chỉ là không trốn tránh. Gương mặt y chậm rãi đỏ lên, lông mày hơi cau lại, cũng không dám nhìn thẳng Trình Diệu Vì.
Bàn tay cô lướt trên làn da ấm áp của Dederick. Vì y mới ngâm nước ấm cho nên bàn tay của Trình Diệu Vi chạm vào liền có chút đột ngột.
Lạnh à?- Cô hỏi.
Có một chút. – Dederick đáp. Y xích lại gần Trình Diệu Vĩ một chút, bắt lấy áo cô.
Trình Diệu Vi cười cười, bàn tay nhanh chóng trượt qua eo Dederick, lướt ra sau lưng. Cô kéo gần lại khoảng cách của hai người, sau đó ở bên tại Dederick khế thi thâm.
Sao anh lại tới đây? Tai và vùng sau lưng của Dederick khá nhạy cảm vì y là quân nhân, cho nên khi Trình Diệu Vì làm như vậy. thân thể y liền có chút đứng không vững.
Điều tra. Bảo vệ học viên.
Hm… – Trình Diệu Vị hôn lên vành tại Dederick, lại chầm chậm dời xuống cổ. Hơi thở ấm áp của cô vờn trên làn da y.- Em còn tưởng là anh tới gặp em…
Ánh mắt Dederick đã có chút mơ hồ, thân thể cũng hơi căng thẳng. Y không đáp, không biết là bởi vì đúng là vậy hay là không phải vậy. Hai tay Trình Diệu Vì luôn vào dưới khăn tắm, nhẹ cử động một cải, khăn tằm liền rơi ra.
Diệu Vị, y chỉ có thể để nó rơi xuống. Dederick lập tức ôm sát lấy Trình Diệu Vị, không muốn để cô nhìn thấy thân thể hoàn toàn trần trụi của mình.
Mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng Trình Diệu Vì vẫn cảm nhận được. Cô cười cười, bàn tay tiếp tục làm nhiệm vu.
Trước mặt cô liên tục hiện ra thông báo của hệ thống, [Tiến độ nhiệm vụ: 30/500] [31/500] [35/500] [40/500]
Bàn tay cô liên tục bóp bóp, tới ngay cả Dederick cũng có chút không hiểu.
Dinic… Em làm gì vậy?
Trình Diệu Vi cười cười.
Không rõ ràng sao?
Dederick là thực sự không hiểu, rất cuộc mông mình có cái gì mà mỗi lần gặp mặt đều bị bóp. Những lần trước, y có cảm giác là bởi vì là ở nơi có người nên Trình Diệu Vì mới chỉ bóp một hai lần rồi thôi. Nhưng lần này vì đang ở trong phòng nên cô cũng chẳng cố kị gì nữa. Mà đúng là như vậy thật. Trình Diệu
Vì bóp tới độ hai cánh mông của Dederick đỏ bừng lên mới thôi. Mà lúc này, thanh tiến độ nhiệm vụ cũng hiện 70/500.
Trình Diệu Vi vẫn giữ tư thế ôm Dederick. Cô nhìn bàn tay cũng đó bừng của mình, im lặng. […] Ta có cảm giác nhiệm vụ của ta làm cho kí chủ càng ngày căng biến thái thì phải.
Trình Diệu Vì lúc này mới chú ý tới Dederick vẫn đang ôm lấy cô. Cô nói.
Xin lỗi. Lâu ngày không gặp, em không kiềm chế được.
Dederick nhìn vào mắt cô, giống như đang xác nhận lời cô nói là thật hay giả. Không kiềm chế được… là thế này sao?
Trình Diệu Vi bị nhìn như vậy, tâm tình càng lúc càng nhộn nhạo. Cuối cùng, cô vẫn là không chịu nổi khiêu khích, ẩn Dederick xuống giường. Trong phòng chốc lát liền tràn ngập tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ dụ nhân của Dederick.
Trình Diệu Vi lau tay, nhìn Dederick vẫn chưa bình ổn lại hơi thở, tâm tình tốt.
Hiện tại mới chỉ là bước đầu
Dederick đã thế này, sau này nếu bạn họ làm thật…
Nếu làm thật…
Trình Diệu Ví nhíu mày. Cô nhìn Dederick, lại nhìn bản thân. Nếu làm thật thì ai ở trên?. Câu hỏi này lúc này mới bật ra trong đầu Trình Diệu Vi.
Trước kia cô cũng từng nghĩ tới, thế nhưng trong đầu cô mặc định bản thân là nữ cho nên cũng không để ý nhiều.
Nhưng hiện tại cô mới nhở ra, mình là nam nhân mà.
Như vậy. Không phải là cô cũng có thể đè Dederick xuống sau đó..
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Trình Diệu Vi đã có chút hoảng.
Sống bao nhiêu năm làm một nữ nhân bình thường đã khiến cho cô quên mất cái khả năng kia.
Cô cũng giống như Dederick, cũng là nam nhân, cũng có một con hàng đầy đủ chức năng. không.
Cô có hai con
Như vậy không phải là cô cũng có the…
Nghĩ tới cảnh kia, mặt Trình Diệu Vi lại đột nhiên nóng lên, con mamba trong quân cũng đột nhiên thức tỉnh. Trình Diệu Vi lần đầu tiên trong một thời gian dài có chút hoảng loạn. Lần này cô còn hoảng hơn cả lần phát hiện ra mình có hai con hàng nữa.
Dinic?- Dederick đã hồi phục, lại cảm nhận được Trình Diệu Vì có bất thường.
Y nhích lại gần.
Em sao vậy?- Y hỏi.
Trình Diệu Vi quay sang nhìn Dederick, mà Dederick cũng nhìn thấy tình trạng của Trình Diệu Vi. Mặt y cũng nóng lên. Y làm sao vậy chứ, chỉ nghĩ tới bản thân thoải mái mà không để ý tới Trình Diệu Vi cũng đang khó chịu.
Y nhìn Trình Diệu Vị, có chút trúc trắc nói.
Anh… giúp em?
Không. Không cần.
Trình Diệu Vi đứng bật dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Sau khi khoá cửa nhà vệ sinh, cô liền lập tức trốn vào trong không gian.